Edit:

Beta: Miêu Nhi

Nếu Hà Tiên Dương mất tất cả, Mạnh Thải Kỳ sẽ còn yêu hắn sao? Đáp án này là không thể nghi ngờ.

Khi Mạnh Thải Kỳ nhìn thấy Hà Tiên Dương vẻ mặt thất bại trở về, nghe được lời hắn nói, lập tức sợ ngây người, sau đó cô ta miễn cưỡng giữ vững tinh thần dỗ dành Hà Tiên Dương đi nghỉ ngơi rồi một mình đứng ở trên ban công lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Nếu Hà Tiên Dương đã mất đi công ty của hắn, mất đi người vợ có tiền có thế kia của hắn, vậy hắn còn có tác dụng gì?! Đồ của Thường Mạn Tinh một chút cũng chưa có được mà cứ như vậy xong rồi? Không, cô ta không cam lòng.

Nhưng ngay sau đó Mạnh Thải Kỳ lại cảm thấy do dự, Hà Tiên Dương bên này đã không thể trông cậy vào, mà Hà Vị Minh bên kia, cô ta nhớ mình đã vài lần đi tìm Hà Vị Minh, cũng không thể nhìn thấy hắn, ngược lại rất nhiều lần nhìn thấy cử chỉ thân mật của hắn với Thường Mạn Tinh. Mạnh Thải Kỳ rốt cuộc hiểu rõ Hà Vị Minh sẽ không đứng ở bên phía cô ta, đó là người hoàn toàn không màng quan hệ huyết thống, vô tình vô nghĩa.

Mạnh Thải Kỳ chưa bao giờ cảm thấy hối hận như vậy, cô ta thậm chí muốn lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vị Minh, hắn nói có thể cho cô ta cơ hội ra giá, nếu lần đó cô ta không tham lam muốn nhiều hơn, trực tiếp đòi tiền từ chỗ hắn, cũng tốt hơn so với bây giờ một chút cũng không chiếm được.

Không, không đúng, hiện tại không phải không chiếm được gì, trong tay tên đàn ông vô dụng Hà Tiên Dương kia còn có một trăm vạn, mà chính hắn chắc chắn còn có một ít tiền dành dụm. Nghĩ vậy, ánh mắt Mạnh Thải Kỳ loé lên.

Nửa tháng sau, mỗi ngày Hà Tiên Dương sống mơ mơ hồ hồ, sa sút đến cửa cũng không ra khỏi. Mà cha mẹ hắn cũng không quan tâm hắn giống như trước đây, bọn họ còn đang không ngừng tranh chấp với tiểu tam và tên con riêng kia.

Hiện tại người duy nhất còn ở lại bên cạnh Hà Tiên Dương cũng chỉ có Mạnh Thải Kỳ. Hà Tiên Dương ở trong vô tận thống khổ, chỉ có thể có được một chút an ủi từ chỗ Mạnh Thải Kỳ, hắn nhịn không được nghĩ, nếu trước kia ở bên Mạnh Thải Kỳ, mà không vì công ty đi theo đuổi cái loại độc phụ Thường Mạn Tinh này, có lẽ cuộc sống của hắn đã tốt hơn hiện tại rất nhiều.

Hà Tiên Dương đau khổ hối hận, mắng chửi Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh, thậm chí là cha mẹ, thân thích của hắn, mắng xong liền ôm Mạnh Thải Kỳ, cảm động nói linh tinh cái gì mà "Hiện tại cũng chỉ có em ở bên cạnh anh", "Hiện tại mới biết được em là người phụ nữ tốt nhất", "Sau này anh sẽ đối tốt với em"...

Mà Mạnh Thải Kỳ nhìn con ma men đang nắm chặt mình này, giọng nói dịu dàng kiên nhẫn an ủi hắn, phối hợp với hắn nói một chút chuyện sau này hai người cùng nhau sống thật tốt, trên mặt lại che kín khói mù. Cô ta nhớ rõ lúc trước Hà Tiên Dương tự tin lại phong lưu, lúc còn ở trường chính là nam thần nổi danh ôn nhu, nhưng bây giờ người đàn ông này đã biến thành hai bàn tay trắng, ưu điểm trước đây đều đã biến mất, giờ phút này Hà Tiên Dương chính là kẻ thất bại khó coi không gượng dậy nổi.

