Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 22


2 năm

trướctiếp

Edit: Tồ
Beta: Nhược Huyền Phi + Miêu Nhi

Hà Tiên Dương không trở về Hà gia đã hai ngày, nghe nói là phải đi công tác. Ngoài mặt nói là đi công tác, nhưng hắn đi đâu Thường Mạn Tinh đương nhiên là rõ ràng tường tận. 


Hà Tiên Dương đang ở nhà tình nhân có tên là Nghiêm Thanh đồng thời cũng là trợ lý của hắn. Bởi vì những lời nói của Mạnh Thải Kỳ, lúc ấy Hà Tiên Dương lập tức cảm thấy khó thở rồi hôn mê bất tỉnh, một lúc sau tỉnh dậy cũng không muốn nhìn thấy mối tình đầu đẹp đẽ của mình nữa, hắn trực tiếp đen mặt đóng sập cửa đi mất. 

Hà Tiên Dương không muốn quay về Hà gia nhìn thấy Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh, hắn cũng không muốn nhìn thấy Mạnh Thải Kỳ, trái lo phải nghĩ, cuối cùng chỉ có thể đi đến nhà Nghiêm Thanh mà thôi. 


Tuy rằng cô tình nhân này không hề ngọt ngào thùy mị như Mạnh Thải Kỳ, cũng không xinh đẹp sắc sảo như Chu Lam, nhưng hắn lại thích sự biết điều, yên tĩnh của cô... Dù sao điều hắn cần nhất lúc này chính là được yên tĩnh một chút. 


Nhưng Thường Mạn Tinh cũng không muốn hắn được yên tĩnh, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi, không náo nhiệt tưng bừng một chút sao được. Chỉ cần cô muốn thì mọi hành tung và lời nói của Hà Tiên Dương cô đều có thể biết được. Bất kể là cô tình nhân nào của hắn hay là công ty đều có tai mắt của Thường Mạn Tinh, máy nghe trộm, máy theo dõi, tất cả mọi thứ đều có thể cho cô biết được hành động chính xác nhất của Hà Tiên Dương. 


Thường Mạn Tinh giống như kẻ ngồi ở phía sau bức màn mặt không đổi sắc điều khiển mọi người. Sau khi nhận thấy Hà Tiên Dương có những hành vi và hành động khác thường so với trước kia, Thường Mạn Tinh rất nhanh đã đoán ra được - hắn đã biết được sự thật về mối quan hệ giữa cô và Hà Vị Minh! Đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng cũng không sao, đã là chuyện "ngoài ý muốn" thì sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ, chẳng qua hiện tại đến sớm hơn một chút mà thôi. 


Mỗi một vai diễn đều đã có mặt đầy đủ, màn trình diễn tiếp theo sẽ vô cùng náo nhiệt cho coi. 


Thường Mạn Tinh đột nhiên bật cười thành tiếng, liên tục gửi vài tin nhắn ra bên ngoài. 


Đầu tiên là cha mẹ của Hà Tiên Dương. 


Từ sau vụ việc con riêng vỡ lở mấy năm trước, quan hệ của cha mẹ Hà Tiên Dương đã đi đến bờ vực sụp đổ. Mẹ Hà căm ghét đứa con riêng của chồng đến tận xương tủy, bởi vì bà sợ đứa con riêng đó sẽ tới nhà bà tranh gia sản. Mà cha Hà lại vô cùng yêu thích đứa con riêng thông minh này, nó là minh chứng cho việc ông càng già càng dẻo dai, cha Hà kiêu ngạo còn không kịp. Ông thấy con trai lớn của mình đã có tiền đồ, có thể mở công ty, thế nên những tài sản kia của ông đương nhiên sẽ giao lại cho đứa con trai út này. 


Vì thế cha Hà và mẹ Hà đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần Hà Tiên Dương trở về nhà là kiểu gì cũng bị hai người này kéo qua kéo lại, mẹ Hà thì khóc lóc om sòm lăn lộn than trời trách đất, muốn hắn nghĩ cách đuổi hai mẹ con kia đi thật xa. Cha Hà lại muốn thương lượng với hắn, mong hắn sau này sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, còn ở trong tối ngoài sáng ám chỉ hắn về sau phải phân một chút gia sản cho đứa em trai này. 


