Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
"Cho nên...... Tôi là phân thân của Chủ Thần Hỗn Độn?" Vẻ mặt Vọng Nguyệt có chút mờ mịt, đại khái là không thể tiếp thu cách nói này.
Hoa Vụ không đáp, trong lòng Vọng Nguyệt đã có đáp án.
Điều nàng nói là sự thật.
Tuy rằng mười hai Chủ Thần không có xếp hạng, nhưng nếu là thần ở đất Thần thì sẽ tự động đặt Chủ Thần Hỗn Độn ở vị trí đầu tiên, hắn là sự tồn tại không thể vượt qua, cũng không thể khiêu chiến.
Bây giờ......
Chàng lại là phân thân của Chủ Thần Hỗn Độn?
Vọng Nguyệt tiêu hóa tin tức này một hồi, gian nan mở miệng: "Tôi...... Khi nào sẽ...... Biến thành dáng vẻ kia?"
Nếu Chủ Thần Hỗn Độn chân chính tỉnh lại, chàng vẫn sẽ là chính mình sao?
Có phải chàng là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao không?
"Không biết, có lẽ vĩnh viễn sẽ không, có lẽ...... Ngày mai." Thời cơ thức tỉnh của Chủ Thần Hỗn Độn là cái gì, đất Thần không ghi lại, đương nhiên thần bây giờ không thể biết được.
Ngày mai......
Nói cách khác, khả năng này có thể sẽ xảy ra vào một ngày nào đó không xác định trong tương lai.
Mà cho đến lúc ấy, chàng sẽ phải biến mất.
Chàng không sợ mình sẽ biến mất.
Cái chàng sợ là......
Mình không thích nàng được nữa.
"Chàng cũng đừng căng thẳng, hẳn sẽ không dễ xảy ra như vậy." Chuyện Chủ Thần Hỗn Độn thức tỉnh trọng đại như vậy, đâu thể tùy tiện xảy ra được.
Hẳn là thời cơ thức tỉnh ở trên người Vọng Nguyệt.
Như nàng đã nói trước đây, Chủ Thần Hỗn Độn thức tỉnh, liệu có liên quan tới cách vị thần ở đất Thần đối đãi với phân thân của Chủ Thần Hỗn Độn hay không?
Thần sẽ sợ Chủ Thần Hỗn Độn tỉnh lại, hy vọng hắn ngủ say mãi mãi.
Nhưng Chủ Thần Hỗn Độn lại thật sự bằng lòng ngủ say ư?
Phân thân này sinh ra, là dùng để làm gì?
Đất Thần mang lại cơ hội bình đẳng cho mỗi vị thần, Chủ Thần Hỗn Độn gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, phân thân được đất Thần tán thành này, liệu sẽ là tự do mà đất Thần cho Chủ Thần Hỗn Độn hay không.
Nhưng cái tự do này lại là bom hẹn giờ đối với thần minh của đất Thần, bọn họ không muốn chấp nhận tự do của hắn.
Hoa Vụ sờ đầu chàng, vừa định nói chuyện, Vọng Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn ở một mình một lúc......"
Hoa Vụ rất hiểu tâm trạng của chàng, "Được."
......
......
Ban đêm.
Hoa Vụ đứng bên cửa sổ nhìn thác nước Thiên Thủy bên kia, hơi thở của Vọng Nguyệt vẫn ở bên đó, Hoa Vụ hoài nghi chàng định ở đằng đó qua đêm.
Thế giới quan của bạn bé bị sụp đổ, muốn một chút thời gian ngắn để chấp nhận cũng hiểu được.
Cho nên Hoa Vụ chuẩn bị đi ngủ.
Cô là một vị thần tuân theo quy tắc.
Trời tối thì nên ngủ.
Không biết qua bao lâu, Hoa Vụ đang mơ mơ màng màng chợt cảm giác có người ôm chặt cô từ phía sau.
Thân thể thiếu niên mang theo hơi lạnh và ẩm ướt.
Hoa Vụ không quá thích cảm giác ẩm ướt như vậy, tuy là thế nhưng vẫn để mặc cho đối phương quấn lên, thậm chí điều chỉnh tư thế, để chàng có thể ôm mình dễ hơn.
Vọng Nguyệt chỉ ôm nàng, vùi đầu vào cổ nàng, cũng không có thêm động tác nào khác.
Hoa Vụ nghe tiếng hít thở của chàng, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.
Hoa Vụ sờ cổ tay của chàng, nàng nắm lấy rồi kéo đến bên môi để hôn, "Ta ở đây."
Nàng cảm giác thân thể người phía sau khẽ run lên, sau đó ôm cô chặt hơn, nụ hôn ướt át dừng ở bên tai cô.
Nóng rực tê dại bắt đầu lan tràn.
Hoa Vụ đã chuẩn bị tốt để an ủi chàng, ai ngờ chàng hôn một chốc rồi chợt dừng lại, rầu rĩ hỏi: "Người thích tôi, hay là......"
Vọng Nguyệt cũng không hỏi hết vấn đề này ra.
Nhưng Hoa Vụ biết chàng muốn hỏi cái gì.
Hoa Vụ xoay người, ôm mặt thiếu niên, để cho chàng nhìn mình, "Ta vẫn chưa từng gặp Chủ Thần Hỗn Độn."