Cho dù như thế nào Mạnh Thải Kỳ cũng sẽ không đem nửa đời sau của mình cột chung với loại đàn ông này.

Cuối cùng Mạnh Thải Kỳ cũng lừa được mật khẩu từ miệng Hà Tiên Dương, chuyển hết mấy trăm vạn tiền riêng mà lúc trước Hà Tiên Dương còn lại, cộng thêm một trăm vạn Thường Mạn Tinh cho hắn, vào thẻ của mình, sau đó không chút lưu luyến bỏ Hà Tiên Dương say như chết, nhanh chóng đặt vé máy bay rời khỏi nơi này.

Khi Hà Tiên Dương say rượu tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra kêu lên.

"Thải Kỳ, đem cho anh chút nước."

Thật lâu sau không nghe tiếng trả lời, Hà Tiên Dương mở mắt ra, lại phát hiện trong phòng một mảnh đen nhánh, không có bật đèn, hơn nữa cũng không có bóng dáng của ai khác, có vẻ quạnh quẽ. Hắn đành phải từ trên giường bò dậy, mở đèn lên.

Ánh mắt hắn từ trên những bình rượu rơi rãi dưới mặt đất, thấy được chỗ hắn cất giấu tiền và thẻ bị mở ra. Hà Tiên Dương mặt biến sắc, đột nhiên nhào qua mở cái rương có mật khẩu, bên trong cái gì cũng không có, bao gồm tiền mặt của hắn, mấy khối vàng cùng với mấy khối ngọc, còn có thẻ, chẳng còn chút gì.

Hà Tiên Dương không thể tin lục lọi khắp nơi, lại phát hiện đến mấy tờ trăm nguyên trong bóp tiền của hắn cũng biến mất sạch sẽ, mà người lấy đi những thứ đó là ai, đã quá rõ ràng.

Mắt hắn đỏ ngầu chạy ra khỏi phòng ngủ, ở trong phòng dạo qua một vòng, không tìm được tung tích của Mạnh Thải Kỳ, đồ vật cô ta cầm đi một phần, những thứ khác không đáng giá tất cả đều ném ở chỗ này không có động tới.

"Tiện nhân! Con đàn bà tiện nhân Mạnh Thải Kỳ này!"

Khóe mắt Hà Tiên Dương muốn nứt ra, hắn cho rằng Mạnh Thải Kỳ sẽ là người phụ nữ cuối cùng đáng giá để hắn tin tưởng, nhưng người phụ nữ này cuối cùng lại cho hắn một cú, chính thức làm hắn mất đi tất cả!

Hà Tiên Dương giờ đây chẳng nghĩ được gì, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng, muốn đuổi theo Mạnh Thải Kỳ, nhưng mới vừa lao ra khỏi cửa qua một con phố đã bị một chiếc xe con đâm ngã trên mặt đất.

"Xông loạn đèn đỏ không muốn sống nữa à!"

Hà Tiên Dương nằm trên mặt đất lạnh băng, bên tai nghe được các loại âm thanh, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nhịn không được gào ra tiếng.

Bị xe đụng, trên đầu may hơn mười mũi, vì phí trị liệu, hắn bán đi căn nhà trú chân cuối cùng kia, trong tay chỉ còn lại không đến một vạn. Hiện tại người thân người yêu đều từ bỏ hắn, hắn cái gì cũng không còn.

Hà Tiên Dương nằm trên giường bệnh, gương mặt thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, hắn bắt đầu nghĩ lại mình rốt cuộc là đi như thế nào đến một bước này.

