Edit: Nhược Huyền Phi
Beta: Wan
Trong căn phòng tối tăm, một bóng người đen tuyền nằm ở trên giường không nhúc nhích, thật lâu rồi mà vẫn không có động tĩnh.
Điện thoại di động ở mép giường chợt lóe, biểu hiện có tin tức. Bóng người giật giật, gian nan cầm lấy di động, run rẩy điểm vào cái giọng nói kia.
Ngay sau đó, một âm thanh của nữ nhân mang theo vẻ mệt mỏi và áy náy vang lên, cô nói: "Huỳnh Huỳnh, tôi cùng với Hướng Dương chia tay, tôi đem hắn giao lại cho cô."
Tô Huỳnh trở mình, đem di động gắt gao cầm trong tay, cả người cô cuộn tròn run rẩy ở trên giường, cuối cùng phảng phất như nhịn không được khóc thất thanh. Bởi vì mất nước, còn có một thời gian dài không ăn cơm, tiếng khóc cũng nghẹn ngào cơ hồ không nghe thấy.
Tô Huỳnh vô số lần cảm thấy cơn hối hận giống như thủy triều vọt tới, vì cái gì mà cô phải trở về? Vì cái gì không dứt khoát chết trong cái thế giới kỳ quái kia?
Quay ngược trở về nửa năm trước, nửa năm trước Tô Huỳnh vừa mới từ chức về nhà, chuẩn bị đi ra nước ngoài du lịch giải sầu trước khi tìm công việc tiếp theo, cho nên một mình một người đi báo một cái đoàn lữ hành. Cha mẹ Tô Huỳnh đều còn, trong nhà còn có đứa em trai, tuy rằng cha mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ nhưng do tính tình Tô Huỳnh rất tốt, cũng không vì thế mà hờn giận, còn thập phần chiếu cố cho em trai mình.
Tuy rằng khi ở nhà cô không có cách nào được coi trọng, nhưng cô có một người bạn trai thật tốt, hai người từ lúc học đại học đã bắt đầu kết giao, đến nay cũng được 5 năm. Tô Huỳnh xem bạn trai Hướng Dương của mình là đối tượng kết hôn sau này. Ngoại trừ người bạn trai này thì cô còn có một người bạn thân chơi từ nhỏ tên là Tần Cầm.
Từ tận đáy lòng Tô Huỳnh cảm thấy chính mình là một người cực kì hạnh phúc, nhưng hết thảy những thứ này bắt đầu từ sau khi cô đi du lịch liền thay đổi. Bởi vì khi đang ở giữa chuyến đi đã xảy ra một tai nạn, đất đá trôi nên chiếc xe buýt của đoàn lữ hành chở hơn hai mươi người lăn thẳng xuống núi.
Ở trong lúc đưa tin có nói rằng vụ tai nạn lần này không một ai sống sót. Lúc ấy Tô Huỳnh cũng đang ở trên xe buýt, cô cho rằng không cần nghi ngờ, mình chắc chắn là phải chết, thế nhưng kỳ tích đã xảy ra.
Sau khi lăn xuống vách núi theo chiếc xe buýt, Tô Huỳnh lại một lần nữa mở to mắt, bỗng dưng phát hiện chính mình không ở trên xe buýt, ngược lại đi tới một thế giới xa lạ.
Đó là một cái thế giới hoàn toàn bất đồng so với nhận thức của cô, sinh vật ở nơi đó cô cũng chưa bao giờ gặp qua. Tô Huỳnh ở thế giới kia sinh sống gần nữa năm, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nhớ thương người nhà, nhớ bạn bè, còn có cả người yêu. Vì thế luôn nghĩ tất cả biện pháp để trở về. Rốt cuộc trong lúc cô không ngừng nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy biện pháp để trở về, hơn nữa còn thành công mỹ mãn, trở về khoảng thời gian yên bình một năm sau khi xe buýt bị rơi xuống vách núi.
