Thường Mạn Tinh ngồi ở chiếc ghế đối diện với hắn, gõ gõ mặt bàn, khí định thần nhàn nói: "Không cần tức giận nhanh như vậy, xem xong rồi hãy nói."

Hà Tiên Dương đen mặt cầm giấy thỏa thuận li hôn lên, càng xem sắc mặt càng trở nên khó coi. Đọc đến chữ cuối cùng, hắn nâng tay ném giấy thỏa thuận li hôn vào mặt Thường Mạn Tinh, nhưng bị vị luật sư kia ngăn lại.

"Để tôi tay trắng rời khỏi nhà, tặng công ty Hà thị cho cô, cô đang nằm mơ à! Đây là công ty tự tay tôi sáng lập, cho cô? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thường Mạn Tinh cười cười, nhận lấy giấy tờ luật sư đã sắp xếp xong: "Tôi không để anh tay trắng rời nhà, cho anh phí li hôn là một trăm vạn, tin tôi đi, như thế này đã là hào phóng lắm rồi."

"Cô cho là cô đang tống cổ ăn mày à? Tôi không đồng ý!"

Thường Mạn Tinh nhìn hắn với vẻ mặt thương hại: "Anh không đồng ý? Hà Tiên Dương, anh phải biết rằng tôi tự mình đến đây tìm anh, cũng nói lên anh căn bản không có quyền từ chối. Anh cảm thấy công ty Hà thị là của anh sao?"

Hà Tiên Dương hoàn toàn không muốn nghe cô nói tiếp, gọi trợ lý ở bên cạnh đến: "Kêu bảo vệ đuổi người này ra khỏi công ty!"

Thế nhưng khi hắn nói xong, thấy trợ lý tận tụy vì mình mấy năm nay không hề phản ứng. Hắn lại gọi thêm một tiếng, trợ lý vẫn  giống như không hề nghe thấy, mí mắt cũng không hề nâng lên. Trong lòng Hà Tiên Dương lạnh đi, nhìn vào gương mặt tươi cười của Thường Mạn Tinh. Cô lúc này vô cùng cao ngạo, liếc nhìn một kẻ thất bại nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này, Hà Tiên Dương nhìn thấy trợ lý Nghiêm Thanh kiêm tình nhân của hắn đi đến, hắn lại gọi: "Trợ lýNghiêm, cô kêu bảo vệ lên đây đuổi Thường Mạn Tinh ra ngoài đi!"

Nghiêm Thanh chỉ nhìn hắn một cái, sau đó đi đến bên cạnh Thường Mạn Tinh, nói: "Các cổ đông cùng với quản lý cấp cao đã đến."

Thường Mạn Tinh ừ một tiếng: "Kêu bọn họ vào hết đi."

Đến bây giờ Hà Tiên Dương còn gì mà không hiểu nữa chứ? Trợ lý mà hắn tự cho là nghe lời, tình nhân mà hắn tự cho là hiểu chuyện, tất cả đều là người của Thường Mạn Tinh.

Cổ đông nối đuôi nhau vào, bọn họ giống như biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, một đám đều cười ôn hòa với Thường Mạn Tinh. Mà những quản lý cấp cao, có người trên mặt mang ý cười, có người lại sắc mặt vô cùng khó coi, những người đó không ai khác chính là thân tín của Hà Tiên Dương.

"Từ hôm nay trở đi, chủ tịch của Hà thị sẽ thay đổi." Thường Mạn Tinh phát mấy tệp tài liệu cho tất cả mọi người. Mấy vị cổ đông đồng loạt chúc mừng, cũng tỏ vẻ sẽ tiếp tục ủng hộ Hà thị. Còn Hà Tiên Dương nửa giờ trước vẫn là chủ tịch, giờ phút này lại giống như người ngoài cuộc, không một ai để ý đến.

Hắn đột nhiên đoạt lấy một tệp tài liệu, nhìn thấy trên đó là cổ phần chuyển nhượng, không thể tin được la to: "Sao có thể, tất cả đều là cổ phần của tôi, tôi chuyển nhượng cho cô lúc nào?"

