Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

"Ta......"

"Ngươi câm miệng." Hộc Nguyên quát lớn Chủ Thần Bóng Đêm một tiếng, không có não mà cũng dám nói chuyện với cô ta.

Chủ Thần Bóng Đêm: "......"

"Ta chỉ nói một lần, chuyện mảnh vỡ gương thần mất tích, không liên quan gì tới Vọng Nguyệt." Hoa Vụ không muốn tốn nhiều nước bọt cho sự kiện này, "Các ngươi có chủ ý gì, cho là ta không biết rõ à?"

Hộc Nguyên: "......"

Ánh mắt Hoa Vụ đảo qua người Hộc Nguyên, khoé miệng khẽ nhếch, đáy mắt lại là ý lạnh như băng: "Có phải các ngươi nghĩ là ta không còn ở đây nữa là có thể cướp đoạt thần vị của chàng hay không?"

Hộc Nguyên cau mày, trầm giọng nói: "Hoa Vụ, ta là vì đất Thần."

"Vọng Nguyệt."

Thiếu niên ngước mắt nhìn qua.

"Chàng đi xuống trước đi."

"......"

Vọng Nguyệt nhìn những người ở đây, thấp giọng ừm một tiếng, dịu dàng ngoan ngoãn rời khỏi nơi này.

Chàng đi được một đoạn rồi ngoái đầu lại nhìn.

Ánh sáng thần thánh dâng lên từ nơi không xa, bao phủ hoàn toàn phía bên kia, mấy ngày rồi chàng không nghe thấy tiếng thác nước chảy xuống.

......

......

Bên phía thác Thiên Thuỷ.

"Vì đất Thần......" Sắc mặt Hoa Vụ thờ ơ lặp lại mấy chữ này một lần, không biết sau đó nghĩ tới chuyện mắc cười gì, cười một hồi lâu, "Vì đất Thần, vì một cái khả năng không biết có thể xảy ra hay không mà ngươi muốn giết chết một vị thần?"

Hộc Nguyên biện giải: "Ta không muốn giết cậu ta......"

Hoa Vụ lạnh lùng nhìn qua: "Cướp đoạt Thần vị của chàng, cầm tù chàng đến chết, có khác gì giết chàng cơ chứ?"

Hộc Nguyên không hề giải thích, chỉ nói: "Vậy nếu sau này có xảy ra, ngươi có phải chịu trách nhiệm cho chuyện này không? Cô cũng biết rõ, trong ghi chép của đất Thần, chuyện này đã từng xảy ra."

"Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ta sẽ không để mọi chuyện phát triển đến bước ấy."

"Vậy cô không còn nữa thì sao?"

Hoa Vụ nhíu nhíu mày, "Ông đang trù ẻo ta à?"

"......"

Lão rất muốn trù ẻo nàng, nhưng trọng điểm bây giờ không phải cái này!

Hộc Nguyên không bị Hoa Vụ làm phân tâm, "Mặc dù cô là Chủ Thần Pháp Tắc, nếu quả thật có một ngày như vậy, cũng không ngăn được cậu ta đâu, đến lúc đó ở đất Thần sẽ không chỉ có một vị thần linh ngã xuống."

"Ngài yên tâm, ta sẽ không để ngài thấy cái ngày ấy đâu." Hoa Vụ chân thành cười cười, nói với giọng khách sáo: "Nếu có cái ngày ấy thật, ta sẽ để ngài ngã xuống đầu tiên."

"????"

Chỉ cần ngã xuống đầu thì sẽ không phải thấy đúng không?

Cô ta còn dùng kính ngữ!

Hộc Nguyên tức đến mức giữa mày giật giật, dồn khí vào đan điền rồi gào ra tiếng: "Hoa Vụ!"

Đôi mắt Hoa Vụ lộ vẻ khiêu khích, "Sao? Ngài đã già rồi mà vẫn muốn bị đánh à? Ta đây vừa mới trở về, cứ đánh ngài như thế có phải không tốt lắm không......"

"Cấp Quang, ngươi nhìn cô ta kìa......" Hộc Nguyên chỉ vào Hoa Vụ, gào lên với Cấp Quang: "Cô ta chính là kẻ điên, nếu đất Thần thật sự xảy ra chuyện, ai trong số các ngươi cũng không chạy thoát nổi."

Cấp Quang rất khó xử mở miệng: "Cơ mà chúng ta không có quyền quyết định sống chết của một vị thần. Đất Thần để cậu ta giáng sinh, chính là chấp nhận sự tồn tại của cậu ta, tất nhiên sự giáng sinh của cậu ta là có ý nghĩa."

"Ngươi cũng muốn giúp đỡ cô ta?"

"......" Cô ấy không có giúp đỡ Hoa Vụ. Cấp Quang thở dài, "Chúng ta không nên dựa vào nhận thức của bản thân mà định tội một vị thần."

Cô ấy cũng lo lắng sự kiện kia sẽ xảy ra......

Cơ mà cô ấy lại không thể quyết định tương lai của một vị thần khác.

Nếu thật sự có một ngày như thế, vậy cũng là do bọn họ cần phải đối mặt.

Hộc Nguyên tức đến run người.

Lão thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ai mới Chủ Thần Tai Họa.

Vì sao con Hoa Vụ này hệt như đứa sao chổi cố tình nắm giữ pháp tắc......

Đáng giận!!

"Được, được, được......" Hộc Nguyên rít ra mấy chữ từ kẽ răng, "Đừng trách ta không nhắc nhở mấy người, rồi sẽ thành ra nông nỗi không thể cứu vãn thôi...... Hừ!"