Kỳ tích chết đi sống lại, trở về thế giới mình quen thuộc, nhìn thấy người mà mình vướng bận, thế nhưng sự tình phát triển tiếp theo lại không tốt đẹp như Tô Huỳnh tưởng tượng. Cha mẹ cô nhìn thấy con gái mình tìm được đường sống từ trong chỗ chết thế nhưng lại không có vui sướng, càng không có cao hứng, mà là lo lắng số tiền bồi thường của cô. Bởi vì lúc trước Tô Huỳnh bị nhận định là đã chết, nên Tô gia được hưởng không ít tiền bồi thường, cha mẹ Tô đã dùng số tiền này cho mua nhà cho con trai, mà hiện tại Tô Huỳnh lại bình an trở về, cha mẹ Tô làm sao có thể cao hứng.
Nếu bắt bọn họ phải nhổ số tiền này ra, họ càng tình nguyện cho con gái chết ở phía trước, dù sao cùng đã đau lòng một lần. Cho dù sớm đã biết cha mẹ mình bất công, nhưng vì phải trải qua nhiều chuyện như vậy, về đến nhà lại nghe mẹ mình khóc lóc hỏi vì sao lại không chết luôn ở bên ngoài, Tô Huỳnh cũng cảm thấy không có cách nào thừa nhận.
Càng làm cho cô không thể thừa nhận đó chính là người bạn trai Hướng Dương và người mà mình tự cho là bạn tốt - Tần Cầm ở bên nhau.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách bọn họ, rốt cuộc trong mắt họ cô đã chết, có bao nhiêu người nguyện ý luôn lãng phí thời gian ở trên một người chết?
Tô Huỳnh hiểu rõ, nhưng làm cô thống khổ nhất chính là Hướng Dương sau khi nhìn thấy cô lại dùng ánh mắt phức tạp nói cho cô một chuyện. Hắn nói năm đó người hắn thích thật ra là Tần Cầm, do Tần Cầm đã nói bạn tốt nhất của mình thích hắn nên không thể ở bên hắn, Hướng Dương mới có thể dựa theo ý tứ của Tần Cầm mà tiếp cận Tô Huỳnh.
Tất cả những thứ này Tô Huỳnh đều không biết, cô chỉ nhớ rõ năm đó cô cùng người bạn tốt Tần Cầm nói ra người mình yêu thầm, sau đó Tần Cầm liền thông báo cho cô rằng nhất định sẽ có kết quả tốt.
Cho nên khi cô đi, quả nhiên giống như lời Tần Cầm nói, Hướng Dương thật sự chấp nhận cô rồi. Tô Huỳnh vẫn luôn thấy không rõ ràng lắm, Hướng Dương ưu tú như vậy vì sao lại chấp nhận mình, nhưng là sau khi trở thành người yêu Hướng Dương đối với cô cũng thật tốt, Tô Huỳnh cũng dần dần bắt đầu cảm thấy Hướng Dướng kỳ thật là thích mình, chỉ là do tính cách của hắn không quá biết cách diễn đạt.
Mãi đến khi lần này cô trở về, thấy Hướng Dương ở chung với Tần Cầm, Tô Huỳnh mới thật sự hiểu được.
Hướng Dương không muốn thân mật với mình không đại biểu cho việc hắn tôn trọng cô, định chờ đến sau khi kết hôn, mà là bởi vì cô, Tô Huỳnh, không phải người trong lòng của Hướng Dương, không phải người hắn thích thật sự.
Sau khi Tần Cầm cùng Hướng Dương nói chia tay, Hướng Dương liền nói với Tô Huỳnh, Tần Cầm không phải là người chen chân vào giữa hai bọn họ, chính Tô Huỳnh mới là người ngáng chân một đôi tình nhân.
Không ai biết Tô Huỳnh ở đoạn thời gian biến mất kia đã trải qua những khó khăn gì, bọn họ cũng không thèm quan tâm, tất cả mọi người đều vì cô đột nhiên xuất hiện trở lại mà cảm thấy buồn rầu, khó xử, hơn nữa đạt thành một cái nhận thức chung: Tô Huỳnh nên chết ở vụ tai nạn kia, chứ không phải chờ đến lúc tất cả mọi người đang hạnh phúc, biến thành bóng ma trong cuộc sống hạnh phúc của bọn họ.
