Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Vọng Nguyệt như bị mấy chữ này làm cho mơ màng, đi đường cũng liêu xa liêu xiêu.

Đến khi chàng trở lại căn phòng kia thì vẫn là vẻ mặt mờ mịt và không thể tin được.

Trái lại thì Hoa Vụ còn giống chủ nhân nơi này hơn cả chàng, nàng thản nhiên đi vào phòng, "Không muốn ở cùng ta sao?"

Vọng Nguyệt đột nhiên lắc đầu.

Lắc xong lại cảm thấy không đúng, vội vàng gật đầu.

Gật xong lại cũng cảm thấy sai sai.

Chàng lập tức nói: "Muốn."

Sao chàng lại không muốn chứ......

Nằm mơ chàng cũng muốn......

Nhưng dễ dàng đạt được điều mình muốn như thế thì chàng lại hơi sợ là do mình đang nằm mơ.

Hoa Vụ: "Vậy chàng căng thẳng như thế làm gì, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau."

"......"

Nhưng mà cái đó không giống mà!!

Vọng Nguyệt không dám gào thét lời này ra miệng.

"Tôi...... Tôi đi dọn dẹp gian nhà dưới." Vọng Nguyệt lựa chọn tạm thời trốn tránh.

Thần Điện có thần lực bao phủ, cả căn phòng không dính một hạt bụi nào, nên thật ra cũng chẳng có gì để dọn dẹp.

Có điều Vọng Nguyệt chỉ muốn bận việc ở trong phòng.

Hoa Vụ dựa vào bên cửa sổ, bên ngoài là một cái vườn hoa, có thần lực chăm sóc nên vườn hoa rực rỡ, cực kỳ đẹp mắt.

Hoa Vụ nhìn một lát rồi hỏi Vọng Nguyệt vẫn đang dạo quanh phòng, "Sao không thấy người khác ở Thần Điện?"

Chàng là một Chủ Thần, sao lại không có vài thần sử hầu hạ chứ.

Nhưng mà từ khi nàng tiến vào đến bây giờ, lại chưa thấy ai cả.

"Nơi này chỉ có tôi." Vọng Nguyệt thấp giọng đáp: "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp mấy thần sử tới đây."

Nàng thích có người giúp nàng sắp xếp mọi thứ, cho nên biết có rất nhiều thần sử ở bên Thần Điện kia.

"Không cần đâu, ngày mai sẽ quay lại Thần Điện."

"......"

Cũng chỉ có một ngày thôi mà......

Một ngày cũng được.

"Đồ đạc của chàng cũng chưa mang tới đây nhiều nhỉ? Cũng được, đỡ phải dọn về lại." Giọng Hoa Vụ chậm rãi bay tới.

Đầu Vọng Nguyệt vẫn chưa kịp hiểu, "Nàng...... Nàng muốn tôi về cùng ư?"

"Không thì sao?" Đương nhiên phải mang cả bạn bé nhà mình về rồi.

Trong đầu Vọng Nguyệt bắt đầu nổ pháo hoa bùm bùm, vẻ vui sương nơi đáy mắt cũng như muốn tràn ra ngoài.

......

......

Sự vui sướng như thế vẫn luôn duy trì cho tới khi chân trời dần tối xuống.

Đất Thần cũng có phân chia ngày và đêm, có điều Thần không ngủ thời gian dài cũng chả sao, trời tối hay sáng đều như nhau, chỉ có một vài vị Thần mới theo cái quy luật này.

Vọng Nguyệt thừa dịp Hoa Vụ không chú ý, lén đi tắm xong còn thả thêm cánh hoa, cả người đều nhiễm mùi hương.

Vọng Nguyệt không dám giục Hoa Vụ, chỉ có thể tự đi ngủ trước, căng thẳng chờ mong.

Đã lâu rồi Hoa Vụ chưa uống rượu của đất Thần, uống thêm hai chén, vừa quay đầu đã thấy Vọng Nguyệt nằm ở trên giường rồi.

Chàng đã thay quần áo ngủ màu trắng, có thể thấy không ít cảnh xuân dưới cổ áo, hai tay dùng sức nắm vào nhau, hiển nhiên lúc này chàng đang căng thẳng.

Cho dù mặc cái gì thì Vọng Nguyệt cũng rất đẹp.

Có điều chàng của thời khắc này cực kỳ giống như Thánh Tử sắp bị hiến tế, khiến người ta mơ màng, muốn để lại các loại dấu vết trên người chàng.

"......"

Hoa Vụ thở ra một hơi, uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong chén.

......

......

Vọng Nguyệt nhắm hai mắt, có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ của cái chén được đặt xuống bên đó, tim chàng vốn đang đập loạn nhịp, nháy mắt khi đó lại càng thêm hỗn loạn.

Chàng nghe thấy tiếng Hoa Vụ bước tới, cảm giác được chỗ bên cạnh nhẹ lún xuống, hơi thở quen thuộc bao phủ lên.

Hơi thở ấm áp từ xa tới gần.

Vọng Nguyệt dùng sức nắm chặt hai tay tới nỗi quần áo cũng nhàu nhĩ.

Ngay khi Vọng Nguyệt đang tự hỏi có nên mở mắt ra không thì chợt có hơi lạnh mềm mại áp lên môi chàng, rượu mát lạnh theo đó chảy vào trong miệng.

Rượu rất nhạt, nhưng vào miệng rồi lại rất cay, thiêu đốt từ yết hầu tới dạ dày.