Hà Tiên Dương cảm thấy vô cùng phiền chán với mấy việc như thế này. Cha mẹ Hà gia từ nhỏ đã trọng nam khinh nữ, hắn là đứa con trai duy nhất nên càng được yêu thương chiều chuộng, đồ gì của bọn họ cũng đều là của hắn. Nhưng hiện tại cha lại muốn lấy đồ vật từ trong tay hắn để cho đứa con riêng kia, Hà Tiên Dương đương nhiên là không hề nghĩ ngợi ngay lập tức từ chối, sau đó hắn liền bị cha Hà mắng chửi đến nỗi không ngóc đầu lên nổi. 


Cha mẹ Hà ngày nào cũng cãi nhau, chỉ khi nào cãi đến mệt mỏi thì bọn họ mới chịu ngừng nghỉ một chút. Hà Tiên Dương nếu có thể không qua thì sẽ dứt khoát không qua, hắn hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc cãi vã của hai người. 

Chẳng qua lúc này hắn lại không thể mặc kệ được nữa. 

"Cái gì? Cô nói mẹ tôi đẩy ngã ba tôi xuống cầu thang làm ông ấy bị gãy chân, hiện tại ông ấy đang đòi li hôn với mẹ tôi hả?" Hà Tiên Dương thật sự không nghĩ đến, cha mẹ của mình lại xảy ra vấn đề. Tuổi một đống rồi lại không biết sống yên ổn với nhau, thật sự là khiến hắn đau đầu không thôi. Cục diện rối rắm bên này hắn còn chưa xử lý xong thì chuyện bên phía cha mẹ đã chạy đến. 

Hà Tiên Dương không khỏi đen mặt, trên đường chạy đến bệnh viện hắn đã hỏi rõ ngọn nguồn chuyện này. Hóa ra mẹ Hà không biết nghe được ở nào nói cha Hà mua cho hai mẹ con kia một căn biệt thự có hai phòng ngủ cùng một chiếc ô tô, vào ngày nghỉ thế nhưng còn mang theo đứa con riêng đi chơi. Cha Hà đương nhiên là lừa mẹ Hà để làm mấy chuyện này, nhưng mẹ Hà đã biết, bà tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Mẹ Hà vốn dĩ đã không phải là người có tính tình tốt, vì vậy muốn lấy đi đồ ở trong tay bà quả thực chính là muốn lấy luôn mạng của bà. 


Oán hận tích tụ dưới đáy lòng mấy năm nay toàn bộ đều bùng nổ, bà ngay lập tức nổi giận đùng đùng đi chất vấn cha Hà. 


Mà cha Hà sớm đã nhịn đủ rồi, mẹ Hà lúc nào cũng giống như một tên trộm nhìn chằm chằm theo dõi ông. Dù lúc đầu ông cũng cảm thấy có lỗi với bà, nhưng mấy năm nay gần đây mẹ Hà càng ngày càng trở nên điên khùng, hở ra một tí là lại tức giận. Cha Hà không thể nín nhịn được nữa, mặc cho bà xoa eo chất vấn, ông vô cùng đúng lý hợp tình lên tiếng phản bác, còn tuyên bố rằng nếu bà còn dám quản thì ông sẽ li hôn với bà, để bà hai bàn tay trắng rời khỏi nơi này. 


Chuyện này không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa hay sao? Mẹ Hà nghe vậy thì càng thêm nổi giận, lập tức mất hết lí trí, chờ khi bà phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã đẩy chồng mình xuống dưới cầu thang rồi. Cha Hà một đường lăn từ trên cầu thang xuống dưới, nhưng mà cũng may, ông không hề có nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua tuổi cũng đã lớn nên ngã gãy mất một chân. 


Sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần dưỡng thương thật tốt thì sẽ sớm bình phục trở lại, nhưng vẫn sẽ để lại một chút di chứng. Cha Hà làm sao có thể nhịn được, mẹ Hà đây là muốn giết ông, lần này may mắn thoát chết, lần sau sẽ thoát được sao? Nếu lại xui xẻo một lần nữa thì ông chắc chắn sẽ chết! 


Khi Hà Tiên Dương chạy đến phòng bệnh, hắn nhìn thấy các bác sĩ, y tá và bệnh nhân cách vách đều thò đầu ra để xem kịch vui . 