Tô Huỳnh từ trước đến giờ không phải là người cố chấp, cô ôm ấp tín niệm gặp lại người thân, bạn bè và người yêu, vượt qua mọi khó khăn để quay về, lại bị đánh một trận cảnh cáo, cái sự chênh lệch này khiến Tô Huỳnh cảm thấy sắp hỏng mất, hơn nữa lúc trước cô còn tự cho rằng mình hạnh phúc, phảng phất như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô.
Tần Cầm có sai không? Tô Huỳnh mấy ngày nay lặp lại kí ức mình cùng người bạn tốt này ở chung từ nhỏ đến lớn, Tần Cầm là người cực kì ưu tú, cô vẫn luôn đảm đương trọng trách người bảo vệ của Tô Huỳnh, có thể nói từ nhỏ đến lớn người đối tốt với Tô Huỳnh nhất không phải cha mẹ, mà là Tần Cầm. Bất luận nói từ điểm nào, Tô Huỳnh giống như đều không có lập trường để trách cứ Tần Cầm, trên thực tế Tô Huỳnh cũng không trách cô, chỉ là cảm thấy rất khổ sở.
Nếu vậy Hướng Dương có sai không? Những năm gần đây Hướng Dương không thể nào thân mật với Tô Huỳnh, nhưng lại hoàn thành chức trách của một người bạn trai, mỗi khi Tô Huỳnh gặp khó khăn, hắn đều sẽ ở bên cô, bầu bạn với cô, mỗi ngày lễ đều vì cô mà chuẩn bị quà tặng vô cùng bất ngờ, lúc Tô Huỳnh sinh bệnh còn bỏ qua công việc của bản thân mà tận tâm chăm sóc cô.
So với cha mẹ từ nhỏ đã không quản chính mình, trong lòng Tô Huỳnh, Tần Cầm cùng Hướng Dương mới là người quan trọng nhất đối với cô.
Hiện tại, Tô Huỳnh rõ ràng ý thức được, bản thân chính là chướng ngại vật ngăn cách hai người kia, hơn nữa nếu cứ tiếp tục, bọn họ ba người đều sẽ vì cô mà bị thương.
Nếu khi đó chết ở trên xe buýt thì tốt rồi, nếu... Nếu thời điểm vào nhầm cái thế giới kỳ quái kia cô không có suy nghĩ trở về thì tốt rồi.
Nếu... Cô chết đi thì tốt rồi. Suy nghĩ này này dần dần sinh trưởng trong lòng cô.
Tô Huỳnh mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng nhiên lảo đảo đứng dậy, ở trong ngăn kéo lấy ra một cây dao sắc, hung hăng cắt lên cổ tay của mình. Đau đớn kịch liệt làm cô nhịn không được run rẩy, máu tươi trào ra, chốc lát liền làm ướt cả chiếc áo ngủ, lại tích tắc rơi trên mặt đất. Đi chân trần đạp lên trên mặt đất, Tô Huỳnh dẫm lên sền sệt máu tươi trở lại mép giường, nằm lên giường, đem chính mình súc thành một đoàn.
Cô thật sự quá mệt mỏi, không bai giờ nghĩ muốn mở to mắt lần nữa.
Lọt vào tầm mắt là một mảnh màu đỏ tươi xinh đẹp, Tô Huỳnh mờ mịt nhìn nhìn trước mắt một đóa hoa đỏ đang lay động, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vang lên bên tai: "Ngươi muốn trọng sinh không?" Người đang nói chuyện là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất khó hình dung, cô mặc một bộ váy dài màu đỏ, đứng ở bên trong bụi hoa.
Tô Huỳnh không biết hiện tại đang là tình huống gì, cô cũng không muốn biết, chỉ là lắc đầu, nói: "Trọng sinh? Lại một lần nữa phải trải qua việc tổn thương người khác cùng chính mình hay sao? Không, tôi không muốn."