Hắn nhớ rõ lúc ban đầu, mình và Thường Mạn Tinh vẫn còn rất tốt, hắn lớn hơn Thường Mạn Tinh mấy tuổi, mà Thường Mạn Tinh xác thật là thích hắn, bằng không cũng sẽ không chọn hắn trong tất cả những người theo đuổi cô. Nhưng sau khi kết hôn, hắn càng ngày càng cảm thấy đối mặt với một người vợ có quyền có thế như vậy thì hắn không có cách nào làm một người đàn ông đường đường chính chính, hắn luôn cảm thấy vợ mình đang khoe khoang Thường gia ở sau lưng cô với mình, bởi vì thời điểm hắn gặp khó khăn gì, buồn rầu không thôi, Thường Mạn Tinh đều sẽ nói với hắn đi tìm Thường gia trợ giúp.

Thường gia Thường gia, dần dà Hà Tiên Dương càng ngày càng thấy chán Thường Mạn Tinh, chán ngán cô cao cao tại thượng, chán ngán tính cách của cô, vì sao cô lại không thể giống như một người phụ nữ dịu dàng, coi chồng mình như ông trời? Cho nên hắn ở bên ngoài tìm một người phụ nữ biết nghe lời.

Có mở đầu như vậy nên hắn không có bất kì thấp thỏm gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những lợi ích mà Thường Mạn Tinh mang đến cho hắn, sau đó ở trong lòng âm u ghét bỏ cô ấy, hơn nữa cười nhạo cô ấy ngu xuẩn, đến việc hắn ở bên ngoài tìm phụ nữ sinh con cũng không biết.

Sau đó tất cả điều này bỗng nhiên thay đổi, Thường Mạn Tinh biết chính mình không thể sinh con, thái độ đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, còn từ bên ngoài nhận nuôi một đứa bé.

Nghĩ đến đây, Hà Tiên Dương bỗng nhiên rùng mình một cái, bởi vì hắn nhớ tới một vấn đề, lúc trước Thường Mạn Tinh vì sao nhất định phải chọn Hà Vị Minh? Cô ấy, có phải đã sớm biết Hà Vị Minh là con hắn, ở thời điểm mà chính hắn cũng không biết hay không?

Hà Vị Minh lại nghĩ tới hai năm mới vừa kết hôn với Thường Mạn Tinh, sự nghiệp của hắn thành công, công ty phát triển không ngừng. Nhưng lại từ sau khi Thường Mạn Tinh nhận nuôi Hà Vị Minh, công ty hắn liền thường xuyên xảy ra vấn đề, làm cho hắn không thể không xin giúp đỡ từ Thường gia. Cũng bắt đầu từ khi đó, tự tin và ngạo khí của hắn bị mài đến không còn một chút nào, hắn từ ban đầu là một người trẻ tuổi thoả thuê mãn nguyện, biến thành một gã đàn ông yếu đuối cầu xin sự giúp đỡ của Thường gia, dần dần trở nên dừng bước không biết lo trước lo sau.

Mà hắn biến thành bộ dạng như vậy, nghĩ kỹ lại, một phần rất lớn là bởi vì Thường Mạn Tinh, cô giống như lơ đãng nhắc nhở một cái, tươi cười ý vị thâm trường, ánh mắt phảng phất như nhìn người chết, đều đang tỏ rõ kết cục hiện giờ của hắn. Những chi tiết lúc trước hắn không chú ý đến đều đang hiện lên ở trước mắt.

Mà tất cả những chuyện xảy ra gần đây, đằng sau đều giống như có bóng dáng của Thường Mạn Tinh. Cô giống như huấn luyện một con chó đem hắn huấn luyện thành bộ dáng vô dụng hiện tại.

Hà Tiên Dương nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ được bắt đầu run rẩy. (Hắn tố chất thần kinh) nhìn chung quanh, bỗng nhiên cảm thấy giống như có người nào đó đang nhìn trộm hắn, mang theo ác ý, như là một con rắn độc, nhìn chằm chằm hắn, không biết khi nào sẽ lao tới cắn hắn một cái, làm hắn nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ tới mức không được yên giấc, Hà Tiên Dương tiều tụy rất nhanh, khuôn mặt vốn dĩ cũng không tệ lắm hiện tại vàng như nến, hai mắt đục ngầu, trên đầu cũng mọc ra rất nhiều tóc bạc, nhìn giống như lập tức già đi mười tuổi.