"Bà chính là một người đàn bà ác độc, chúng ta không có gì để nói cả, li hôn đi! Tôi giải thích với bà, vậy mà bà lại cố ý giết tôi, tôi sẽ đi kiện bà!"


"Ông đi đi, đi thử đi, ông là đồ súc sinh không có lương tâm! Năm đó ông không có một đồng nào trong người, bà đây gả cho ông rồi sinh con cho ông, còn ông thì sao? Chờ đến lúc con trai có tiền đồ, ông lại lấy tiền ra bên ngoài tìm vợ bé, còn sinh ra một đứa nghiệt chủng, ông tốt nhất nên đi chết đi! Lại còn muốn li hôn rồi đoạt tiền của tôi, ông nhất định sẽ bị thiên lôi đánh trúng!"


Hà Tiên Dương nghe thấy âm thanh khóc lóc kêu la này, trên trán không khỏi nổi đầy gân xanh, sau khi chen qua một nhóm người thì hắn mới nhìn rõ tình huống ở trong phòng bệnh. Nghe nói cha Hà té cầu thang gãy chân, vậy mà ông vẫn vô cùng có sức sống nằm đánh giường thùm thụp, còn mẹ Hà thì ngồi ở dưới đất vừa khóc vừa ném đồ đạc lên giường của cha Hà. 


Hà Tiên Dương hít sâu một hơi để lấy lại sự bình tĩnh, sau đó hắn bước vào rồi đóng cửa phòng lại, ngăn cản những ánh mắt đang xem kịch hay ở bên ngoài. 


"Cha mẹ lại muốn như thế nào nữa? Hả?"


Cha Hà mẹ Hà nhìn thấy con trai của mình tới, đều đưa họng súng nhằm về phía hắn: "Tiên Dương! Con đến rất đúng lúc, con phải làm chủ cho mẹ! Ba của con muốn li hôn với mẹ, mẹ tuyệt đối không đồng ý!" Li hôn là phải chia tiền ra, mẹ Hà có chết cũng không muốn. 


Cha Hà thì lại che ngực chỉ vào chân của mình: "Tiên Dương, con cũng đã thấy rồi đó, người đàn bà này điên rồi, trước đó bà ấy thật sự muốn giết cha! Cha nghi ngờ tinh thần của mẹ con có vấn đề, con mau đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần đi!"


Mẹ Hà vừa nghe xong, mặc kệ mọi thứ, khóc cũng không khóc, nhào tới cấu xé chồng mình: "Con mẹ nó! Họ Hà nhà ông mới là người hại chết bà đây, tôi liều mạng với ông!" Tay chân của bà vô cùng lanh lẹ, lần thứ hai đánh thẳng vào cái chân đang bị thương của cha Hà.


Chỉ nghe thấy âm thanh cãi nhau ầm ĩ phát ra từ trong phòng bệnh, sau đó bác sĩ nghe được tiếng chuông nên mở cửa đi vào, phát hiện bệnh nhân đang nằm sõng soài ở trên mặt đất, chân bị gãy đang ở một tư thế rất quái lạ. Mà hai người còn lại, vợ của bệnh nhân thì lại hai mắt đỏ bừng, giơ nanh múa vuốt với bệnh nhân đang nằm trên mặt đất, đứa con trai thì cố hết sức kéo bà lại, trên móng tay còn dính một chút máu, nhìn qua không khác gì một kẻ điên. 


Trải qua một trận cãi nhau đánh nhau như vậy, vốn dĩ cha Hà có khả năng hồi phục nhưng cuối cùng cũng không thể hồi phục được nữa, hai chân của ông đều bị gãy,  dù đã được cứu chữa nhưng nửa đời sau của ông chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi. 


