Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Nếu không phải đau đớn trên cơ thể liên tục tấn công vào linh hồn của hắn, Đỗ Thanh cũng nghi ngờ có phải bản thân chết luôn rồi hay không.
"Hi." Hoa Vụ giơ lên tay vẫy chào, cười càng tươi hơn: "Anh không chết, thật là tốt tốt quá!"
Giọng nói mềm mại mang theo vẻ vui thích của thiếu nữ dừng bên tai Đỗ Thanh như được bao quanh bởi một tầng băng sương, lạnh run từ đầu đến đuôi.
"Vân...... Vân Hề."
Trước khi tiến vào bí cảnh, hắn không nhìn lầm.
Thật sự là cô ta.
Sao cô ta lại có thể chạy ra khỏi cung Ngọc Nữ!
Hoa Vụ vỗ tay như con hải cẩu*, "Tốt quá, anh vẫn còn nhận ra tôi. Tôi còn tưởng rằng anh quên luôn người thanh mai này rồi chứ."
*Vỗ tay như con hải cẩu: Vỗ tay như cái video ở đầu chương ý nhé
Cả người Đỗ Thanh vô cùng đau đớn, đầu óc vẫn đang choáng váng.
Nhưng hắn vẫn nghe ra được sự mỉa mai trong giọng nói của Hoa Vụ.
"Cô...... Sao cô lại ở trong cái bí cảnh này?"
"Đương nhiên là tới tìm anh đó." Hoa Vụ cong lưng, ánh mắt chăm chú nhìn vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt hắn: "Tôi tới đòi lấy thứ vốn thuộc về tôi."
Đáy lòng Đỗ Thanh hoảng hốt, đầu óc nhanh chóng phản ứng lại, "Vân Hề muội muội, muội nghe ta giải thích......"
"Tôi không nghe." Hoa Vụ giống một hệt nữ chính giận dỗi vô cớ, cũng nhặt một cục đá từ trên mặt đất lên, "Đỗ Thanh ca ca à, gạt muội là phải trả giá đắt đó nha."
Đỗ Thanh không ngờ cô hoàn toàn không nghe mình nói chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm cục đá trong tay Hoa Vụ, mắt thấy cô giơ cục đá lên, nện xuống mình.
......
......
Lộ Thư Vũ nhìn Hoa Vụ 'hành hung', trên mặt nàng không có chút không đành lòng hay không đồng tình nào, ngược lại còn rất hiểu chuyện đưa cho Hoa Vụ một thanh kiếm.
"Vân Hề tỷ tỷ, dùng cái này đi."
Hoa Vụ nhìn thanh kiếm Lộ Thư Vũ đưa qua, cô cũng không có từ chối.
Có vũ khí tốt hơn, ai sẽ từ chối chứ.
Chỉ là......
Có phải Lộ Thư Vũ rất có tiềm năng làm phản diện không?
Người khác giết người cô đưa kiếm!
Thân phận còn tôn quý vô song......
Đây quả thực chính là thiệt lập điển hình của phản diện!!
Hoa Vụ tạm thời không có tâm trạng để nghĩ về Lộ Thư Vũ, cô đi giải quyết vị trúc mã Đỗ Thanh này trước, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Vừa nãy Đỗ Thanh bị cục đá đập vào chân, đau đến mức kêu la thảm thiết liên tục, lúc này thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Hoa Vụ cầm kiếm tới, hắn như thấy được Tử Thần đang giơ lưỡi hái trong tay lên, đang chuẩn bị lấy đi mạng sống của hắn.
Không......
Hắn mới là đứa con được trời chọn.
Sao có thể chết như vậy được.
Tia sáng lạnh hiện lên từ đáy mắt, lưỡi đao sắc lạnh kích thích bả vai hắn, sự lạnh lẽo nháy mắt trải rộng toàn cơ thể.
Hắn...... Không thể...... Chết...... Như vậy......
Không thể......
Không thể...... Không thể......
Hắn mới là người được trời cao lựa chọn.
Đỗ Thanh gian nan cử động cánh tay, cổ tay cắt qua tảng đá trên khe hở.
Máu tươi chảy ra từ cổ tay hắn rồi nhan chóng thẩm thấu xuống dưới nền đất.
Dưới vạt áo hắn, có một cuộn giấy da dê.
Lúc này bên trong cuộn giấy đang sáng lên, nhưng bởi vì nó đang trong trạng thái được cuộn tròn, ánh sáng không lọt ra được.
Những luồng sáng này xuyên qua cơ thể Đỗ Thanh, thấm vào lòng đất, hình thành một trận phát vô cùng lớn dưới nền đá vụn.
Dòng máu chảy xuôi xuống của Đỗ Thanh, bị trận pháp hấp thu hết thảy.
Ánh đỏ phóng lên trời cao.
Đang định bổ vào Hoa Vụ thì bị một sức mạnh vô hình đẩy ra.
"Vân Hề tỷ tỷ!!"
Lộ Thư Vũ tiến lên đỡ lấy cô, mắt lườm cái trận pháp đột nhiên xuất hiện kia, "Cái gì vậy chứ......"
Suy cho cùng thì cơ thể này của Hoa Vụ cũng chỉ là của một người bình thường, trận pháp kia đột nhiên xuất hiện, cô hoàn toàn bị bài xích ra, còn chưa kịp phản ứng.
Hoa Vụ: "......"
Cô biết ngay!!
Kẻ phá hư sao có thể dễ dàng ngỏm thế được!!
Đùng đoàng ——
Mặt đất chấn động, nơi Đỗ Thanh nằm xuất hiện vết nứt.
Trong vết rách nứt có làn sương đen xuyên qua, quấn lên cơ thể Đỗ Thanh.
