Edit:

Beta: Miêu Nhi

"Thường tiểu thư, cô Mạnh đã đi tìm Hà Vị Minh tiên sinh."

Thường Mạn Tinh nghe được tin này từ người theo dõi, cô ngừng động tác trong tay một chút, sau đó mới bình tĩnh nói: "Tôi đã biết."

Bên kia do dự một lát rồi tiếp tục hỏi: "Thường tiểu thư có muốn ngăn cản bọn họ gặp nhau hay không?"

"Không cần, không cần phải xen vào bọn họ." Thường Mạn Tinh khép cuốn sách đang đặt ở trên đầu gối lại: "Chờ lát nữa bọn họ gặp mặt, truyền tín hiệu của máy nghe trộm ở trên người Mạnh Thải Kỳ qua cho tôi. Tôi muốn nghe xem bọn họ đang nói gì."

"Được, xin chờ tôi một chút."

Thời tiết hôm nay cũng không tốt, trên trời đều là mây, Thường Mạn Tinh ngồi ở trên ban công, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Ở trong sân, lá trên cây rơi xuống không ít, cô đứng dậy dựa vào lan can nhìn lên trời.

"Mùa thu sắp tới rồi." Cô khẽ than nhẹ một tiếng, đứng yên trong chốc lát, sau đó bắt đầu đeo tai nghe truyền âm lên, ngồi lại vào ghế, yên lặng nghe âm thanh từ trong tai nghe truyền đến.

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, là một học sinh, Hà Vị Minh cần phải trở lại trường. Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nói chuyện điện thoại với Thường Mạn Tinh, nhưng không thấy được người, hắn vẫn không thể nào vui vẻ được. Vốn dĩ ban đầu đã là một người rất lạnh nhạt, hiện tại lại càng trở nên lạnh nhạt hơn. Mặc kệ là bạn cùng phòng hay bạn cùng lớp, thậm chí là giáo viên cũng không dám chủ động nói chuyện với hắn.

Chính là lúc này, lại có một người phụ nữ tìm đến.

Có người báo tin với Hà Vị Minh là mẹ của hắn đến. Hắn lập tức vứt bỏ công việc trong tay chạy ra, ai ngờ người xuất hiện ở trước mặt hắn lại là một người phụ nữ lạ hoắc không biết là ai.

"Vị Minh." Mạnh Thải Kỳ đỏ mắt kêu lên, vừa vui mừng vừa khổ sở nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt lạnh nhạt đã cao hơn mình nửa cái đầu. Cô ta nhịn không được vươn tay về phía hắn.

Hà Vị Minh nhìn cô ta một cái, không hỏi mấy vấn đề linh tinh đại loại như "Bà là ai", mà hắn trực tiếp ngắt lời: "Bà là người sinh ra tôi sao?"

Mạnh Thải Kỳ gật đầu: "Mẹ là người sinh ra con."

"Con của mẹ, mấy năm nay vất vả cho con rồi. Chắc con không nhớ rõ mẹ đâu, nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ con. Con còn đỏ hỏn đã bị bắt phải rời xa vòng tay của mẹ. Mẹ còn nhớ lúc đó con còn co lại trong lòng mẹ, mới chỉ lớn bằng cánh tay của mẹ mà thôi, đôi mắt thường xuyên không mở ra được..."

Hà Vị Minh mặt không cảm xúc ngắt lời của cô ta, hắn trực tiếp xé rách bầu không khí ôn hòa mà Mạnh Thải Kỳ đang cố gắng xây dựng: "Bà đến tìm tôi là muốn thứ gì từ tôi?"

Mạnh Thải Kỳ nghe được lời này, không khỏi đờ người ra một lúc, nhưng cô ta cũng không hề nhụt chí. Trong đống tài liệu mà Mạnh Thải Kỳ thu thập được, Hà Vị Minh trải qua một cuộc sống không tốt lắm ở Viện phúc lợi. Bây giờ hắn ở bên cạnh Thường Mạn Tinh lại trở thành một tên tiểu bạch kiểm ( Dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền. ), khó trách sẽ biến thành một đứa có tính cách quái đản như vậy. 