Còn Mạnh Thải Kỳ cuỗm tiền của Hà Tiên Dương chạy trốn, cô ta cũng không được quá tốt, cô ta nghĩ có số tiền này thì mình hoàn toàn có thể đến một thành phố xa lạ không ai quen biết trải qua những tháng ngày an nhàn, nhưng cô ta không nghĩ tới, từ lúc ngồi lên chiếc xe đi đến thành phố tự mình chọn kia, túi xách chứa tiền cùng với hành lý đựng đồ bị người ta trộm mất, mà chờ thời điểm cô ta vội vội vàng vàng đi ngân hàng kiểm, tất cả tiền trong thẻ của mình đều bị người khác chuyển ra ngoài.

Đồ vật cô ta lừa gạt từ chỗ Hà Tiên Dương bị người khác dùng phương pháp tương tự lừa mất, mà cô ta căn bản không có biện pháp tìm trở về.

Nếu chưa từng có được, có lẽ còn không cảm thấy gì, nhưng một khi có được tài phú thật lớn lại bị mất đi trong một đêm, điều đó có thể bức người ta phát điên.

Thời điểm Mạnh Thải Kỳ ôm đầu khóc rống ở cửa ngân hàng, Thường Mạn Tinh chuyển cho người ta một khoản, cũng để lại một câu.

"Sự kiện của Mạnh Thải Kỳ, số còn lại đã thanh toán."

Mùa đông đã qua được một nửa, bầu trời âm trầm hồi lâu rốt cuộc cũng có tuyết rơi, tầng mây thật dày rơi xuống rất nhiều mảnh vụn màu trắng. Tối nay có một trận tuyết lớn, chờ đến buổi sáng ngày mai, đại khái có một tầng tuyết đọng thật dày.

Thường Mạn Tinh đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên sau lưng có một cơ thể ấm nóng dán lên. Thường Mạn Tinh cười cười, ngẩng đầu hôn lên cằm của thiếu niên sau lưng một cái.

"Vị Minh, trên cằm anh có râu, đâm miệng."

Hà Vị Minh đứng dậy đi vào WC, trong chốc lát đi ra, dùng cằm cọ cọ trên mặt cô.

"Được rồi được rồi hiện tại không đâm nữa, ha ha ha ~ đừng làm loạn ~ ưm! Còn muốn ăn cơm không? Chờ lát nữa anh đừng lại quấn lấy em đi về phòng."

Gió tuyết lộn xộn rơi một đêm, giữa trời đất một mảnh trắng thuần.

Vào đông hơn phân nửa, mùa xuân còn chưa tới.

Thường Mạn Tinh tiễn Hà Vị Minh đi, lái xe chuẩn bị đi gặp anh trai và cha một chút, nhưng thời điểm chạy đến một giao lộ, trong lúc vô tình từ kính chiếu hậu phát hiện một chiếc xe cũ nát giống như bị điên đâm lại phía cô, Thường Mạn Tinh chưa kịp né tránh đã bị chiếc xe kia đâm phải, hai chiếc xe chạm vào nhau phát ra tiếng vang lớn.

Thường Mạn Tinh trông thấy cuối cùng, là khuôn mặt tiều tụy giống như quỷ của Hà Tiên Dương, còn có cặp mặt đầy điên cuồng.

Đau nhức truyền đến, thế giới của Thường Mạn Tinh lâm vào trong bóng tối.

Hà Vị Minh chưa bao giờ cảm thấy cao hứng như thế, người hắn thích rốt cuộc cũng thuộc về hắn, sau này bọn họ sẽ ở bên nhau, hắn sẽ yêu quý cô, sau đó kết hôn với cô, cùng cô cùng nhau trả qua một đời. Sau này, trong ánh mắt của Thường Mạn Tinh, chỉ có hắn, không còn Hà Tiên Dương gì nữa, chỉ có hắn.

Đúng lúc này, di động hắn vang lên, Hà Vị Minh tiếp điện thoại, ý cười khó có được cương ở trên mặt.

......

Thời điểm Thường Mạn Tinh có ý thức, phát hiện mình đang ngồi ở trong một mảnh bụi hoa màu đỏ, cô đã từng gặp qua cô gái váy đỏ một lần, cũng giống như lần trước, đứng ở bụi hoa..