Lúc này cha Hà mẹ Hà cãi nhau đến long trời lở đất, vợ bé và con riêng còn chạy đến góp thêm náo nhiệt, nhu nhược đáng thương ở trong bệnh viện nói muốn chăm sóc cha Hà, kích thích mẹ Hà không nhẹ. Mỗi ngày đều đứng ở trước giường bệnh của cha Hà đánh nhau với tiểu tam, đánh không đã ghiền còn muốn kéo luôn cả ông vào, vài lần tới thăm đều thấy hai bên thương tích không nhẹ. Mỗi ngày Hà Tiên Dương đều bị bắt đi trông chừng mẹ của mình, ngăn cản bà, đến bản thân hắn cũng bị bà "lỡ tay" làm bị thương vài lần. Sau khi chịu đứng được một khoảng thời gian, Hà Tiên Dương thật sự cảm thấy quá phiền, hắn mặc kệ cha mình, để ông ở lại bệnh viện một mình, sau đó mang mẹ Hà về nhà tìm người trông coi, không cho bà đi đến bệnh viện ồn ào nữa. 


Sau đó mỗi ngày cha Hà đều ở trong bệnh viện chửi mẹ Hà, ầm ĩ nói muốn li hôn với bà. Còn mẹ Hà thì ở nhà một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi ra ngoài, nguyền rủa từ cha Hà cho đến con riêng của ông, một ngày mấy chục lần lẩm bẩm như thế, ai cũng không dám lại gần. 


Vở kịch này khiến cho Thường Mạn Tinh tấm tắc lấy làm lạ, cô chỉ cho người nói với mẹ Hà rằng cha Hà tặng quà cho vợ bé và con riêng mà thôi chứ chưa làm chuyện gì khác. Ai ngờ cuối cùng lại giống như châm trúng ngòi nổ, nổ tung một trận rất lớn. Mẹ Hà còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của cô, bà ta dễ dàng giày vò cha con nhà họ sống không bằng chết. 


Cô biết rất rõ tính cách của cha Hà mẹ Hà, một khi hai người bọn họ xé rách da mặt, mọi chuyện mới bắt đầu trở nên thú vị, mà chuyện này hiển nhiên không thể kết thúc một cách dễ dàng rồi. Đương nhiên, cô cũng sẽ không cho phép chuyện này kết thúc một cách dễ dàng như vậy được. 

Dưới sự xúi giục của vợ bé, cha Hà rất nhanh đã kiện vợ của mình lên trên tòa, nói bà ham tiền muốn giết chết chồng mình. Mà mẹ Hà cũng không chịu rớt lại phía sau, dùng một số tiền lớn mời luật sư nổi tiếng, tố cáo chồng mình mang tiền trong nhà đi cho người ngoài, đội ngũ hai bên ầm ĩ qua lại, cha Hà ngồi ở trên xe lăn cãi, mẹ Hà cột băng vải ở trên đầu cãi, phía dưới băng vải chính là miệng vết thương do đánh nhau với tiểu tam mà ra. 


Hà Tiên Dương bị kẹp ở giữa hai người bọn họ, trầm mặt không nói một câu nào. Lúc trước gia đình hài hòa, cha mẹ luôn yêu thương thiên vị hắn, giờ phút này họ chỉ biết nghĩ đến bản thân, không ngừng dùng những từ ngữ khó nghe ác độc chửi rủa người đã từng chung chăn gối với mình, không hề để ý đến sự tồn tại của đứa con là hắn, giống như đối phương chính là kẻ thù không đội trời chung của mình vậy. 


Hà Tiên Dương bị chuyện này lăn lộn hơn nửa tháng không hề được ngủ ngon một giấc nào. Hôm nay vất vả lắm mới kết thúc, hắn nhớ ra lâu lắm rồi bản thân không đến tìm tình nhân Chu Lam của mình, nên muốn chuẩn bị đi qua đó để thư giãn một chút về thể xác cũng như tinh thần. Ai biết Hà Tiên Dương vừa mới bước vào căn hộ mà hắn mua cho Chu Lam, đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy trong phòng khách có đủ loại quần áo của nam và nữ rải rác khắp nơi.


Hà Tiên Dương đứng hình một lúc, sau đó thì là lửa giận ngập trời, bởi vì hắn nghe thấy một ít âm thanh tế nhị vang lên. 


Đi theo đống quần áo lộn xộn hướng về phòng ngủ chính, Hà Tiên Dương nghe thấy âm thanh phát ra từ tình nhân của hắn. 


"Ưm ~ lại một lần nữa được không ~ anh thật là lợi hại đó nha~"


Sau đó là một giọng nói trêu đùa của một chàng trai trẻ tuổi: "Phải không, anh lợi hại lắm hả? Có lợi hại hơn kim chủ của em không?"


