Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
"Tôi đi xem một chút vậy."
"Có cái gì hay mà xem chứ......" Lộ Thư Vũ tỏ vẻ không hiểu: "Một đám người tranh tới tranh lui, không cẩn thận một chút là mất luôn cái mạng."
Hoa Vụ không ngờ nàng có đầu óc đến vậy, "Vậy muội tới đây làm gì?"
"Còn không phải do cha muội." Lộ Thư Vũ bắt đầu phàn nàn về cha ruột: "Ông ấy còn không thèm nghĩ đến con gái ông ấy có tính cách như nào, còn mơ mộng hão huyền cả ngày, cho rằng cơ duyên có thể rơi xuống đầu muội nữa. Muội chỉ tới cho có mà thôi."
Hoa Vụ: "......"
Đánh giá của cô đối với bản thân cũng khá là...... Thẳng thắn.
"Nhị tiểu thư, sao người lại nói mình như vậy, thiên phú của người cũng là ngàn dặm mới tìm được một." Quản sự Lộ ở bên cạnh vô cùng đau đớn mà sửa đúng.
Lộ Thư Vũ ha hả một tiếng, cũng không cảm thấy thiên phú của mình tuyệt chỗ nào.
"Nếu để muội nói ấy thì muội chính là đầu thai lộn rồi." Lộ Thư Vũ thở dài: "Tỷ nói xem nếu muội đầu thai vào nhà hoàng thân quốc thích ở nhân giới, trở thành quận chúa, công chúa gì đó, thế thì tốt biết bao."
Quản sự Lộ: "......"
Rốt cuộc Lộ gia không vừa ý Nhị tiểu thư chỗ nào mà ngài ấy lại ghét bỏ nhà mình như vậy chứ!!
Hoa Vụ lạnh lùng nhảy ra một câu: "Vậy thì muội sẽ phải đi hòa thân."
Hai mắt Lộ Thư Vũ hơi trợn lên.
Hoa Vụ tiếp tục nói: "Nếu mẫu thân muội không được sủng ái, tuổi thơ của cô sẽ rất rất thảm......"
Lộ Thư Vũ ngắt lời Hoa Vụ: "Vậy thì thôi bỏ đi."
......
......
Núi Lưu Tuyết.
Đỉnh núi của ngọn núi này được tuyết phủ nhiều năm, tuyết sẽ tan vào một tháng trong mỗi năm. Một số loại thực vật mọc trên tuyết, khi tuyết tan, sẽ lộ ra một màu đỏ nhạt, giống như máu chảy.
Bởi vậy dân bản xứ gọi ngọn núi này là núi Lưu Tuyết.
Lúc này ở chân núi của núi Lưu Tuyết đã có không ít người tới, trong đó không thiếu các đệ tử của tông môn lớn.
"Sư huynh, huynh đang nhìn gì vậy?"
Đỗ Thanh quay đầu liền thấy một cô thiếu nữ tung tăng đi về bên này.
Đây là tiểu sư muội đồng môn của hắn, ngày thường cực kỳ dính người.
Đỗ Thanh khẽ mỉm cười, nói với giọng ôn hòa: "Ngày mai bí cảnh sẽ mở."
"Huynh đang lo lắng sao?" Tiểu sư muội nhìn lại về phía đỉnh núi của núi Lưu Tuyết, đỉnh núi tuyết trắng lọt vào đáy mắt, "Lần này các đệ tử của tông môn lớn đều tới, quả thật có hơi phiền phức, cơ mà tông môn của chúng ta cũng không yếu, sư huynh đừng quá lo lắng."
Giữa lông mày của Đỗ Thanh có chút u sầu.
Bí cảnh núi Lưu Tuyết này là do hắn mở ra.
Hắn phải bước vào cái bí cảnh này, mới có thể có được tín vật rồi đạt được truyền thừa, kế thừa toàn bộ Đào Sơn Tông.
Cho nên cái bí cảnh này vô cùng quan trọng với hắn.
Hắn vốn muốn âm thầm tiến vào, ai biết cái bí cảnh này tạo tiếng vang lớn đến thế, đưa bao nhiêu người tới.
Đỗ Thanh lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại lo lắng cũng vô dụng, hắn không có khả năng ngăn người muốn đi vào.
......
......
Hôm sau.
Đỗ Thanh thấy càng ngày càng nhiều người, đáy lòng có chút bực bội, nhưng khi các sư huynh đệ đồng môn tới nói chuyện, hắn vẫn phải trưng bộ mặt thân thiện ra để đối phó.
"Hôm nay e là các danh môn của Tu Chân giới đều tới đủ."