Làn sương đen đó lộ ra hơi thở của sự tà ác.
Vết nứt nơi Đỗ Thanh nằm dần được mở rộng.
Giây tiếp theo, bóng dáng của Đỗ Thanh đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, bao gồm đám sương đen đó, biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại ánh sáng đang dần biến mất của trận pháp màu đó.
Chuyện này trước sau chỉ xảy ra trong vòng một hơi thở, Hoa Vụ còn chưa kịp tới chém một nhát.
Ầm ầm ——
Đá vụn lăn xuống từ trên đỉnh đầu
Khe nứt trên nền đất lan rộng ra như mạng nhện, toàn bộ mặt đất đều bị rung động, người đứng bên trong còn đứng không vững.
"Sắp sụp rồi!!"
Lộ Thư Vũ giữ chặt Hoa Vụ.
"Vân Hề tỷ tỷ, chúng ta mau ra khỏi đây thôi."
Hoa Vụ: "......"
Buff mà nữ chính đi xuống lòng đất thì nó sụp không thể sửa chút à?
Từ từ......
Nơi này sắp sụp đổ rồi, truyền thừa của cô phải làm sao bây giờ?
Không có truyền thừa cô kế thừa tông môn kiểu gì? Sao mà rạng danh tông đồ được!!
Ầm ầm ——
Đá vụn rơi xuống từ phía trên ngày càng nhiều.
Lộ Thư Vũ túm Hoa Vụ chạy ra bên ngoài.
"Chờ một chút......"
"Chờ cái gì chứ, chúng ta sắp bị chôn vùi bên trong rồi!" Lộ Thư Vũ lại không chờ, cô túm Hoa Vụ chạy đến cửa, cơ mà tốc độ sụp xuống của lối đi bên ngoài còn nhanh hơn bên trong, đường đi đã bị chặn lại.
Lộ Thư Vũ lập tức lấy ra một lá bùa.
"Ta......"
Ánh sáng mạnh mẽ của lá bùa thiếu chút nữa lóe mù mắt Hoa Vụ.
Chờ cô mở mắt ra, cô đã đứng ở bên ngoài phế tích.
Âm thanh ầm ầm dưới chân vẫn đang tiếp diễn, mặt đất sụp xuống khiến cho bụi mù mịt ập vào trước mặt.
"......"
Truyền thừa của cô!!
Hoa Vụ ngơ ngác nhìn cảnh tượng bụi mù cuồn cuộn ở bên kia, chỉ cảm thấy hai mắt đều có hơi trướng đau.
"Vân Hề tỷ tỷ, đi mau đi chứ......" Lộ Thư Vũ không biết mình đã khiến Hoa Vụ mất đi cái gì, lúc này cô lo rằng phần đất bị sụp xuống sẽ mở rộng, cho nên tiếp tục túm Hoa Vụ rời khỏi phạm vi của phế tích.
Hoa Vụ chết lặng bị túm rời đi.
Không hổ là cha ruột, thật là tàn nhẫn với con gái cưng!
......
......
Lộ Thư Vũ kéo Hoa Vụ chạy đi thật xa mới dừng lại, vị trí hiện tại của các cô còn có thể trông thấy phế tích chiếm diện tích to lớn.
Lộ Thư Vũ vỗ ngực, nói với Hoa Vụ: "Vừa nãy người kia triệu hồi thứ gì đó, đám sương kia rất giống ma khí."
Hoa Vụ uể oải ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn không trung.
Lộ Thư Vũ không được đáp lời, cũng nhìn theo tầm mắt của Hoa Vụ.
Bầu trời ngoại trừ vài đám mây bay bay thì chẳng có gì hết.
"Vân Hề tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?"
"Ta đang mơ mộng." Hoa Vụ đầu váng mắt hoa, tất cả những gì trước mắt đều là độ khó nhiệm vụ tăng tăng tăng......
Sao mà người làm công lại khó như vậy chứ!
"Hả? Tỷ mơ mộng cái gì?" Lộ Thư Vũ tò mò.
"Trở thành tông chủ, thu nhận đệ tử, nổi danh."
"Cái này thì có gì khó, đợi muội ra ngoài sẽ tìm một đỉnh núi cho tỷ." Lộ Thư Vũ còn tưởng là mơ mộng nào bất khả thi, lúc này rất dũng cảm khoác lác: "Hoặc là tỷ nhìn trúng cái tông môn nào, muội sai người lấy."
Ánh mắt của Hoa Vụ thu về, dừng trên người Lộ Thư Vũ.
Lộ Thư Vũ bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn đến mức ngại ngùng, nàng sờ xuống gương mặt, "Làm...... Làm sao vậy? Trên mặt muội dính gì hả?"
Biểu cảm của Hoa Vụ rất là nghiêm túc: "Ta phát hiện muội......"
"Hửm?"
Hoa Vụ giơ ra ngón tay cái khẳng định: "Rất có tiềm năng."
"Cũng tàm tàm, thiên phú của muội bình thường thôi." Lộ Thư Vũ cũng mặc kệ Hoa Vụ khen phương diện kia của cô có tiềm năng, khiêm tốn nói: "Vân Hề tỷ tỷ mới lợi hại."
"Có phải muội có ý đồ gì với ta không?" Hoa Vụ nghi ngờ hỏi.
Cô thuận tay cứu cô ấy, nhưng mà ngay từ đầu độ thiện cảm của Lộ Thư Vũ đối với cô đã rất cao......
Chẳng lẽ là sức ảnh hưởng còn sót lại từ người tiền nhiệm của cô?
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Các bạn nhỏ đáng yêu, hẹn gặp lại vào năm sau ~~