Nói xong, Hà Tiên Dương nhìn Nghiêm Thanh đang đứng bên cạnh Thường Mạn Tinh - trợ lý kiêm tình nhân nhiều năm của hắn, là người mà hắn vô cùng tin tưởng.

"Là cô làm đúng không? Cái đồ phụ nữ đê tiện này!"

Thường Mạn Tinh nhìn dáng vẻ này của Hà Tiên Dương, bèn nói: "Anh xem, tôi nói rồi, cho dù anh không muốn thì công ty Hà thị cũng không phải của anh đâu. Mấy năm nay vất vả cho Nghiêm Thanh phải chuyển cổ phần của anh đi từng chút từng chút một. Đương nhiên cô ấy cũng sẽ không vất vả vô ích, bây giờ tất cả mọi thứ đều thuộc về cô ấy."

Hà thị, Thường Mạn Tinh không thèm để ở trong mắt. Nhưng công ty này là do một tay Hà Tiên Dương gây dựng, nếu mất đi, đối với hắn chỉ sợ đả kích này còn lớn hơn cả đả kích do bố mẹ hắn mang đến.

"Hà Tiên Dương, nếu hôm nay anh kí vào đơn thỏa thuận li hôn này thì anh còn có thể cầm một trăm vạn ra khỏi đây, nhưng nếu anh không muốn ký, vậy ba ngày sau một đồng cũng không chiếm được đâu."

Hà Tiên Dương nghe thấy uy hiếp của Thường Mạn Tinh, cả người giống như bị sét đánh trúng. Hắn biết cô sẽ làm được, nếu cô có thể mượn sức của hai trợ lý, vậy cô cũng đã biết hắn có tình nhân và con riêng. Đến bây giờ Hà Tiên Dương mới hiểu được, hóa ra những bí mật của bản thân đã sớm bị phô bày ở trong mắt cô. Nhưng mà hắn không hiểu vì sao đến tận bây giờ cô mới gây khó dễ?

Hà Tiên Dương ngồi ở đó không nói một câu, Thường Mạn Tinh cũng không vội nên ngồi xuống chờ. Cho đến khi điện thoại của Hà Tiên Dương vang lên, hắn nhận điện thoại, là cha hắn gọi đến khuyên hắn nhanh chóng li hôn với Thường Mạn Tinh.

Hà Tiên Dương tắt điện thoại, sau đó điện thoại lại một lần nữa vang lên, lúc này lại là mẹ của hắn, bà cũng khuyên hắn nhanh chóng li hôn với cô. Nói đến cũng thật buồn cười, hai người ở bên đó cãi nhau đến nỗi một mất một còn, nhưng hiện tại lại trăm miệng một lời bắt đầu khuyên hắn. Từ trong miệng của bọn họ, Hà Tiên Dương tỉnh ngộ, thì ra hắn là người cuối cùng biết được việc này, bản thân quả thực không khác gì một con rối bị cô chơi đùa.

Kế tiếp một người lại một người gọi đến, đều là họ hàng của Hà Tiên Dương. Cuối cùng hắn tắt máy, không bao giờ muốn nghe những người đó khuyên bảo nữa. Bây giờ hắn đã nếm được tư vị bị bạn bè xa lánh, người thân gì đó, vì tiền mà không chút do dự đứng về phía Thường Mạn Tinh đả kích hắn. Đột nhiên Hà Tiên Dương hiểu rõ, có lẽ đây mới chính là thứ mà cô muốn.

"Là do cô làm?"

Thường Mạn Tinh mỉm cười không nói.

Hà Tiên Dương suy sụp gục đầu xuống, che mặt, từ bên trong kẽ răng phun ra hai từ: "Tôi ký."

Hà Tiên Dương rời khỏi công ty vốn đã không thuộc về hắn. Nghiêm Thanh cảm thấy không hiểu, hỏi Thường Mạn Tinh: "Thường tiểu thư, cô có thể không cho anh ta bất cứ thứ gì mà, vì sao còn phải cho tận một trăm vạn?"

Thường Mạn Tinh đứng dậy, nghe vậy không khỏi cong môi cười một chút: "Một trăm vạn đó mới là cọng rơm cuối cùng đè chết còn lạc đà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play