Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Thời Ưu cọ tới cọ lui, khi hai người đi ra khỏi khinh khí cầu thì đã là hơn bốn giờ chiều.
"Để em lái xe tới, anh chờ ở chỗ này......" Hoa Vụ còn chưa nói xong, phát hiện thiếu niên đang ôm tay mình chợt buông tay ra, sửa thành tư thế dắt.
Cô ghé mắt nhìn lại, vừa hay thiếu niên lãnh đạm nhìn qua.
Lúc Thời Ưu nhìn cô, luôn mang theo chút ý cười, mặt mày ôn hòa, cả người có một loại cảm giác mềm mại ấm áp.
Nhưng người đang nhìn cô bây giờ, lộ ra sự lạnh lẽo sắc bén.
"......"
Tới rồi.
Đổi người.
Hoa Vụ hít một hơi, hỏi hắn: "Cho nên các anh thương lượng xong rồi, một người ban ngày một người buổi tối à?"
Cô đã nói sao cả ngày rồi mà Thời Diễm vẫn chưa ra, Thời Ưu cũng không bảo cho hắn ra ngoài, hoá ra chờ cô ở đây!!
"Ừ."
Thời Diễm không dẹo dẹo bám người như Thời Ưu, tuy rằng không phải loại tính cách có thể không nói một chữ liền không nói, nhưng nghe hắn nói chuyện sẽ có một loại cảm giác bình tĩnh lưu loát.
"Tôi lái xe."
Thời Diễm buông Hoa Vụ ra, chuẩn bị đi ra bãi đỗ xe lấy xe.
Hắn đi vài bước, lại quay về hôn một cái giữa mày Hoa Vụ, "Chờ tôi."
Hoa Vụ ôm ngực, nhìn Thời Diễm rời đi, cũng tự hỏi bản thân xem bây giờ có nên chạy không.
Cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Còn không phải là...... Kích thích một chút thôi à.
Sao nữ chính có thể bị chút khó khăn nhỏ này doạ chứ.
Thời Diễm nhanh chóng lái xe tới, Hoa Vụ ngồi trên xe, hắn cúi người tới cài dây an toàn cho cô.
Hoa Vụ nhìn sườn mặt trầm lặng của Thời Diễm, hơi hoảng hốt hỏi: "Đi đâu thế?"
Thời Diễm ngồi ngay ngắn lại, "Ăn cơm."
"À." Hoa Vụ nhìn phía trước, "Cơm nước xong thì về nhà à?"
"Em chỉ tình nguyện ăn cơm với tôi thôi à?" Thời Diễm nhíu mày.
"???"
Anh vô cớ gây rối ở đây làm gì?
Cũng may Thời Diễm chỉ nói một câu như vậy, cũng không nổi điên giống nam chính khác.
Lái xe trở về khu thành phố cần hai giờ, vừa hay là lúc ăn tối.
Chỗ ăn là Thời Diễm chọn, không phải cái loại nhà hàng vừa nhìn đã thấy xa hoa, mà là một nhà hàng có bầu không khí rất ấm áp.
Hoa Vụ im lặng nhìn Thời Diễm.
Thời Diễm như biết cô muốn hỏi cái gì: "Thời Ưu chọn."
"Em bảo mà, cái này không phù hợp với thẩm mỹ của anh."
"Thẩm mỹ của tôi là cái gì?" Thời Diễm hỏi.
"......"
Hoa Vụ nhìn hắn, lại nhìn nhà hàng, lắc đầu.
Dù sao tuyệt đối Thời Diễm sẽ không chọn loại nhà hàng này.
Chỗ ngồi của nhà hàng có màn lụa buông xuống che lại, tuy rằng không gian không lớn, nhưng tính riêng tư rất tốt, rất thích hợp để tình nhân hẹn hò.
Chắc là Thời Ưu chỉ đặt chỗ, không đặt kèm cơm.
Thời Diễm đã chọn xong đồ ăn, Hoa Vụ lại bảo người phục vụ đưa thực đơn cho cô.
"Không thích à?" Hắn chọn món dựa theo khẩu vị ngày thường của cô.
Hoa Vụ mở thực đơn ra, đổi hai món Thời Diễm chọn.
Sau khi cô đưa thực đơn cho người phục vụ, mới nói: "Đồ anh không thích ăn, sao lại muốn giống với Thời Ưu?"
Thời Diễm sửng sốt, hắn có vẻ ngượng ngùng, tầm mắt dừng ở trên bộ đồ ăn sạch sẽ sáng loáng, nhẹ giọng nói: '"Giống nhau cả."
Hoa Vụ chống cằm, "Không giống nhau. Anh cũng có cái anh thích, các anh là một chỉnh thể, cũng là thân thể độc lập, anh nên có cái mình yêu thích."
Đầu ngón tay Thời Diễm khẽ run, bên tai hơi nóng lên, nhưng hắn căng chặt thân thể, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm.
Hắn vẫn luôn cảm thấy cô dung túng Thời Ưu hơn, với hắn thì bảo gì nghe nấy, với Thời Ưu thì cẩn thận hơn một chút.
Vậy mà cô nhớ rõ mình không thích cái gì, thích cái gì......
Thời Diễm nhìn về phía người đối diện, "Nếu có một ngày tôi biến mất, em vẫn sẽ nhớ tôi chứ?"
