Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
====
Lộ Thư Vũ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Muội chỉ là thích Vân Hề tỷ tỷ thôi mà, muội không có ý đồ gì cả."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa Vân Hề tỷ tỷ đã cứu muội, muội phải ăn khế trả vàng."
Hoa Vụ trầm mặc, tung ra bốn chữ: "Lấy thân báo đáp?"
Bây giờ mị lực của cô đã lớn thế rồi à?
"Này......" Lộ Thư Vũ hai tay che trước người, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh hãi: "Vân Hề tỷ tỷ thích như vậy? Muội...... Muội không được, có điều nhà muội có một đệ đệ, bộ dạng trông gần giống muội, nếu không......"
"......"
Tàn nhẫn lên thì cả em trai ruột của mình cũng hố à.
Đương nhiên Hoa Vụ không có đam mê này, lúc Lộ Thư Vũ còn đang muốn nói tiếp thì cô ngăn nàng lại.
Lộ Thư Vũ biết rõ Hoa Vụ không phải ý kia thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vân Hề tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"......"
Mục đích đi vào của cô chính là lấy truyền thừa của Đào Sơn Tông về.
Nhưng giờ truyền thừa cũng không còn......
"Đi ngắm thôi." Hoa Vụ mất đi hy vọng, cả người đều hơi ủ rũ, "Coi như đi du ngoạn."
"À."
Lộ Thư Vũ không ý kiến.
Nếu có những người khác ở đây, thấy một người Trúc Cơ với một người không có tu vi nói muốn du ngoạn ở bí cảnh, không biết sẽ mắng như thế nào.
......
......
Cái bí cảnh này rất lớn, dọc đường đi các cô cũng gặp được một vài tu sĩ.
Đa số các tu sĩ đều có thu hoạch, nhưng giữa những tu sĩ này cũng sẽ đấu đá với nhau, thi thoảng xảy ra tình huống giết người cướp của.
Lộ Thư Vũ còn tưởng rằng Hoa Vụ là người có trái tim ấm áp, sẽ gặp chuyện bất công ra tay giúp đỡ.
Ai biết cô hoàn toàn không có bất kì hành động nào.
Lộ Thư Vũ liền không nhịn được tò mò hỏi cô.
Hoa Vụ dang tay ra, nói như đúng rồi: "Tu vi ta cũng không có, muội bảo ta đi cứu bọn họ, không đúng lắm thì phải?"
"......" Kiếm cớ!!
Lộ Thư Vũ không cảm giác được ân nhân cứu mạng của nàng có tu vi.
Nhưng rõ ràng tỷ ấy không phải người thường, những người chống lại tỷ ấy, ai có thể đánh thắng tỷ ấy chứ?
Chắc chắn là tỷ ấy che giấu tu vi rồi!!
Lộ Thư Vũ không rối rắm việc tu vi này, "Nhưng lúc trước tỷ đã cứu muội."
Hoa Vụ cười với nàng một cái, đưa ra lý do giản dị tự nhiên, "Cô có xe ngựa."
Lộ Thư Vũ: "......"
Lộ Thư Vũ: "Muội...... Muội không có xe ngựa, tỷ sẽ không cứu muội ư?"
Hoa Vụ gật đầu.
Còn không phải sao.
Việc không lời không lãi, vì sao cô phải làm.
Hoa Vụ vỗ bả vai Lộ Thư Vũ, dạy nàng một bài học, "Chúng ta phải tuân thủ quy tắc cá lớn nuốt cá bé, đừng tùy tiện can thiệp vào vận mệnh của người khác."
Nữ chính xui xẻo chính là bởi vì không tôn trọng vận mệnh của người khác.
Cô thì khác.
Nữ chính đủ tư cách nên tôn trọng vận mệnh của người khác, buông bỏ tâm lý muốn giúp người.
Lộ Thư Vũ như đang suy tư, cũng không biết ngộ ra gì rồi.
Đương nhiên, căn cứ vào quan sát của Hoa Vụ, Lộ Thư Vũ cũng không phải người tốt lành gì ...... Ít nhất nàng trông nàng không giống như vẻ ngây ngốc bên ngoài.
Ngày thứ mười các cô tiến vào bí cảnh, cuối cùng Hoa Vụ cũng ra tay cứu người.
Lộ Thư Vũ: "Chúng ta không tôn trọng vận mệnh của người khác nữa ạ?"
"Có đôi khi can thiệp một cách thích hợp chút cũng không đáng ngại." Hoa Vụ làm vẻ cao nhân, nghiêm túc bí hiểm.
Người bên kia được cứu hưng phấn chạy tới: "Vân Hề tiểu thư, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."
Hoa Vụ gật đầu: "Chỉ có mấy người các cô thôi à?"
Người tới đúng là đám người Hồng Kiều bị Hoa Vụ bắt để trừ hại cho dân.
Hồng Kiều dẫn theo mấy đệ tử trong sư môn, vừa rồi bị người ta chặn đường, muốn cướp đồ trên người bọn họ.
Trên người đám Hồng Kiều có vết thưcơng, cho nên không phải đối thủ của những người đó.