Ngụm rượu được chậm rãi đút vào, mỗi lần chàng nuốt một ngụm liền cảm thấy thân thể lại nóng thêm vài phần.

Trong thân thể bốc lên hơi nóng, thiêu đến mức thần hồn run rẩy.

......

......

Ngày hôm sau tỉnh dậy thì đầu Vọng Nguyệt vẫn còn hơi đau, chàng khoác quần áo dúm dó ngồi ở trên giường, tùy ý để ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào.

Bả vai không có quần áo che chắn lộ ra dấu vết mập mờ.

Vọng Nguyệt dùng hai tay che mặt, hối hận và buồn bực.

Suýt thì......

Vọng Nguyệt hoài nghi Hoa Vụ cố tình đút rượu cho chàng.

Nàng biết rõ mình không thể uống rượu mạnh như thế......

Nhưng Vọng Nguyệt không có chứng cứ, cũng không dám tìm Hoa Vụ đối chất.

Cho nên lúc này chỉ có thể tự ôm người ngồi đây hối hận.

"Dậy đi."

Vọng Nguyệt lộ hai mắt ra khỏi khuỷu tay nhìn về phía Hoa Vụ đã ăn mặc chỉnh tề, tóc trắng bạc xõa tới tận eo, váy màu vàng nhạt dài qua mắt cá chân, trên người có thần quang lưu chuyển.

Vọng Nguyệt nhìn tới ngơ ngác.

Sao nàng lại đẹp đến thế......

Hoa Vụ ngồi vào mép giường, kéo mặt Vọng Nguyệt ra khỏi khuỷu tay rồi hôn một cái lên môi chàng, thuận tay vuốt lại đầu tóc lộn xộn của chàng, "Ngủ ngon không?"

Vọng Nguyệt: "Người thì sao?"

Hoa Vụ: "Ta ngủ khá ngon."

Vọng Nguyệt: "......"

Hoa Vụ làm lơ vẻ oán niệm trong mắt Vọng Nguyệt, "Được rồi, nhanh dậy đi."

Vọng Nguyệt: "......"

......

......

Thần điện Tri Nhân.

Thần điện cảm nhận được chủ nhân của mình quay về rồi, thần quang bốn phía trong thần điện Tri Nhân tự tan đi, lộ ra dáng vẻ ban đầu của nó.

Thần điện Tri Nhân không giống như phần lớn các thần điện tọa lạc ở trên núi Thần.

Nó lơ lửng trên không, rút thiên thủy thành thác nước, thiên thủy chảy xuôi xuống dưới tụ thành hồ bên dưới thần điện, hình ảnh phản chiếu của thần điện chồng lên nhau.

Cho nên khi nhìn từ phía dưới thì thần điện Tri Nhân là một điện thật một điện giả, đối lập với nhau.

Không có chủ nhân cho mời, tự tiện tiến vào thần điện Tri Nhân sẽ bị nhốt trong điện giả kia.

"Ôi cảm giác về nhà......"

Hoa Vụ nhìn cây cỏ quen thuộc, cảm thán một tiếng.

Vọng Nguyệt cũng cảm thấy về nhà thật tốt.

Đối với chàng, thần điện Lĩnh Quang chỉ là quà Hoa Vụ tặng thôi chứ nơi đó không phải nhà của chàng.

Nơi này không khác gì khi xưa, Hoa Vụ cũng lười đi xem, nàng chỉ nghiêm túc nhìn về phía Vọng Nguyệt: "Hiện tại chúng ta có một chuyện rất quan trọng."

Vọng Nguyệt: "Chuyện gì?"

Mặt Hoa Vụ nghiêm túc, "Đám thần sử của ta vẫn chưa về, cho nên chúng ta phải đi tuyển người trước."

Vọng Nguyệt: "......"

Sau khi thần điện Tri Nhân phong bế thì nhóm thần sử đã tới nơi khác, lúc này thần điện cũng không có thần sử.

Cho nên chuyện đầu tiên Hoa Vụ làm chính là bảo Vọng Nguyệt đi tuyển người.

Sớm biết phải về nhanh như thế thì khi trước nàng đã không phân phát những thần sử đó đi rồi.

Hoa Vụ nghĩ lại sự kích động của mình.

......

......

"Cái chỗ rách nát ấy của cô ta, lên cũng chẳng lên được......" Chủ Thần Hủy Diệt viết cả chữ đen đủi lên trên mặt, "Hiện tại cô ta cũng chẳng phải Chủ Thần, sao chúng ta phải đợi cô ta cho vào chứ!!"

"Thế ngươi đi lên đi." Đầu ngón tay Tuế Duật quấn quanh bím tóc, mỉa mai: "Lại còn nơi rách nát, ở đất Thần, ngươi có thể tìm ra được mấy chỗ giống của cô ấy chứ?"

Thiên thủy là thứ mà ai cũng rút được à?

Chủ Thần Hủy Diệt: "......"

Chẳng phải là do không đi lên được à?

Chủ Thần Ánh Sáng Cấp Quang nhìn hai tòa thần điện trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng hiện giờ cô ấy không phải Chủ Thần, nhưng cô ấy vẫn nắm giữ pháp tắc."

Điều này đã được định sẵn từ khi nàng sinh ra, không ai thay đổi được. Trừ khi nàng ngã xuống, vị thần nắm giữ pháp tắc tiếp theo sẽ xuất hiện.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Chắc không còn nhiều chương đâu hì hì hì!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play