Hoa Vụ hoài nghi: "Các anh cãi nhau hả?"
Thời Diễm: "......"
Thời Ưu đối với hắn rất tốt, mặc dù có đôi khi hắn không muốn ra ngoài, Thời Ưu cũng sẽ cố ý dành thời gian cho hắn.
Đừng nói đến cãi nhau......
"Vì sao em lại cảm thấy chúng tôi cãi nhau?"
Hoa Vụ cười ra tiếng: "Lấy nhận thức của Thời Ưu, nếu không phải các anh cãi nhau, sao anh ấy có thể khiến anh biến mất chứ."
Thời Diễm: "Vì sao em lại chắc chắn như thế?"
Dù sao Thời Ưu cũng là nhân cách chủ, nếu cậu muốn mình biến mất......
Cho dù hiện tại cậu không có ý nghĩ như vậy, nhưng nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ không cho phép mình và cậu cùng chia sẻ phần yêu thích này.
Hoa Vụ: "Bởi vì Thời Ưu cảm thấy hai người là một chỉnh thể, không thể chia tách."
Với lại lấy tính cách Thời Ưu, chỉ cần không phải Thời Diễm làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ, có khi cả đời này cậu cũng sẽ không khiến Thời Diễm biến mất.
Thời Diễm hơi gục đầu xuống: "Suy nghĩ sẽ thay đổi."
Hoa Vụ: "Cho nên sao anh phải lo lắng vì chuyện chưa xảy ra?"
Thời Diễm trầm mặc trong chốc lát, hạ giọng: "Tôi sẽ bảo vệ hai người."
Hoa Vụ: "????"
Người này vừa cất lời là rất lạ nhớ!!
......
......
Quà Thời Diễm chuẩn bị cho cô không nhiều bước như Thời Ưu, lúc ăn cơm xong thì đưa thẳng cho cô, cũng may đóng gói khá được.
Trên đường trở về, Hoa Vụ phát hiện đường đi không đúng lắm.
"Không phải về nhà?"
Thời Diễm liếc cô một cái, không hé răng.
Cho đến lúc xe dừng ở trước một khách sạn.
Hoa Vụ: "......"
Cô biết mà...... Đêm nay là một đêm không tầm thường.
Hoa Vụ đi vào phòng trước, cảm thấy mình vẫn quá nhỏ bé.
Đây là phòng dành cho tình nhân.
Ánh đèn không hồng như đi vào hiện trường phim ma giống trong phim, mà là màu trắng ấm áp, rộng rãi sạch sẽ, có điều đồ vật trong phòng rất khiến người suy nghĩ sâu xa.
Tỷ như phòng tắm pha lê hoàn toàn trong suốt kia.
Móc nối kỳ quái trên trần nhà cùng với tơ lụa còn chưa dọn ở trên giường......
Hoa Vụ lùi về sau, cô cười khan một tiếng, "Hay là chúng ta cứ về nhà đi nhé?"
Nhưng mà Thời Diễm không cho cô cơ hội về nhà, kéo cô vào phòng rồi đè cô lên trên cửa pha lê kia, "Không thích sao?"
"......"
Cô là người đứng đắn đó!!
Sao lại mê hoặc cô như thế chứ!!
Đáng giận!!
......
......
Ánh mặt trời dần sáng rõ, Hoa Vụ uể oải dựa trên gường, cô hơi híp mắt nhìn người đang mặc quần áo bên cạnh.
Lúc hắn nhìn sang, Hoa Vụ mở miệng, "Các anh trái với ước định."
Thời Diễm kéo cổ áo xuống, che đi những dấu vết ái muội đó, hắn cúi xuống hôn lên khóe môi Hoa Vụ, nụ hôn như gần như xa, trong ánh sáng buổi sớm, yên tĩnh mà tốt đẹp.
"Người trái với ước định là Thời Ưu." Thời Diễm thấp giọng nói, "Tối hôm qua vốn dĩ là tôi."
"Anh đừng có trốn tránh trách nhiệm." Hoa Vụ lườm hắn một cái, "Tuy rằng hiện tại anh ấy có thể tự do khống chế thân thể, nhưng nếu anh kiên trì không cho, anh ấy sẽ xằng bậy được chắc?"
Thời Diễm trầm mặc, không phản bác.
Một hồi lâu, Thời Diễm mở miệng, "Nhưng mà em......"
"Anh đừng có nói lái sang." Hoa Vụ nhanh chóng ngăn Thời Diễm lại, cái tên này chuyện gì cũng dám nói!
Thời Diễm nhấp môi dưới, "Nhưng mà hôm qua không giống ngày thường, em đừng giận cậu ấy." Hắn còn nói đỡ cho Thời Ưu một câu.
Hoa Vụ không nói gì một lát, cuối cùng vùi đầu vào chăn, giọng nói nặng nề, "Em không giận."
"Thế tối qua em vui không?"
Hoa Vụ: "......"
Loại lời như này cô nói được à?
Hoa Vụ liếc hắn một cái, kéo chăn qua đỉnh đầu rồi chui cả người vào trong chăn.
Trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Thời Diễm hiện ra chút ý cười, hắn nhìn chăn phồng lên trên giường, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
====
Tung một rổ hoa rồi tạm biệt từ đây, hẹn ngày gặp lại, mãi nhớ♡