Giọng nữ tràn ngập khinh thường: "Anh ta sao? Chỉ là một lão già ốm yếu, cái gì cũng không được, mỗi lần cùng anh ta làm chuyện này đều không đạt được khoái cảm. Cái đó lại còn mềm nữa chứ, nếu không phải vì tiền thì ai mà thèm ngủ với anh ta... A! Đồ xấu xa, đột nhiên lại cử động làm chi chứ~"


Hà Tiên Dương nghe thấy giọng nói ở trong phòng, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, tức giận đến nỗii hai tay không ngừng run rẩy. 


Bị cắm sừng lên đầu thì thôi đi, tình nhân mà hắn tự cho là nghe lời nhất vậy mà lại cắm sừng hắn. Hơn nữa là một người đàn ông khi nghe những lời nói đó của Chu Lam, thật sự là làm cho Hà Tiên Dương mất hết thể diện và lòng tự trọng. Cuối cùng hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, vớ lấy gạt tàn thuốc trên bàn, một chân đá văng cửa xông vào bên trong, đánh thật mạnh vào đầu tên gian phu đang nằm trên người của tình nhân mình. 


"A! Giết người!"


...


Chu Lam nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát đến rất kịp thời nên may mắn không xảy ra án mạng. Hà Tiên Dương ngồi trong cục Cảnh Sát, trên đầu và tay đều là máu. 


Lúc ấy lửa giận dồn lên não nên hắn không chút chần chừ xông lên đánh nhau với tên gian phu. Ai biết đối tượng của Chu Lam lại là giáo viên dạy thể hình, một thân cơ bắp, thân thủ mạnh mẽ. Hà Tiên Dương là loại đàn ông trung niên hàng năm làm việc ở trong văn phòng, ít vận động, làm sao có thể đánh thắng được người như thế, ngoại trừ lúc đầu thừa dịp đối phương chưa phòng bị nên mới đắc thủ được một lần ra, sau khi người này phản ứng lại, hắn đã bị đè ra đánh, không chỉ ở trên đầu có vết thương mà toàn thân đều vô cùng đau đớn khó chịu. 


Cảnh sát đều nhìn hắn với vẻ mặt khác thường. 

Hà Tiên Dương nhìn thấy tên gian phu ở đối diện cà lơ phất phơ giơ ngón giữa về phía hắn, thiếu chút nữa thì tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh. 


Mà nữ diễn viên chính trong vụ việc lần này thì lại đang ở trong nhà vệ sinh gọi điện cho người khác. 


"Thường tiểu thư, mọi việc tôi đã làm xong rồi, số tiền mà cô nói... Được được được, tôi biết Thường tiểu thư coi trọng chữ tín, không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi biết mà, được thôi, được thôi~"


Cúp máy, Chu Lam vuốt vuốt tóc của mình. Mấy năm nay hoàn toàn không ép ra được một đồng nào từ Hà Tiên Dương, trong lúc cô đi tìm kim chủ khác, có thể dùng một chân đá văng ông già này đi đồng thời còn thu vào một khoản tiền lớn, chuyện nhỏ này đương nhiên là thuận tay thì làm rồi. 


Siêu có lời. 


Vừa ngâm nga câu hát vừa bước ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Hà Tiên Dương, Chu Lam nhìn hắn châm chọc cười: "Thật là đáng thương." Sau đó không thèm để ý đến biểu tình muốn giết người của đối phương, cô bình tĩnh ngồi xuống ngay bên cạnh, còn làm trò ở trước mặt Hà Tiên Dương, thân mật hôn giáo viên dạy thể hình một cái. 


Hà Tiên Dương ở cục cảnh sát lấy lời khai gần một ngày. Trong khoảng thời gian đó Thường Mạn Tinh lại đang ngồi ở trong nhà uống trà nhàn nhã, cô tắt điện thoại, duỗi tay cầm lấy đóa hoa hồng xinh đẹp ở trong bình, bứt xuống ba cánh hoa, từ từ vò nát vụn mấy cánh hoa này. 


"Còn chưa chấm dứt đâu, ngàn vạn lần đừng ngã xuống một cách đơn giản như thế."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp