Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Nếu đã gặp đám người Hồng Kiều, Hoa Vụ quyết định tạm thời hành động cùng bọn họ.
Đối với sự 'trợ giúp' của mấy người Hoa Vụ, đương nhiên Hồng Kiều rất hoan nghênh.
Cho đến lúc này, cô ấy mới phản ứng được: "Vân Hề cô nương không có tu vi, sao lại tới cái bí cảnh này?"
"Nói ra thì rất dài, nên tôi không nói."
"......"
Hoa Vụ không muốn nói, Hồng Kiều cũng không tiện truy hỏi.
"Chúng ta định đi về phía nam, trước đó cũng có nói với đại sư huynh rồi, xem có thể gặp bọn họ hay không."
Vốn Hoa Vụ cũng không có mục đích gì, bởi vậy không có ý kiến với quyết định của Hồng Kiều.
"Vân Hề tỷ tỷ, tỷ nói bí cảnh này thật sự có quỷ ư?"
"Quỷ ở trong tâm con người."
"Không phải là do người đàn ông kia trước đó......" Lộ Thư Vũ hạ giọng, "Triệu hồi thứ kỳ quái gì xuất hiện chứ?"
Đỗ Thanh bị sức mạnh thần bí mang đi, Lộ Thư Vũ cảm giác những cái sương mù màu đen lúc ấy rất giống ma khí.
Hoa Vụ cười tủm tỉm nói: "Nói không chừng đấy."
Lộ Thư Vũ: "......"
Sao tỷ còn cảm thấy hứng thú ghê thế?
......
......
Tí tách ——
Tí tách ——
Giọt nước ở hồ nước nhỏ, trong không gian nhỏ hẹp, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Vài đệ tử của Thanh Phong Thuỷ Vực cùng một số tu sĩ khác trốn ở chỗ tối, bịt chặt miệng mũi, không dám lộ ra một chút hơi thở.
Bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, còn có âm thanh vũ khí xẹt sắc bén xẹt qua mặt đất, cùng với tiếng giáp trụ cọ xát.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, như đã đến gần bọn họ.
Dừng lại ——
Đệ tử Thanh Phong Thuỷ Vực nhìn nhau một cái, đã chuẩn bị sẵn tư thế liều chết.
Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng cũng không phải tới gần bọn họ, mà là bắt đầu rời xa.
Bóng dáng lớn đi qua trước mặt bọn họ, các loại tiếng động dần dần biến mất.
"Phù......"
"Đi rồi."
"Làm tôi sợ muốn chết."
"Đó là quái vật gì!"
"Đòn đánh khi nãy của tôi hoàn toàn không có tác dụng."
Dẫn đầu Thanh Phong Thuỷ Vực là một thanh niên, hắn trấn an đồng môn trước, sau đó nhìn về phía tu sĩ cùng bọn họ trốn.
"Nhóm mấy ngườu gặp được cái thứ kia ở đâu?"
Đúng, quái vật này không phải bọn họ gặp được, mà là mấy người này dẫn tới đây.
Sau khi gặp bọn họ, quái vật kia mới tấn công cả bọn họ.
"Ở phía trước hẻm núi." Người nói chuyện là đại sư huynh của Hồng Kiều tên Lâu Phong Niên, "Hẻm núi kia......"
"Hẻm núi làm sao vậy?"
"Xương trắng, toàn là xương trắng." Lâu Phong Niên nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, thấp giọng nói: "Nơi đó giống như một chiến trường."
Quái vật kia là đột nhiên bò ra từ đống xương trắng lúc bọn họ đang xem xét tình huống.
Thanh niên dẫn đầu Thanh Phong Thuỷ Vực trao đổi danh tính với Lâu Phong Niên, Thanh Phong Thuỷ Vực dự định đi nhìn cái hẻm núi kia.
Lâu Phong Niên hơi do dự, "Không biết hẻm núi kia còn quái vật như thế không, nó quá mạnh, nếu như......"
Sau khi hắn tách ra với Hồng Kiều sư muội, còn có hơn hai mươi người.
Bây giờ cũng chỉ còn lại sáu người......
Cũng không biết phía Hồng Kiều sư muội như nào rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâu Phong Niên lại khó chịu.
Tuy nói trước khi đi vào bí cảnh phải chuẩn bị tốt sống chết có số, có điều tổn thất nhiều người như vật, y phải ăn nói với sư môn thế nào đây.
"Các anh không cùng vào bọn tôi cũng được." Người Thanh Phong Thuỷ Vực cũng không miễn cưỡng y, chỉ hỏi phương hướng cụ thể.
Lâu Phong Niên nhìn đồng môn bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng bọn họ.
Trong tứ đại môn phái, nhìn chung thì người Thanh Phong Thuỷ Vực là tốt nhất.
Tu vi cũng cao hơn, đi theo họ lợi mà không hại.
"Tôi tên là Giang Lan Trúc." Thanh niên dẫn đầu Thanh Phong Thuỷ Vực nói tên của mình: "Thanh Phong Thuỷ Vực."
Đệ tử Thanh Phong Thuỷ Vực rất dễ nhận biết, đương nhiên Lâu Phong Niên biết.
Nhưng y không ngờ người này lại là Giang Lan Trúc.
Đại sư huynh của Thanh Phong Thuỷ Vực, đệ tử thân truyền của vực chủ.
Con cưng của trời tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng đứng đầu của Tu Chân giới (bảng xếp hạng thực lực của người dưới trăm tuổi).
Vậy mà anh ta cũng không phải đối thủ của quái vật kia.
"Giang sư huynh." Lâu Phong Niên áp những suy nghĩ vẩn vơ xuống đáy lòng, báo tên mình và môn phái: "Lâu Phong Niên, phái Thiên Tâm."
Giang Lan Trúc: "Hoá ra là đạo hữu của phái Thiên Tâm."
Sau khi báo môn phái cho nhau, Giang Lan Trúc bắt đầu nói ra tình huống của bí cảnh, "Bí cảnh lần này rất cổ quái, không biết Lâu đạo hữu còn gặp chuyện gì kỳ quái không?"
"Đúng là có một chút......"
Lâu Phong Niên nói một chút việc lạ bọn họ gặp trên đường.
Lâu Phong Niên: "Thứ tại hạ mạo muội, trưởng bối sư môn của sư huynh có dặn dò mọi người cái gì không?"
Lúc bọn họ tới, sư môn chỉ nói là tứ đại môn phái đều tới, chắc chắn bí cảnh này có thứ tốt.
Cho nên lúc đó bọn họ mới đi theo đội ngũ đến đây.
Nhưng chắc chắn người của tứ đại môn phái biết một chút nội tình......
Bằng không thì một cái bí cảnh chưa nghe bao giờ, sao tứ đại môn phái lại đưa người tới?
Lâu Phong Niên biết tính tình người Thanh Phong Thuỷ Vực đều tốt, cho nên lúc này mới đánh bạo hỏi.
Cho dù Giang Lan Trúc không nói, cũng sẽ không tức giận.
Giang Lan Trúc nghe thấy vấn đề này, quả nhiên không tức giận, còn trả lời câu hỏi của y.
"Đúng là có dặn dò bọn tôi một chút, nhưng tôi cũng chỉ biết cái bí cảnh này hẳn là một vị đại năng Độ Kiếp kỳ sáng lập ra."
Giang Lan Trúc chỉ nói chuyện này, hay là anh ta thật sự chỉ biết chuyện này, hay là có che giấu, vậy chỉ có chính anh ta biết.
Lâu Phong Niên có thể hỏi được một chút tin tức thì đã đã rất kích động, "Độ Kiếp kỳ? Vậy mà cái bí cảnh này lại là của đại năng Độ Kiếp kỳ để lại?"
Đó chính là đại năng chỉ cách một bước sẽ thành tiên.
Người để lại bí cảnh, vậy đúng là đủ để cho tứ đại môn phái đều hành động.
Ai biết vị đại năng này có thể để lại truyền thừa gì hoặc là Thần Khí nào không......
Kể cả không có truyền thừa, có một cái Thần Khí cũng đã đủ khiến người ta tranh nhau giành.
Nhưng Lâu Phong Niên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của họ, lại cảm giác như bị một chậu nước dội lạnh thấu tim.
Nếu đây là bí cảnh do đại năng Độ Kiếp kỳ để lại, bọn họ gặp được được thứ kỳ quái kia thì cũng có thể hiểu được.
Lâu Phong Niên và Giang Lan Trúc nhanh chóng đến được hẻm núi kia.
Có điều hẻm núi hiện tại bọn họ thấy, chỉ là một cái hẻm nùi bình thường, thảm thực vật tươi tốt.
"Sao lại......"
Giang Lan Trúc: "Có lẽ thứ các anh thấy là ảo cảnh."
Lâu Phong Niên cũng không biết tại sao lại như vậy: "Vừa rồi các anh cũng nhìn thấy con quái vật kia, nó chính là bò từ trong đống xương ra."
Kể cả xương trắng bọn họ thấy là ảo giác, nhưng con quái vật kia có tồn tại thật.
Nó đã bò ra từ nơi này.
Chắc chắn ái hẻm núi này không ổn.
Lời của Lâu Phong Niên khiến Giang Lan Trúc hơi nhíu mày, nhưng anh ta cũng không thể nhìn ra cái gì từ cái hẻm núi bình thường này.
Bọn đi hai vòng ở hẻm núi, cũng không phát hiện ra cái gì.
"Rời khỏi chỗ này trước đi." Giang Lan Trúc nói: "Chờ đến thời gian các anh thấy kia rồi lại tới xem."
Lâu Phong Niên không có ý kiến, dẫn theo người rời đi cùng người của Thanh Phong Thuỷ Vực.
Bọn họ vừa đến cửa ra của hẻm núi thì mặt đất bất ngờ nhẹ rung chuyển.
Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân và âm thanh áo giáp ma sát quen thuộc.
"Không ổn...... Nó quay về rồi!!"
Quái vật kia!
Nó đã quay về!!
____
—— Ngắn hoa trong sương ——
Năm mới vui vẻ ~