Hộc Nguyên phất tay áo rời đi.

Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, cơ thể đã bay ngược trở về, rầm một tiếng rơi từ trên trời xuống nước.

Chúng thần: "......"

"Giáo huấn nho nhỏ." Hoa Vụ khom lưng nhìn Hộc Nguyên chật vật, "Còn để ta biết ông có suy nghĩ gì với Vọng Nguyệt thì không chắc cái ghế Chủ Thần của ông còn ngồi ổn hay không đâu."

Hộc Nguyên: "......"

A a a a a a!!

......

......

Hộc Nguyên tức muốn hộc máu mang theo Chủ Thần Huỷ Diệt và Chủ Thần Bóng Đêm rời đi.

Chắc là Tân Hòa cảm thấy không có gì náo nhiệt để xem nữa, cũng đứng dậy rời đi.

"Tuy rằng ta không ủng hộ Hộc Nguyên, nhưng mà......" Cấp Quang nhìn Hoa Vụ, nhắc nhở: "Quả thật cậu ta có hơi nguy hiểm, cô phải hành xử cẩn thận."

Hoa Vụ gật đầu, "Ừ."

"Cô thật sự không lo một ngày nào đó cậu ta sẽ tỉnh lại sao?"

"Chuyện tương lai, vì sao phải đi suy xét ngay bây giờ?" Hoa Vụ cười một cái, "Chúng ta đều ra đời ở đất Thần, mỗi vị thần đều có chức trách của bản thân, chàng cũng có. Như vậy thì phải xác định như nào, không phải bởi vì cướp đoạt ý nghĩa tồn tại của chàng, cuối cùng đi theo hướng diệt vong nhỉ?"

"Lời này của cô thật ra lại nhất trí với lời tiên tri." Cấp Quang nhẹ giọng nói.

Hoa Vụ nhìn theo Cấp Quang và Tuế Duật rời đi.

Vọng Nguyệt từ ngoài bước vào, chàng do dự bước tới, "Vì sao khi nãy nàng muốn tôi tránh đi?"

Những lời bọn họ nó ấy là có ý gì?

"Vì sao Chủ Thần Tai Họa luôn nhằm vào tôi?"Từ nhỏ chàng đã biết Hộc Nguyên không thích chàng, nhưng chàng vẫn luôn không rõ vì sao.

Cứ coi như quan hệ giữa Hộc Nguyên và các Chủ Thần khác không tốt, cũng không giống như thái độ đối với chàng......

Từ nhỏ đã lộ ra ác ý với chàng, đến việc ngăn cản chàng trở thành Chủ Thần đứng hàng thứ mười hai, rồi hiện giờ muốn cướp đoạt Thần vị của chàng......

"Chàng không biết thì tốt hơn."

Vọng Nguyệt nhấp môi dưới, đi đến bên cạnh Hoa Vụ, chàng ngồi xổm xuống nắm lấy tay nàng rồi đặt trên má mình, "Nhưng tôi muốn biết, hẳn tôi nên gánh vác trách nhiệm thuộc về mình, tôi cũng muốn bảo vệ người."

Lòng bàn tay Hoa Vụ áp lên gương mặt của thiếu niên, ánh mắt nặng nề nhìn hắn.

"Tôi đã trưởng thành." Ánh mắt Vọng Nguyệt khẩn thiết, "Người nói cho tôi đi, chuyện gì tôi cũng chấp nhận được."

Rốt cuộc trên người chàng có bí mật gì.

Hoa Vụ sờ theo gương mặt chàng đến chân mày, chậm rãi mở miệng, "Chàng đã gặp bao nhiêu vị thần ở đất Thần?"

"Mười một vị." Chuyện này không có gì khó, các vị thần ở đất Thần đều biết: "Chủ Thần Hỗn Độn đang ngủ say."

Lòng bàn tay Hoa Vụ xẹt qua chóp mũi chàng, dừng trên môi rồi nhẹ nhàng chạm vào.

Vọng Nguyệt khó hiểu, cũng không dịch ra, ấn tay cô rồi chỉ nhẹ giọng nói: "Cái này có liên quan gì tới tôi à?"

Hoa Vụ kéo chàng lên, để chàng ngồi vào bên cạnh mình, không trả lời vấn đề của chàng mà chỉ hỏi lại: "Chàng biết vì sao Chủ Thần Hỗn Độn cần ngủ say không?"

Vọng Nguyệt lắc đầu.

Thần linh ngủ say hay không là do bản thân quyết định......

Không phải Chủ Thần Hỗn Độn tự mình quyết định ngủ say sao?

"Hắn tỉnh, đất Thần sẽ chìm trong Hỗn Độn, hơn nữa sẽ khuyếch tán tới cái thế giới khác, vì đất Thần, vì các thế giới nhỏ khác, hắn cần phải ngủ say."

"Nhưng mà trong ghi chép của đất Thần, trong lúc Chủ Thần Hỗn Độn ngủ say, sẽ dùng một phân thân khác để giáng sinh......"

Phân thân giáng sinh một lần nữa cũng không có sức mạnh như chủ thể, người đó sẽ trở thành vị thần mới.

Nghe nói thời điểm phân thân này thức tỉnh, sẽ đánh thức chủ thể.

Mà trong ghi chép của đất Thần, đã từng xảy ra chuyện như vậy.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

A a a một tháng mới bắt đầu rồi, tuy là muốn kết thúc, nhưng các bé đáng yêu có vé thì bỏ một cái đi. Đứa trẻ đáng thương đáng thương ~

====

Có lẽ ngày mai sẽ đăng hết truyện (T-T)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play