Người phụ nữ mặc váy đỏ có chút thần bí cười cười, "Biết không, tôi có thể nhìn sâu trong nội tâm của một người. Tôi thấy được, cô trong lòng rất tiếc nuối, thứ mà cô nghĩ tới trước khi chết chính là nếu được ở lại thế giới kia, ở lại bên người con quái vật kia thì tốt rồi, bởi vì đó là người duy nhất thật sự yêu cô."
Tô Huỳnh: "Đúng vậy, tôi vì muốn trở về thế giới của chính mình mà rời khỏi con quái vật kia... Không, hắn không phải quái vật, có lẽ với hắn mà nói, tôi - người xâm nhập vào thế giới của hắn mới chính là quái vật."
Người phụ nữ váy đỏ: "Cô có muốn lại một lần nữa tới đó không? Tới đó một lần nữa, ở lại bên cạnh con quái vật đã khiến tim cô dần dần rung động?"
Tô Huỳnh: "Có thể sao?"
Người phụ nữ váy đỏ nghiêng mặt, môi đỏ cong lên: "Đương nhiên, chỉ cần cô dùng một thứ để đổi"
Đó phảng phất như một giấc mơ kỳ quái, nhưng mọi thứ trong mơ đều rất rõ ràng, Tô Huỳnh còn nhớ thật rõ từng lời mà người phụ nữ kia đã nói.
Cảm nhận được ánh sáng chói mắt, cô không tự chủ được xoay người, mí mắt nặng nề bị mở ra, Tô Huỳnh thấy trước mắt là một màu xanh lục của cỏ, ở phía trên đám cỏ xanh còn có con bướm sặc sỡ bay tới, một con bướm có cái miệng rất to.
Tô Huỳnh chống thân mình ngồi dậy, tay đụng phải thứ gì đó, ngẩn người nhìn xem, lại phát hiện đó là một cái túi leo núi phình phình.
Túi này cũng thật quen mắt, là lúc cô đi cùng lữ hành đoàn đã mua, phảng phất như biết được cái gì, Tô Huỳnh lập tức nhìn xem chính mình, áo sơ mi cao bồi, quần dài mau đen cùng đôi giày leo núi màu đen, đây là thứ cô mặc vào ngày đoàn lữ hành gặp nạn, cô cho rằng chính mình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, ai biết lúc tỉnh lại phát hiện chính mình đã đi tới một cái thế giới kì quái ------Nghĩ tới đây, Tô Huỳnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Thân cây trắng mịn và mập mạp cao chừng mấy chục mét, mãi cho đến khi thấy không rõ đỉnh mới có lưa thừa lác đác vài lá cây màu trắng, ánh mặt trời có thể không chướng ngại gì mà chiếu thẳng xuống. Thân cây trụi lủi cái gì cũng không có, tất cả cây ở địa phương này đều kỳ quái như vậy, Tô Huỳnh chưa từng thấy qua.
Nơi này là sau khi năm đó cô đi vào cái thế giới kỳ quái kia nhìn thấy lúc tỉnh lại!
Chẳng lẽ nói, thật sự giống như lời cô gái áo đỏ nói trong mộng, cô đã về tới thời điểm kia, về tới lúc cô vừa đến dị thế?!
Tất cả thứ này hết thảy đều có thể một lần nữa bắt đầu sao? Chỉ cần cô không quay về, cha mẹ cô sẽ vui lòng, Tần Cầm cùng Hướng Dương cũng có thể ở bên nhau. Còn có... còn có cái tên vẫn luôn chăm sóc cô ở thế giới này, lần này cô cũng sẽ không rời xa hắn, xúc phạm tới hắn.
Tô Huỳnh cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của chính mình, mũi cay cay muốn khóc.
Nhưng bây giờ không phải lúc khóc, Tô Huỳnh nhặt ba lô lên, nhìn về một phương hướng ở phía trước, lúc trước sau khi cô tỉnh lại đi bậy bạ đến một chỗ mới ở nơi đó gặp tên kia. Sau đó bị hắn mang về sào huyệt, hiện tại, cô muốn đi tìm hắn, chứng mình những thứ này thật sự xảy ra.
Tô Huỳnh nghĩ, mình nên mang theo chiếc túi đi về nơi đó.