Edit: Đèo

Beta: Nhược Huyền Phi + Thiên + Miêu Nhi

Không gian của phòng nghỉ này không lớn lắm, nó chủ yếu được dùng để cho các khách say rượu nghỉ ngơi, thế nên bên trong cũng chỉ có một chiếc sô pha, một chiếc giường và một chiếc bàn. Bài trí trong phòng có phần đơn giản nhưng kiểu dáng vô cùng hoài cổ, tính ra cũng có một loại phong cách riêng.

Thường Mạn Tinh tùy ý để Hà Vị Minh kéo cô vào trong phòng nghỉ, sau đó tay của cô bị nắm lấy, lộ ra chiếc vòng tay do Hà Tiên Dương tặng.

Thường Mạn Tinh không khỏi bừng tỉnh, cô vừa tháo vòng tay vừa nói: "Con ghen hả?" Sau đó tiện tay ném chiếc vòng tay đó lên trên bàn.

Vừa mới dứt lời, Thường Mạn Tinh đã bị Hà Vị Minh đè lên trên bàn. Hắn cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc, kèm theo đó còn có một chút ít tủi thân.

Thường Mạn Tinh cảm nhận được phía sau eo mình có một bàn tay đang chắn lại góc bàn sắc nhọn, cô không tự chủ được cười khẽ một tiếng. Chẳng qua khi nhìn thấy sự uất ức ẩn sâu trong đôi mắt của Hà Vị Minh, lòng của cô không khỏi trở nên mềm nhũn.

Thường Mạn Tinh ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Hà Vị Minh có chút sửng sốt, nhưng sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, hắn khẽ hôn lên đôi môi đang hé mở của cô.

Hà Vị Minh có thể cảm giác được sự mềm ấm ngọt ngào tỏa ra từ đôi môi ấy, nó giống như một đóa hoa mê người, nhưng lại như gần như xa, thường xuyên khiến cho người ta cảm thấy lo lắng bất an, không khác gì chính bản thân Thường Mạn Tinh vậy. Hà Vị Minh càng hôn càng dùng sức, ôm cô cũng càng lúc càng chặt, điều này khiến cho Thường Mạn Tinh không thể không chọc ngực hắn tỏ vẻ bất mãn.

Hà Vị Minh buông Thường Mạn Tinh ra, chẳng qua không đợi cô có thời gian thở dốc, hắn lại đột nhiên há mồm cắn một ngụm lên cổ của cô.

"Tê --."

Thường Mạn Tinh hít một ngụm khí lạnh, muốn giơ tay sờ nhưng lại bị hắn đè lại. Nơi đó không hề chảy máu nhưng lại có một dấu răng vô cùng rõ ràng. Hà Vị Minh nhìn cô chằm chằm, sau đó dựa sát vào cổ cô, nhẹ nhàng liếm lên dấu rắng kia.

Thường Mạn Tinh cũng không cảm thấy tức giận vì động tác đột ngột này của hắn. Cô ôm lấy chiếc đầu đang chôn chặt ở cổ mình, sau đó dùng sức vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Hà Vị Minh: "Con là con chó con hả? Cắn đau như thế. Bây giờ thì hay rồi, mẹ cũng không mặc áo cổ cao, chút nữa ra ngoài chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy dấu răng này."

Hà Vị Minh ngửi ngửi cổ của cô, giọng khàn khàn nói: "Không được đứng gần hắn như thế, không được cười với hắn, không được nói chuyện với hắn... "

Thường Mạn Tinh ngay lập tức ngắt lời hắn, nói bông đùa một câu: "Cái này không được cái kia cũng không được, thật ra điều con muốn nhất chính là hắn không xuất hiện ở trước mặt con nữa đúng không?"

Hà Vị Minh lại ngẩng đầu, mặt vô cảm nói: "Con muốn hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."

Giọng điệu của hắn không giống như đang nói giỡn, cô thậm chí có thể nhìn thấy tơ máu hằn lên ở trong đôi mắt của Hà Vị Minh. Có lẽ do tối hôm qua cả một đêm không ngủ nên hiện tại vẻ mặt của hắn mới trở nên đáng sợ như vậy.

Thường Mạn Tinh thu hồi nụ cười, cô nắm lấy tay Hà Vị Minh, áp sườn mặt của mình vào lòng bàn tay đó: "Vị Minh, con muốn Hà Tiên Dương chết sao?"

Hà Vị Minh giật giật bàn tay của mình, sau đó lạnh nhạt cho cô một câu trả lời khẳng định: "Con đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần... Mẹ cảm thấy làm như vậy là sai sao? "

Giờ này phút này, cô bỗng nhiên nhớ lại Hà Vị Minh của đời trước... Bởi vì sự lạnh nhạt của hắn hiện tại không khác kiếp trước là bao, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể đả động được hắn, cho dù là một mạng người đi chăng nữa thì trong mắt hắn cũng không có chút trọng lượng nào.

Thường Mạn Tinh không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, muốn gật đầu rồi lại muốn lắc đầu. Bây giờ Hà Vị Minh còn chưa biết Hà Tiên Dương là cha ruột của mình, nếu hắn biết rồi thì sao? Thường Mạn Tinh hiểu rõ đứa trẻ do chính tay mình nuôi dạy từ nhỏ đến lớn này - hắn tuyệt đối không bị ràng buộc bởi cái gọi là quan hệ huyết thống! Nhưng... cô vẫn cảm thấy không thể nào nói rõ ràng chuyện này được.

Nghĩ đến kế hoạch của bản thân, hô hấp của Thường Mạn Tinh chợt cứng lại, một lần nữa cô gắt gao hôn lấy đôi môi của Hà Vị Minh.

Mà Hà Vị Minh hôn môi càng thêm nhiệt liệt và điên cuồng so với lúc còn ở đảo Thác Tái. Hắn bế Thường Mạn Tinh lên, đặt cô ở trên chiếc sô pha mềm mại, đồng thời quỳ một chân lên trên đệm sô pha, sau đó gắt gao ôm cô vào trong lòng.

Hôm nay Thường Mạn Tinh vấn một búi tóc rất xinh đẹp. Hiện tại Hà Vị Minh lại giơ tay lên tháo tóc cô ra, yêu thích không được vừa hôn lên đôi môi mềm mại, vừa vuốt ve mái tóc dài của cô.

Thường Mạn Tinh sát lại gần hắn, đối diện với hắn, nhìn thấy rõ tình yêu say đắm ẩn chứa trong mắt hắn.

Hai người ở trong phòng cũng không hay biết ở ngoài cửa còn có một người đang nghe lén bọn họ nói chuyện. Tuy rằng âm lượng không lớn, đồng thời vì cách một cánh cửa nên thanh âm bên trong truyền ra ngoài cũng trở nên đứt quãng, nhưng Hà Tiên Dương nghe được mấy chữ không đầu không đuôi này thôi cũng đủ để nhận ra hai người bên trong có quan hệ mờ ám với nhau rồi.

Sắc mặt Hà Tiên Dương vô cùng tái mét đứng ở đó, thần sắc trên mặt biến đổi vài lần. Tuy rằng hắn đã từng suy đoán qua mối quan hệ giữa Hà Vị Minh và Thường Mạn Tinh, còn cùng Mạnh Thải Kỳ suy đoán Thường Mạn Tinh bao nuôi bao nhiêu đàn ông ở bên ngoài, nhưng chính bản thân hắn lại không tin lắm. Hà Tiên Dương cảm thấy mình khá hiểu biết Thường Mạn Tinh, loại người như cô ta sẽ không lén lút ở bên ngoài bao nuôi đàn ông, cho nên hắn nói mấy lời đó chẳng qua là muốn trút hết tức giận ra ngoài mà thôi.

Chỉ có như thế hắn mới có thể quên đi uất ức của bản thân, cảm thấy tâm trạng được an ủi.

Nhưng mà Hà Tiên Dương lại không nghĩ tới, bản thân vậy mà lại nói trúng. Thường Mạn Tinh đúng là có một chân* với Hà Vị Minh. Chính mắt hắn còn nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ thân mật mập mờ với nhau, dù thế nào đi nữa cũng không thể bào chữa cho việc này. Cảm giác bản thân bỗng nhiên bị đội nón xanh*, Hà Tiên Dương tức giận đến nỗi khuôn mặt biến thành màu gan heo.

*Ý bảo Thường Mạn Tinh quan hệ với Hà Vị Minh.

*Đội nón xanh: bị cắm sừng.

Điều càng khiến Hà Tiên Dương phẫn nộ hơn chính là - cho dù có phát hiện ra cô cắm sừng hắn nhưng hắn lại không thể để lộ chuyện này ra ngoài! Hà Tiên Dương hiểu rõ nếu xé rách da mặt với cô thì công ty của hắn sẽ không còn được Thường gia che chở nữa, gần đây công ty còn bị đả kích bởi một công ty mới xuất hiện trên thị trường, càng ngày kinh tế càng trở nên sa sút.

Mất đi cô, hắn rất có khả năng sẽ mất đi tất cả những gì đang có ở hiện tại, đây là điều mà Hà Tiên Dương không thể nào chấp nhận được. Thế nên giờ phút này cho dù hắn có phẫn nộ ra sao thì cũng chỉ có thể bất lực nhìn đôi cẩu nam nữ này ân ân ái ái với nhau, hơn nữa cũng không thể giáo huấn bọn họ.

Việc hiện tại hắn có thể làm chính là nén giận. Hà Tiên Dương nghe thấy tiếng động đầy ái muội ở bên trong, cả người trở nên cứng ngắc, vội vàng đi vào nhà vệ sinh tạt nước lạnh lên mặt.

Nhìn thấy sắc mặt của mình ở trong gương, Hà Tiên Dương đột nhiên giơ tay nện thẳng vào bồn rửa tay làm bằng đá cẩm thạch. Lần này dùng lực hơi lớn, hắn nhịn không được nắm chặt tay, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bỗng nhiên, hắn nhớ ra Thường Mạn Tinh từng nói một câu với Hà Vị Minh: "Công ty Đằng Đông của con".

Hắn rất có ấn tượng với công ty Đằng Đông này, bởi vì nó là công ty liên tục cướp đi vài bản hợp đồng lớn của Hà thị. Rõ ràng chỉ là một công ty mới, vậy mà lại có thể sánh ngang với công ty Hà thị, điều này quả thực khiến cho Hà Tiên Dương vô cùng bực mình.

Một công ty nhỏ như vậy, hắn cũng không thèm để vào mắt, quyết định chờ thêm vài ngày nữa nghe quyết định của Ô gia xong rồi mới đi thu nhập cái công ty không có hậu trường này. Ai ngờ hôm nay hắn lại phát hiện ra công ty nhỏ đó là của Hà Vị Minh. Hà Vị Minh mới bao nhiêu tuổi chứ? Một đứa trẻ chỉ mới mười sáu tuổi thì làm sao biết cách quản lý công ty được? Rõ ràng là Thường Mạn Tinh đưa cho nó chơi, thật không ngờ cô ta lại dễ dàng đưa công ty cho một đứa con hoang như vậy, còn mặc kệ để nó chèn ép Hà thị nữa chứ.

Hà Tiên Dương nghĩ tới đây thì càng thêm giận sôi máu, hắn che ngực lại liên tục thở dốc.

Thật vất vả mới hồi phục được tinh thần, nghĩ đến một lát nữa lại phải nhìn Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh ở trước mặt mình trong tối ngoài sáng cấu kết làm bậy, sự tức giận trong lòng Hà Tiên Dương dù thế nào cũng không thể tan biến được. Cho nên hắn lập tức rời khỏi hội trường, vì không để Thường Mạn Tinh nghi ngờ, Hà Tiên Dương phải trái đè ép cơn thịnh nộ và ác ý ở trong lòng xuống, tìm một lý do rất đơn giản -- công ty có việc gấp.

Hà Tiên Dương rời khỏi tiệc rượu, đương nhiên sẽ không thật sự tới công ty, hắn trực tiếp đi đến chỗ Mạnh Thải Kỳ để tìm kiếm sự an ủi. Giờ phút này, chỉ có mối tình đầu lương thiện dịu dàng động lòng người mới có thể an ủi được sự tức giận khi nhìn thấy vợ mình đi quá giới hạn của hắn.

Nhưng mà ngày hôm nay có lẽ là một ngày không may mắn đối với Hà Tiên Dương. Hắn chỉ vừa mới thấy Mạnh Khải Kỳ, còn chưa kịp kể lể với cô bản thân đã phải chịu đau khổ như thế nào thì lại nghe được một tin rất đáng kinh ngạc từ trên khuôn mặt hưng phấn của mối tình đầu.

"Tiên Dương! Em tìm được con của chúng ta rồi!"

Mạnh Thải Kỳ nói ra câu này khiến Hà Tiên Dương không khỏi cảm thấy mờ mịt: "Con của chúng ta?" Đau khổ lúc nãy cũng đã tạm thời quên mất.

Trên mặt Mạnh Thải Kỳ mang theo rất nhiều loại cảm xúc, có vui mừng cũng có thống khổ, cô ra vẻ hồi ức nói: "Thực ra năm đó em đã sinh cho anh một đứa con, là một đứa bé trai rất đáng yêu. Bởi vì em mang thai nên lúc ấy cha mẹ em mới chuyển nhà, hơn nữa còn không cho phép em liên lạc với anh. Năm ấy đứa bé được sinh ra, thân thể của em không được tốt lắm nên cha mẹ đã đem thằng bé đi. Chẳng qua sau một khoảng thời gian bọn họ lại nói đứa trẻ đã qua đời, lúc đó em vô cùng đau khổ. "

Đột nhiên Mạnh Thải Kỳ rơi lệ đầy mặt: "Cách đây không lâu lúc mới gặp lại anh, em nhớ đến chuyện này nên đã nói chuyện với cha mẹ. Đến tận lúc này họ mới nói sự thật cho em biết... hóa ra năm đó con của chúng ta chưa chết, thằng bé bị cha mẹ của em vứt bỏ! Khi em biết được tin này liền đi tìm con của chúng ta. Vì không muốn làm cho anh thất vọng nên em chưa bao giờ nhắc tới chuyện này. Cũng may trời không phụ lòng người, hôm qua em đã tìm được con của chúng ta."

Hà Tiên Dương nghe Mạnh Thải Kỳ nói xong liền cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, ngạc nhiên xong thì lại cảm thấy vui mừng. Chuyện này quá khó tin, hắn thế nhưng còn có một đứa con trai!

Lúc trước tình nhân của hắn sinh một đứa con trai là Hà Trạch lại bị người hầu của Thường gia nhận nuôi. Hắn từng đến Thường gia gặp nó một lần, đứa bé đó đã hoàn toàn không nhớ rõ cha ruột mình là ai. Nó vui vẻ gọi cặp vợ chồng kia là cha mẹ, một nhà bọn họ sinh hoạt vô cùng hạnh phúc. Vì thế Hà Tiên Dương đã đau khổ thật lâu, con trai của mình lại gọi người khác là cha, hơn nữa rất có thể cả đời này nó đều sẽ gọi như thế, con trai ruột của mình bị cướp mất, hắn chẳng lẽ không cảm thấy đau khổ sao?

Còn một cô con gái ruột khác luôn không thân thiết với hắn, hơn nữa nó chỉ là một đứa con gái nên hắn cũng không để ý cho lắm. Mấy năm nay hai tình nhân của hắn đều không thể sinh thêm một đứa con nào, không nghĩ tới hôm nay lại nghe được tin tức này...

Hà Tiên Dương ngay lập tức lấy lại tinh thần, hắn kéo lấy Mạnh Thải Kỳ gặng hỏi: "Em tìm được con rồi ư? Nó bây giờ đang ở đâu? Mặc kệ là ở đâu thì cũng phải đem nó về đây, không thể để nó gọi người khác là cha được!"

Nghĩ đến Hà Trạch, Hà Tiên Dương lại cảm thấy khó chịu, nhưng mà Thường gia ở bên kia lúc nào cũng nhìn chằm chằm, hắn không dám động tay động chân. Bây giờ hắn nhất định phải đưa đứa con trai này về, tuy rằng tuổi hơi lớn một chút nhưng cũng coi như là đã có người kế nghiệp!

Hà Tiên Dương chờ mong nhìn Mạnh Thải Kỳ, chờ mong cô nói ra đứa trẻ kia đang ở đâu.

Mạnh Thải Kỳ nhìn thấy biểu hiện này của hắn, đáy lòng cảm thấy hài lòng cực kỳ, nhẹ nhàng nói ra cái tên khiến cho Hà Tiên Dương cảm thấy như bị sét đánh.

"Đứa trẻ đó năm nay đã mười sáu tuổi rồi. Cha mẹ em nói năm đó đã đưa nó vào viện Phúc Lợi, thằng bé được nhận nuôi vào ngày lập đông... Mọi chuyện quả thực vô cùng trùng hợp. Tiên Dương à, con của chúng ta chính là Hà Vị Minh - đứa trẻ mà anh với Thường Mạn Tinh nhận nuôi ấy, thực ra thằng bé vẫn luôn gọi anh là cha, chuyện này quả thực đúng là vận mệnh do ông trời sắp đặt!"

Hà Tiên Dương nghe câu đầu tiên của Mạnh Thải Kỳ đã cảm thấy không đúng chỗ nào, chờ khi nghe xong toàn bộ, hắn lập tức kinh sợ đến nỗi gương mặt trở nên trắng bệch, cả người liền sững sờ tại chỗ, ngay sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hà Vị Minh? Hà Vị Minh?! Hà Vị Minh là con trai của hắn!

Ngay vừa rồi, hắn còn đang suy nghĩ một ngày nào đó, chờ đến lúc bản thân không hề cần Thường Mạn Tinh nữa thì hắn sẽ ra tay với cô ta, tốt nhất là giết luôn kẻ thông đồng với cô ta là đứa con hoang Hà Vị Minh. Ai biết tạo hóa lại trêu ngươi, đứa con hoang mà hắn nói lại chính là con trai ruột của mình. Hắn ghét bỏ nhiều năm như vậy, ở chung với nhau mấy năm, chưa từng có sắc mặt tốt với đứa con nuôi kia, thật không ngờ nó thế nhưng lại chính là con trai ruột của mình?

Con nuôi biến thành con ruột, có lẽ vào thời điểm trước kia hắn sẽ cảm thấy phức tạp nhưng rồi cũng sẽ vui mừng giống như Mạnh Thải Kỳ bây giờ. Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, vừa mới nhìn thấy cảnh con trai ruột cùng với vợ của mình ở bên nhau, một chút vui mừng Hà Tiên Dương cũng không có, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, kéo theo những thống khổ lúc trước cùng nhau hồi tưởng lại.

Hai mắt Hà Tiên Dương đỏ sậm, hắn bỗng nhiên lảo đảo một cái rồi sau đó té ngã trên mặt đất.

"Tiên Dương!" Mạnh Thải Kỳ cả kinh hét lên một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ thì phát hiện ra Hà Tiên Dương đã hôn mê bất tỉnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play