"Tôi lại chết thêm một lần sao?" Thường Mạn Tinh hỏi.

Cô gái váy đỏ cũng không có trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Hiện tại cô đã trả thù xong người cô muốn trả thù, có thể đi đầu thai chưa?"

"Không, ba tôi, anh trai tôi, còn có Vị Minh, bọn họ đều sẽ khổ sở, tôi không thể chết được, ít nhất bây giờ không thể chết được!" Thường Mạn Tinh đứng lên, đầy mặt bình tĩnh.

Cô gái váy đỏ nói: "Không muốn chết, có thể cho tôi một thứ trao đổi, tôi đưa cô trở về, thế nào?"

"Cô muốn cái gì?"

......

Thường Mạn Tinh mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên hai mắt che kín tơ máu bên cạnh giường bệnh.

"Vị Minh, em đã trở lại."

Trong lần tai nạn xe cộ có ý định mưu sát này, Thường Mạn Tinh như xuất hiện kỳ tích mà còn sống, không có nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi hai tháng là không sao, mà người khởi xướng Hà Tiên Dương, hắn bị mất một đôi chân, còn bị điên. Thường Mạn Tinh không kiện hắn, còn có lòng tốt đưa hắn vào một viện điều dưỡng —— viện điều dưỡng mà đời trước cô từng ở qua.

Còn có Mạnh Thải Kỳ, cô ta không xu dính túi, ăn xin trở về nhà, bị cha mẹ ghét bỏ, một năm sau vì cuộc sống mà gả cho một tên lưu manh trên 50 tuổi còn chơi bời lêu lỏng cùng trấn.

Mọi chuyện, cuối cùng cũng kết thúc.

5 năm sau

Thường Mạn Tinh mang ba lô đi từ trong rừng ra, một đầu tóc dài được cột lên, trên chân mang giày leo núi, trên người mang theo cái ba lô lớn, mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất. Đi theo phía sau cô còn có một người phụ nữ, giống cách ăn mặc với cô, nhưng nhìn qua khí định thần nhàn hơn cô rất nhiều, cầm một cây gậy gỗ cười to.

"Mạn Tinh, em như thế này là quá không được rồi, mới đi có một đoạn như vậy đã ngồi nghỉ."

Thường Mạn Tinh cũng cười rộ lên, đánh cô ấy một cái, "Chị Mai, em đương nhiên không thể so với nhà thám hiểm thâm niên như chị rồi."

Hai người nói nói cười cười đi thêm một đoạn đường, đi vào một thị trấn dưới chân núi tu chỉnh, sau khi tắm rửa xong, Thường Mạn Tinh trên người còn mang theo hơi nước, mở điện thoại ra.

Lập tức chỉ nghe thấy âm thanh leng ka leng keng nhắc nhở có tin nhắn ước chừng mấy phút.

Thường Mạn Tinh bình tĩnh chờ nó vang xong mới cầm tới xem.

Một phần lớn là thuộc về anh trai nhà mình, một phần nhỏ là đến từ Hà Vị Minh.

Tin nhắn của anh trai đều là oán giận, mà Hà Vị Minh...... thì nói với cô, hắn đã làm được tới trình độ gì.

Ba năm trước, Hà Vị Minh cầu hôn với cô, Thường Mạn Tinh thật ra muốn đồng ý, nhưng anh trai Thường Bổn Quân của cô không đồng ý, càng muốn mạng hơn chính là ( giống nhau không dễ dàng can thiệp hài tử ba ba cũng không đáp ứng.)

Thường lão gia tử tuổi lớn như vậy, mặc kệ là Thường Mạn Tinh hay là Thường Bổn Quân đều không dễ dàng phản bác ông ấy, mắt thấy việc này cứ tiếp tục giằng co như vậy, Hà Vị Minh đi tìm Thường lão gia tử một chuyến.

Sau khi trở về hắn liền nói với Thường Mạn Tinh, Thường lão gia tử đồng ý, chờ hắn có thể đem quy mô của công ty dưới tay mình phát triển đến độ cao giống như Thường gia, ông liền đồng ý gả Thường Mạn Tinh cho hắn.

Đây thật đúng là một mục tiêu khó khăn, nhưng Hà Vị Minh là một quỷ tài so với thiên tài còn thiên tài hơn, Thường Mạn Tinh không chút nghi ngờ hắn sẽ thành công, cô còn rất chờ mong chờ sau khi Hà Vị Minh thành công, biểu tình của anh trai và ba ba nhà mình sẽ như thế nào.

Xét thấy cô luôn ở trong nhà, sẽ ảnh hưởng đến nỗ lực công việc của Hà Vị Minh, Thường Mạn Tinh dứt khoát mang ba lô đến cậy nhờ chị Mai, cùng với cô ấy đi khắp trời nam đất bắc. Hai cô thường xuyên đi vào núi sâu rừng già rất lâu mới ra tới, mà mỗi lần ra tới Thường Mạn Tinh nhất định sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn.

Anh trai Thường gia trên cơ bản đều là loại này —— mau trở lại quản giáo tiểu tử thúi họ Hà, dám đoạt hộ khách với công ty Thường gia chúng ta, nếu không phải nể mặt em, xem anh có chơi chết nó hay không!

Thường Mạn Tinh đối với điều này trả lời là: Không cần khách khí, thương trường không phân biệt cha con, huống chi là anh vợ với em rể.

Sau đó cô xoay người nhìn tin nhắn của Hà Vị Minh —— đã bắt lấy thị trường thành phố A, tiến độ mục tiêu 60%.

Thường Mạn Tinh nhịn cười trả lời: anh trai cáo trạng với em, nói anh đoạt đơn của anh ấy, đắc tội anh lớn cũng không phải là tin tốt, cẩn thận đến lúc đó anh ấy ngăn đón không cho anh vào cửa.

Hà Vị Minh nhận được tin nhắn này thì không trả lời, nhưng Thường Bổn Quân bên kia lại bỗng nhiên nhận được hợp đồng, anh trai vừa thấy thiếu chút nữa tức điên, hợp đồng rơi vang lên bạch bạch, chửi Hà Vị Minh ầm lên, "Cái thằng nhãi ranh, tôi còn muốn anh làm! Đây quả thực chính là thị uy!"

Hà Vị Minh không thể lấy lòng anh lớn, ngược lại chọc đối phương càng thêm tức giận, lại tố cáo với Thường Mạn Tinh một phen.

Một đống lớn tin nhắn này, xem đến cuối cùng, Thường Mạn Tinh bỗng nhiên thấy được tin nhắn mới nhất, đến từ chính Hà Vị Minh.

—— mục tiêu tiến độ, trăm phần trăm. Anh làm được, chờ em trở về kết hôn.

Thường Mạn Tinh nắm di động cười rộ lên, sau đó hướng vào phòng trong hô to lên: "Chị Mai, Vị Minh nhà em kêu em trở về kết hôn!"

"Đi đi đi, đi nhanh đi, mang theo em đi khắp nơi thật là mệt chết chị!"

Thời điểm Thường Mạn Tinh xuống máy bay còn đang suy nghĩ, thời gian này Hà Vị Minh hẳn là còn đang ở trong công ty bận rộn, mình rốt cuộc là về nhà trước thay một bộ váy xinh đẹp rồi đi tìm hắn, hay là hiện tại cứ như vậy trực tiếp qua đó dọa hắn nhảy dựng.

Nhưng vừa xuống máy bay được một chút, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô không cần buồn rầu nữa, bởi vì Hà Vị Minh đã tới.

Thường Mạn Tinh mấy năm nay chạy khắp nơi, chấm dứt chấp niệm, tâm thái tuổi trẻ, nhìn qua cả người càng thêm trẻ tuổi, còn cắt tóc ngắn, hiện tại mặc quần dài áo sơmi mang ba lô, bộ dáng thanh xuân xinh đẹp, nói là sinh viên cũng có người tin.

"Anh làm sao biết em về bây giờ? Chị Mai nói với anh à?" Cô lôi kéo vali đi qua chỗ Hà Vị Minh.

Hà Vị Minh nhìn chằm chằm cô đi tới, không có trả lời, tiến lên hai bước giang hai tay ôm cô vào trong lòng ngực, hít một hơi thật sâu. Không ai nói với hắn cô khi nào trở về, nhưng hắn biết chờ đến khi cô nhìn thấy tin nhắn kia của mình, nhất định sẽ trở về, cho nên hắn mấy ngày nay mỗi ngày đều ở chỗ này chờ, từ ông chủ cuồng ma tăng ca biến thành một ông chủ phủi tay không làm.

"Gả cho anh, được không?" Hà Vị Minh đã là một người đàn ông thành thục, mấy năm nay tôi luyện mang đến cho hắn biến hóa không nhỏ, càng thêm gần giống với Hà Vị Minh kia trong ấn tượng đời trước của Thường Mạn Tinh, nhưng cũng có chỗ không giống nhau, bởi vì ở trước mặt mình, Hà Vị Minh (có sự dịu dàng duy nhất) thuộc về cô.

"Được thôi. Nếu anh đã đạt được mục tiêu, để phòng ngừa ba em chơi xấu, chúng ta đi đăng kí kết hôn trước." Thường Mạn Tinh xoa xoa lỗ tai Hà Vị Minh, nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lên, cười ra tiếng.

Vì thế một cái máy bay, Thường Mạn Tinh cùng người lãnh chứng trễ mấy năm.

Sau đó bọn họ đi đến biệt thự nhỏ bên hồ, nơi mà năm đó Thường Mạn Tinh mang theo Hà Vị Minh ở mấy ngày. Ngoại trừ Hà Vị Minh, những người khác đều không biết cô đã trở lại, vừa vặn ở chỗ này thanh tĩnh trốn mấy ngày.

Thường Mạn Tinh mặc váy ngủ để chân trần bước ra, nhìn thấy Hà Vị Minh cầm trái cây đã rửa sạch. Cô đi qua đó, trên mặt đất lưu lại một chuỗi vệt nước.

Hà Vị Minh nhìn thấy, lập tức tiến lên bế cô lên, ôm cô đi phòng tắm tìm khăn lông lau chân, xong lại mang dép lê nhung lại cho cô rồi đặt cô xuống đất.

Thường Mạn Tinh đi theo phía sau hắn, thấy hắn vén tay áo lên đi lau nhà, bỗng nhiên tiến (.....) , sờ soạng eo hắn một phen.

Hà Vị Minh mặc không lên tiếng ném cay lau nhà đi, xoay người ôm nàng đi lên lầu. "Vốn dĩ anh không gấp như vậy."

Thường Mạn Tinh: "Nhưng em thì thấy anh nhịn quá vất vả rồi." Nói xong cô vẫy tay: "Đến đây."

Hà Vị Minh không nói hai lời nhào lên.

"Ai nha, chó còn không gặm xương đầu đâu, anh còn cắn!"

"Lúc trước anh nói đi là đi."

"Lâu như vậy mà em muốn tính sổ với anh sao?"

"Ừ, muốn tính."

Một đêm này, lá cây đong đưa trên ban công, nệm trên giường trong phòng dao động, hết thảy đều rất hài hòa.

Rạng sáng Thường Mạn Tinh nhìn thấy hai phía rừng cây im lặng, ban đêm yên tĩnh, chỉ có cô cùng người bên cạnh không ngừng nghỉ.

Rạng sáng tam giờ Hà Vị Minh còn không chịu ngủ, giống như đói bụng rất nhiều năm.

Thường Mạn Tinh: "... Còn như vậy nữa sẽ có thể xem mặt trời mọc."

Hà Vị Minh: "Vậy thì ngắm mặt trời mọc."

Thường Mạn Tinh: Người trẻ tuổi, thể lực thật là tốt nha. (đấm eo)

Sau đó mỗi năm, hai vợ chồng đều trở về nơi này ở một khoảng thời gian. Mãi cho đến khi trên nhánh cây ngoài cửa sổ nghiêng đầu nhìn hai người lăn qua lăn lại dạ oanh, biến thành ngày mùa hè từ cần câu trên đầu(?), chuồn chuồn màu đỏ bay qua đầu hai người tóc đã bạc trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play