Mạnh Thải Kỳ biết rõ nếu bản thân muốn bù đắp cho đứa con trai này thì một hai lần tiếp xúc thôi là chưa đủ. Hôm nay cô ta tới đây chẳng qua là để giữ lại một ấn tượng tốt với con mình, sau này mới từ từ mưu tính tiếp. 

Mạnh Thải Kỳ nghĩ, không ngừng biểu lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Mẹ biết con trách mẹ, nhưng mà năm đó không phải mẹ cố ý bỏ rơi con. Do ông bà ngoại của con gạt mẹ mang con đi, mẹ vẫn luôn đi tìm con... Chẳng qua mẹ cũng biết, mẹ đã đến muộn, con không cần mẹ nữa rồi."

Nếu đổi lại là người có tâm địa mềm yếu một chút, bây giờ nhìn thấy Mạnh Thải Kỳ khổ sở như vậy, cho dù không muốn tiếp nhận cô ta thì trong lòng ít nhiều gì cũng có điểm không đành lòng. Nhưng Hà Vị Minh thì không, hắn yên lặng lạnh lùng nhìn bộ dạng đau khổ bi thương của Mạnh Thải Kỳ. Chờ cô ta nói xong, Hà Vị Minh mới mở miệng nói chuyện: "Bà muốn bao nhiêu tiền? Dù sao bà cũng là người sinh ra tôi, tôi cho bà một cơ hội ra giá. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, về sau dù chỉ một xu tôi cũng không cho bà đâu." Giọng điệu của Hà Vị Minh rất bình thường, không có chế nhạo cũng không có khinh thường, chỉ có sự nghiêm túc.

Mạnh Thải Kỳ bị ánh mắt của hắn làm cho trong lòng hoảng hốt, cô ta mấp máy môi một chút, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: "Hiện tại mẹ đến tìm con quả thật là rất đáng nghi, cũng khó trách con cảm thấy mẹ đến để đòi tiền. Nhưng mà Vị Minh, mong con tin tưởng người làm mẹ này, mẹ tìm con nhiều năm như vậy, điều duy nhất mà mẹ muốn chính là được nhìn thấy con có cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải là muốn lấy được bao nhiêu tiền từ con."

Hà Vị Minh: "Tôi hiểu rồi."

Thấy hắn gật đầu, trong lòng Mạnh Thải Kỳ không khỏi cảm thấy vui vẻ, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ, dỗ dành nhiều một chút là được rồi. Cô ta còn đang muốn làm ra vẻ đáng thương nói thêm chút gì đó, thì đúng vào lúc này, Hà Vị Minh lại tiếp tục nói: "Bà đã từ bỏ cơ hội ra giá duy nhất."

Nói xong hắn còn gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Mạnh Thải Kỳ thẫn thờ một lúc, vội vàng đuổi theo hắn: "Từ từ đã Vị Minh, mẹ còn có chuyện muốn nói với con."

Hà Vị Minh nghiêng đầu nhìn cô ta: "Nếu bà không phải đến tìm tôi để đòi tiền, vậy thì chúng ta còn chuyện gì để nói sao?"

Mạnh Thải Kỳ vội vàng nói: "Con có muốn biết cha ruột của con là ai không?"

Hà Vị Minh tiếp tục đi về phía trước, cũng không có một chút tò mò nào. Mạnh Thải Kỳ khẽ cắn môi, trực tiếp nhìn bóng dáng của Vị Minh nói: "Cha của con là Hà Tiên Dương, cũng chính là cha nuôi hiện tại của con."

Nói xong, quả nhiên Mạnh Thải Kỳ nhìn thấy Hà Vị Minh dừng bước, cô ta nắm chặt cơ hội chạy tới nói thêm một câu: "Hà Tiên Dương thật sự là cha ruột của con. Năm đó mẹ và cha con là người yêu của nhau, nhưng bởi vì một chút hiểu lầm cùng cách trở khiến hai người mất đi tin tức của đối phương. Vài năm sau cha con cưới vợ, mà con thì lại bị cha mẹ ruột của mẹ đưa con đi. Cho đến bây giờ mẹ cuối cùng cũng tìm được con, hơn nữa còn gặp lại Hà Tiên Dương. Mẹ nghe được từ chỗ cha con nói con sống không được tốt lắm..."

Mạnh Thải Kỳ còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy Hà Vị Minh xoay người bước tới. Nhìn thấy vẻ mặt cùng với ánh mắt của hắn, một đống lời bịa đặt của Mạnh Thải Kỳ lập tức nghẹn lại ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.

Hà Vị Minh lớn lên rất đẹp, dù sao nhan sắc của cha mẹ hắn cũng không kém. Nhưng hắn lớn lên lại không giống hai người bọn họ. Hà Vị Minh không có sự hào hoa phong nhã của Hà Tiên Dương, cũng không có sự thanh lệ dịu dàng của Mạnh Thải Kỳ. Dung mạo của hắn chỉ có thể dùng hai từ "sắc bén" để hình dung. Đặc biệt là vết sẹo cũ ở phía bên trên lông mày, khi hắn trầm mặt, vết sẹo đó giống như một thanh kiếm sắc bén lộ ra sát khí nồng đậm.

Giờ phút này Hà Vị Minh giống như một con dã thú bị người khác chọc tức, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Thải Kỳ, từng câu từng chữ hỏi: "Vừa rồi bà nói cái gì?"

Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, Mạnh Thải Kỳ miễn cưỡng tìm lại lý trí, cô ta dùng sức nắm chặt túi xách, nhìn nhìn xung quanh một lượt: "Người ở đây quá nhiều, chúng ta đứng đây nói chuyện cũng không ổn lắm, hay là tìm một chỗ nào đó yên tĩnh nói chuyện được không? Mẹ có rất nhiều điều muốn nói với con, dù sao chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau."

Hà Vị Minh đi theo cô ta bước vào một quán ăn. Hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Thải Kỳ lại bày ra vẻ mặt của một người mẹ hiền từ, nhưng Hà Vị Minh lại vô cùng trực tiếp hỏi: "Bà nói Hà Tiên Dương là cha ruột của tôi, làm sao chứng minh được?"

Mạnh Thải Kỳ sớm đã chuẩn bị từ lâu, cô ta lấy ra một phần tư liệu, một cái là của cô ta với Hà Vị Minh, một cái là bản giám định huyết thống của hắn với Hà Tiên Dương. Mạnh Thải Kỳ biết rõ Hà Vị Minh đã trưởng thành, ở độ tuổi này hắn chắc chắn sẽ không tin một người mẹ đột nhiên xuất hiện như cô ta. Cho nên cô ta đã chuẩn bị tốt tất cả, từng cái từng cái một bày ra trước mặt Hà Vị Minh.

Hà Vị Minh căn bản không hề xem mấy tờ giấy giám định huyết thống giữa hắn và Mạnh Thải Kỳ. Hắn chỉ lật xem phần văn kiện liên quan đến Hà Tiên Dương mà thôi. Sau khi nhìn thấy dòng chữ rành mạch rõ ràng: có quan hệ cha con, ánh mắt của Hà Vị Minh lập tức lộ ra sự hung ác. 

Mạnh Thải Kỳ ngồi ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta không khỏi run lên.

Độ tuổi này chính là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, nhưng làm sao hắn lại có khí thế đáng sợ như vậy. Mạnh Thải Kỳ nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt, trong lòng sinh ra mấy phần bất an. Nhưng Hà Vị Minh là loại người có thể lợi dụng được, dù thế nào cô ta cũng không muốn từ bỏ, vì thế Mạnh Thải Kỳ tiếp tục dò hỏi: "Mấy năm nay Tiên Dương cũng không biết con là con trai của anh ấy, thế nên mới xa cách với con. Nhưng bây giờ anh ấy đã biết rồi, vì vậy về sau anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với con, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha."

Trong khoảng thời gian này cô ta không chỉ dỗ dành Hà Tiên Dương quay về, hơn nữa còn cùng hắn phân tích mặt lợi và hại khi mượn sức Hà Vị Minh. Gần đây Hà Tiên Dương bị mấy chuyện của cha mẹ làm cho suy nhược thần kinh, tổn thất cũng không ít. Sau khi nghe Mạnh Thải Kỳ nói xong, hắn dần dần cũng cam chịu ý kiến của cô ta. Lúc này Mạnh Thải Kỳ mới chuẩn bị đồ chạy đến tìm Hà Vị Minh, chuẩn bị mượn sức của hắn.

"Cha con nói con... Bị ép ở cùng một chỗ với Thường Mạn Tinh. Tuổi của cô ta lớn như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ xuất thân từ danh gia vọng tộc, thế nên mới thích mấy chàng trai trẻ tuổi như con. Mẹ cũng không có ý muốn quản giáo con, chỉ là mẹ lo lắng con sẽ đi nhầm đường. Thường Mạn Tinh là Hà phu nhân, cô ta chỉ chơi đùa với con mà thôi, làm sao có thể từ bỏ gia đình và chồng của mình để ở bên con được, mẹ sợ đến lúc đó con sẽ chịu tổn thương."

Mạnh Thải Kỳ bao dung nhìn Hà Vị Minh, giơ tay nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: "Bây giờ mẹ của con đã trở lại. Nếu về sau con có khó khăn gì thì cứ đến tìm mẹ, mẽ nhất định sẽ giúp con nghĩ cách."

Hà Vị Minh ném tay cô ta ra, để tài liệu giám định  sang một bên. Sau đó hắn dựa lưng vào ghế, hai tay đan chặt vào nhau, lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống Mạnh Thải Kỳ, nói ra một câu thế này: "Nếu bà định thông qua tôi để lấy được thứ gì đó của Thường Mạn Tinh, thì tôi chỉ có thể nói với bà một câu - cho dù là thứ gì bà cũng không chiếm được đâu!" Nói xong giọng điệu của hắn lại bắt đầu thay đổi: "Nhưng nếu bà đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể cho bà thứ bà muốn."

"Chỉ cần bà có thể khiến cho Hà Tiên Dương đưa ra đề nghị ly hôn với Thường Mạn Tinh, bà muốn tiền tôi cho bà tiền, thấy thế nào?"

Cô ta thật sự không nghĩ tới - bản thân không hề biểu hiện ra sự tham lam nào đối với Thường Mạn Tinh, vậy mà Hà Vị Minh vẫn có thể phát hiện được tâm tư của cô ta, hơn nữa còn trực tiếp nói thẳng ra như vậy.

Vào lúc này, cuối cùng Mạnh Thải Kỳ mới phát hiện ra được, đứa trẻ bị mình vứt bỏ nhiều năm lại là một người vô cùng thông minh, nó sớm đã trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác. Hơn nữa, quan hệ giữa nó và Thường Mạn Tinh có vẻ như không giống trong tưởng tượng của bản thân.

Hắn hình như không xem mình là con nuôi của Thường Mạn Tinh, mà giống như là... thật sự thích Thường Mạn Tinh hơn, nhưng sao có thể như vậy được?

Mạnh Thải Kỳ cũng không phải thiểu năng, cô ta mơ hồ nhận thấy được thái độ của Hà Vị Minh không đúng lắm. Đáy lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác không ổn, vì thế cô ta quyết định thử Hà Vị Minh một chút - nói ra những dự tính về tương lai sớm hơn một chút.

"Con còn nhỏ như vậy thì làm gì có tiền. Cho dù Thường Mạn Tinh bằng lòng cho con thì cũng chỉ lấy từ tay cô ta một chút tiền tiêu vặt mà thôi. Con là con nuôi của Thường Mạn Tinh, cũng là con ruột của chồng cô ta, tiền của cô ta chắc chắn về sau đều sẽ thuộc về con. Con hiện giờ căn bản là không cần đi lấy lòng nịnh hót cô ta làm gì." 

Mạnh Thải Kỳ vừa nói, vừa quan sát Hà Vị Minh: "Nếu Thường Mạn Tinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, tất cả tài sản của cô ta đều sẽ thuộc về cha con hai người, đến lúc đó con và Hà Tiên Dương cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Thường Mạn Tinh nữa..."

Hà Vị Minh không hề có biểu cảm gì, tâm tư không động, cũng không hề tức giận. Mạnh Thải Kỳ thật sự có chút không hiểu. Nếu hắn thật sự chán ghét Thường Mạn Tinh, khi nghe những lời này của cô ta, chắc chắn sẽ lộ ra một chút thích thú. Nhưng nếu đúng theo suy đoán của Mạnh Thải Kỳ - Hà Vị Minh thật sự thích Thường Mạn Tinh... Vậy khi nghe được lời nói ác ý của cô ta dành cho người mình thích, hắn cũng nên thể hiện sự tức giận mới đúng. Nhưng Hà Vị Minh lại không bộc lộ một chút cảm xúc nào cả.

Mấy đứa trẻ ở độ tuổi này thật sự có thể ẩn dấu suy nghĩ của bản thân tốt đến thế ư? Mạnh Thải Kỳ không tin.

"Thứ bà và Hà Tiên Dương muốn cũng không ít đâu." Hà Vị Minh nhìn ngón tay của mình.

Mạnh Thải Kỳ dường như nhận ra được ẩn ý ở trong lời nói của hắn, cô ta lập tức thả lỏng, vô cùng thân mật nói: "Mẹ với Tiên Dương chỉ có một đứa con là con, tài sản của cha mẹ đều sẽ là của con. Sau này một nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, nhất định sẽ sống thật tốt. Mẹ đảm bảo sẽ không có người nào dám ức hiếp con."

Hà Vị Minh từ chối cho ý kiến, nhìn vào đôi mắt của cô ta, hỏi: "Nếu như tôi nói tôi sẵn lòng phối hợp thì các người hy vọng Thường Mạn Tinh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?"

Mạnh Thải Kỳ dịu dàng cười: "Mẹ cũng không muốn hại đến tính mạng của cô ta. Chỉ cần tìm cách cho cô ta uống thuốc, biến cô ta trở thành một kẻ điên mà thôi, đến lúc đó có thể đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần... Con đừng sợ, cha mẹ không muốn giết cô ấy, hơn nữa cha mẹ cũng không thể làm ra mấy chuyện như giết người được, chỉ cần đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần là đủ rồi."

Ở Thường gia, Thường Mạn Tinh nghe thấy cuộc đối thoại này, cô không khỏi thở dài một tiếng.

Chỉ cần đưa đến bệnh viện tâm thần? Không dám giết người?

Đời trước bọn họ đưa cô vào bệnh viện tâm thần, chỗ đó cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì. Những ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời, không biết là ngày hay đêm thiếu chút nữa đã tra tấn cô đến điên, không thể đi lại bằng hai chân, không có người bên cạnh chăm sóc, không thể làm không thể ăn, có thể khiến bản thân đói chết, một người tàn tật lôi thôi làm cho người ta không dám lại gần, còn có rất nhiều rất nhiều...

Thường Mạn Tinh nhắm mắt lại, nghe được giọng nói của Hà Vị Minh vang lên.

"Tôi hiểu rồi." Hắn bình tĩnh nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play