"Chúng ta tách ra với đại sư huynh và những người khác." Hồng Kiều nói tới đây trên vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, "Bí cảnh này có chút kỳ quái."
"Kỳ quái?" Hoa Vụ nhướng mày: "Có cái gì kỳ quái?"
Dọc đường lại đây, cũng không gặp được bao nhiêu trò không bình thường.
Chẳng lẽ là tuyến đường của cô không đúng?
Không nên chớ!
Cô thân là nữ chính, những chuyện không bình thường nhất phải diễn ra bên cạnh cô chớ!
Sắc mặt Hồng Kiều hơi lạ, cuối cùng nghẹn ra hai chữ: "Quỷ phá."
"???"
Mọi người đều là tu sĩ, kiến thức về tâm linh cũng không ít.
Hai chữ quỷ phá này thật sự không nên được nói ra từ trong miệng một tu sĩ.
Hồng Kiều như thể thấy sau lưng Hoa Vụ dâng lên dấu chấm hỏi, cô ấy tiếp tục nói: "Không phải quỷ tu, là thật sự có quỷ phá, bí cảnh này...... Rất lạ."
Hồng Kiều nói ngắn gọn chuyện sau khi bọn họ tiến vào bí cảnh.
Mấy ngày đầu tiến vào còn coi như bình thường, mọi người cũng tìm được một ít bối bối quý giá hiếm thấy.
Nhưng một ngày nọ, bọn họ tìm được một cái hồ rồi nghỉ ngơi bên bờ hồ.
Vào đêm sau, đệ tử gác đêm đột nhiên như bị thứ gì mê hoặc, bước vào trong hồ.
Trong màn sương phủ đầy mặt hồ có cái bóng tụ lại.
Sức mạnh của bọn họ căn bản không thể gây thương tích cho những bóng ma đó, muốn kéo đệ tử bị mê hoặc trở về, nhưng mà......
Hồng Kiều nói tới đây, dường như nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ nào đó, đáy mắt hiện lên chút sợ hãi.
Thân thể của những đệ tử đó như bị thứ gì hòa tan, bọn họ dùng sức kéo, thân thể liền chia năm xẻ bảy.
Trước khi trời tối bọn họ còn dùng để nước trong hồ để uống, buổi tối biến thành dung dịch nào đó, chỉ cần chạm một chút thì sẽ bị tan rã.
—— Hồ nước không chỉ có máu thịt tan ra, còn có linh lực.
Bọn họ không dám dừng lại ở bờ hồ, vội vàng mang theo người rời đi.
Cũng may sau khi rời đi, nước hồ bọn họ uống không gây tác dụng phụ nào nữa.
Bọn họ rời đi không bao lâu thì lại phát hiện một vài thi thể.
Những thi thể đó cũng rất kỳ quái, trên xác không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, nhìn hiện trường hoàn toàn là tự sát.
Mấy ngày sau đó, các loại chuyện kỳ quái luân phiên ra trận.
Bọn họ căn bản không biết bọn họ đang phải đối mặt với cái gì, còn chưa phản ứng kịp thì người đã chết.
Đội ngũ khác cũng gặp được tình huống như vậy.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy cái bí cảnh này có quỷ phá.
Bí cảnh có thứ gì kỳ quái, đang thu hoạch mạng sống của tu sĩ.
Hoa Vụ nghe xong Hồng Kiều tường thuật: "......"
Trong cốt truyện gốc thì bí cảnh này chỉ đưa ra để cung cấp truyền thừa cho nữ chính, thuận tiện cho nữ chính một ít chút bảo bối quý hiếm.
Nhưng đúng là nữ chính cũng đã trải qua một phen mưa gió ở bí cảnh, nhưng không gặp phải tình huống như Hồng Kiều nói bây giờ.
Vì sao lại thay đổi?
Bởi vì nơi truyền thừa bị hủy?
Hay là quỷ đen đủi Đỗ Thanh kia làm cái gì......
Hoa Vụ híp mắt, hỏi Hồng Kiều: " Thời gian các cô xảy ra chuyện ở cái hồ kia là ngày thứ mấy?"
"Ngày thứ tư."
Lộ Thư Vũ lập tức nhìn về phía Hoa Vụ.
Đây còn không phải là ngày các cô đi ra từ phế tích đó sao.
"Cô có hỏi qua những người khác, gặp được những việc lạ này vào ngày nào không?"
Hồng Kiều có từng hỏi thăm rồi, "Thời gian không khác với bọn tôi lắm, đều là bắt đầu từ buổi tối ngày thứ tư, gặp được một vài chuyện không giống bình thường."
Hoa Vụ: "......"
Chuyện này hoặc là có liên quan tới truyền thừa bị hủy, hoặc chính là trận pháp cuối cùng mà Đỗ Thanh làm kia có liên quan.
Về phần cô vì sao không gặp được......
Có lẽ là bởi vì cô cầm tín vật của Đào Sơn Tông.
Dù sao cái bí cảnh này cũng là Đào Sơn Tông làm ra, tay cô cầm tín vật, thế nào cũng phải có vài phần ưu đãi.