Chủ Thần Hỗn Độn khác với các Chủ Thần khác, hắn có bị thay thế hay không, chư thần đều không rõ lắm. Có lẽ từ đầu tới cuối Chủ Thần Hỗn Độn chỉ là một vị.
Hắn được xếp hạng trong mười hai Chủ Thần, đại khái chính là bởi vì hắn không thể cất lời cho mình.
Mặt mày có chút uể oải của Vọng Nguyệt dần trở nên vui mừng, khóe môi không khỏi giương lên.
Cho nên, người nàng thích chính là mình.
Hoa Vụ trầm mặc nhìn chàng.
Chàng sẽ bởi vì một câu nói của mình mà vui vẻ.
Từ trước đã vậy, bây giờ vẫn vậy.
Hoa Vụ hôn tới, đón tình yêu nồng nhiệt không thể giấu của thiếu niên.
Nụ hôn giống như mưa rền gió dữ, khiến Vọng Nguyệt hơi choáng váng, mãi lâu sau mới nhớ tới đáp lại nàng.
Chờ Vọng Nguyệt phục hồi tinh thần lại, phát hiện xiêm y trên người mình đều bị kéo ra, gió lạnh lùa qua da thịt khiến Vọng Nguyệt lập tức tỉnh táo.
Chàng đấu tranh trong lòng, muốn ngồi dậy, "Người......"
Hoa Vụ ngồi trên người chàng, ấn chàng xuống rồi cúi xuống hôn chàng, "Không phải muốn ta chiếm hữu chàng sao?"
Vọng Nguyệt nuốt nước bọt, hơi thở gấp gáp.
Nhưng chàng nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay ngăn cản Hoa Vụ, nghiêm túc hỏi: "Người đang an ủi tôi ư?"
Hoa Vụ hôn dọc theo lòng bàn tay tới mặt trong cổ tay chàng, nàng cười nói: "Không, ta muốn chàng."
Ngón tay Vọng Nguyệt run lên, mất liêm sỉ mềm người xuống.
Chàng không từ chối được bất kỳ yêu cầu nào của nàng.
......
......
Trong trí nhớ của Vọng Nguyệt, chàng và Hoa Vụ từng có rất nhiều lần tiếp xúc thân mật như vậy.
Nhưng xét cho cùng thì vẫn khác nhau......
Thứ mà thần gắn kết không chỉ là thân thể, còn có thần hồn dung hợp, đó là một loại trải ngiệm thoải mái đến nghẹt thở.
Hoa Vụ cảm giác được người bên cạnh lại bắt đầu vươn xúc tu nhỏ tới thông đồng làm bậy với mình, tức giận cảnh cáo chàng, "Đừng có quá sức."
Thần lực biến thành xúc tu nhỏ ấm ức rụt về.
Hoa Vụ xoa hạ đầu tóc rối bù của chàng, không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi, nhưng mà nhìn vào gương mặt kia, cảm giác tội lỗi gì đó cũng bị ép sâu vào bên trong, xong vẫn kéo chàng hôn mấy cái.
Vọng Nguyệt thích Hoa Vụ tiếp xúc với mình.
Mặc kệ là tiếp xúc kiểu gì.
Giọng Vọng Nguyệt vẫn còn đôi chút ngượng ngùng, chàng thử mở miệng: "Sao người lại đối xử khác với tôi?"
Hoa Vụ không quá rõ lời này của chàng là có ý gì, cẩn thận không mở miệng.
Vọng Nguyệt giải thích: "Sao khi trước người lại muốn nuôi nấng tôi."
Tuy rằng Chủ Thần Cấp Quang và vài vị Chủ Thần khác nói ngoài miệng là không muốn quyết định tương lai của chàng.
Cơ mà bọn họ cũng không hoàn toàn ngăn cản đám Chủ Thần Tai Họa.
Bọn họ là người đứng xem.
Đương nhiên, so với phe Chủ Thần Tai Họa muốn cướp đoạt thần vị của chàng, bọn họ đã coi như tốt lắm rồi.
Nhưng......
Thần của chàng không giống bọn họ.
Nàng giữ mình lại bên cạnh.
"À, ta chỉ thích đối đầu với bọn họ thôi." Hoa Vụ như nghĩ đến cái gì, nàng bật cười: "Chuyện bọn họ không muốn ta làm, ta rất vui vẻ đi làm."
Vọng Nguyệt: "......"
Đây còn chẳng phải là phản nghịch à?
......
......
Đài Hàng Thần.
Mỗi một vị thần đều được sinh ra từ đài Hàng Thần, mà mười hai Chủ Thần của đất Thần cần phải thay phiên đón những vị thần mới sinh này, và chăm sóc họ một thời gian.
Đài Hàng Thần có đôi khi ngàn năm cũng không thấy có một vị thần mới sinh, cho nên các Chủ Thần cũng không có ý kiến gì với chuyện nuôi trẻ tạm thời này.
Nhưng lần đó Vọng Nguyệt ra đời, vừa hay đến phiên báo thủ Hoa Vụ này làm đại biểu chính của đất Thần.
Đương nhiên Hoa Vụ không muốn nuôi đứa trẻ con nào —— tạm thời cũng không được.
Nói thế nào thì Hoa Vụ cũng không muốn đi, lằng nhằng hết cách rồi thì mới bị Chủ Thần Cấp Quang năn nỉ ỉ ôi mời đến đài Hàng Thần.