"Rốt cuộc cái bí cảnh này có lai lịch gì chứ?"
"Không biết, nhưng các tông môn xem trọng như vậy, khẳng định là có lai lịch không nhỏ."
Phần lớn tu sĩ đều không rõ lai lịch của bí cảnh này lắm, chỉ là do tông môn hạ lệnh bảo bọn họ tới đây.
Lúc này nhiều người như vậy, đáy lòng mọi người cũng nghĩ chắc chắn cái bí cảnh này có đồ tốt, có lẽ bọn họ có thể đạt được cơ duyên tốt nào đó trong bí cảnh, một đám người bắt đầu hưng phấn lên.
"Người của cung Vạn Thanh, cung Vạn Thanh cũng tới."
Đỗ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, một con thuyền bay cực lớn xuất hiện từ chân trời, lơ lửng trên đầu bọn họ, nơi bị bóng đen bao trùm tạo nên áp lực không rõ nguyên do.
Các đệ tử của cung Vạn Thanh cũng không có định xuống dưới.
Cung Vạn Thanh kiêu ngạo từ trước tới giờ, nhưng thực lực người ta mạnh, những người còn lại cũng không dám nói cái gì.
Chính vào lúc này, một con rùa khổng lồ chở cung điện trắng tinh xuất hiện phía bên trái, xung quanh tòa cung điện kia như là có tuyết trắng bay bổng theo.
"Người của Thanh Phong Thuỷ Vực cũng tới."
Cung điện đang tiến lại gần, bông tuyết nhỏ nhắn bay xuống từ trên không trung, thậm chí mọi người còn có thể cảm thấy đợt khí lạnh run người.
Cung điện được rùa khổng lồ chở còn chưa dừng hẳn, nơi xa đã có một tiếng hót vang trong trẻo, vô số linh thú lao nhanh ra từ áng mây mù nơi chân trời.
"Ngự Thú Tông...... Là Ngự Thú Tông."
"Cung Vạn Thanh, Thanh Phong Thuỷ Vực, Ngự Thú Tông, tứ đại môn phái dẫn đầu Tu Chân giới hiện giờ, chỉ thiếu mỗi Linh Kiếm Tông."
"Không phải mới nhắc đến đã đến luôn rồi sao."
Một thanh kiếm khổng lồ xuất hiện cắt ngang qua phía chân trời trống rỗng, đường kiếm quét tới, các tu sĩ có tu vi thấp lập tức bị áp chế phải quỳ rạp trên mặt đất.
Phía trên thanh kiếm khổng lồ, các đệ tử Linh Kiếm Tông đang đứng cầm kiếm, giống như một thanh kiếm dài sắc bén.
"Ôi má ơi, rầm rộ như vậy, sợ là chỉ có đại hội tu chân mười năm một lần mới có thể so sánh được."
"Rốt cuộc cái bí cảnh này có bảo bối gì vậy......"
......
......
Lúc Hoa Vụ ngồi xe ngựa của Lộ Thư Vũ tới núi Lưu Tuyết, đúng lúc thấy Linh Kiếm Tông lên sân khấu, cô không khỏi hâm mộ: "Tông môn lớn hoàng tráng quá đi."
Nữ chính thì nên phô trương như vậy chứ!!
Lộ Thư Vũ khoanh tay ngồi bên cạnh cô, nhếch khóe miệng lên, bộ dáng vô cùng khinh thường: "Làm bộ làm tịch......"
Lộ Thư Vũ đột nhiên lĩnh ngộ được cái gì đó, mắt nàng sáng quắc lên quay đầu nhìn Hoa Vụ rồi nói: "Vân Hề tỷ tỷ thích kiểu lên sân khấu như này ạ? Lộ gia của chúng ta...... Ưm ưm ưm."
Lộ Thư Vũ còn chưa nói xong, đã bị quản sự Lộ bên cạnh bịt miệng lại, "Nhị tiểu thư, tém tém thôi."
Lộ Thư Vũ tránh quản sự Lộ ra, "Lộ gia của chúng ta cũng...... Ưm ưm ưm."
Quản sự Lộ hận không thể khâu miệng Lộ Thư Vũ lại.
Theo sự quan sát gần đây của họ, thì nếu thật sự vị Vân Hề cô nương không rõ lai lịch này gật đầu nói muốn cách lên sân khấu như thế, chắc chắn Nhị tiểu thư nhà bọn họ sẽ nghĩ cách giúp cô.
Tuy là Hoa Vụ hâm mộ vô cùng, nhưng không sẽ không thật sự bảo Lộ Thư Vũ giúp cô làm cái nghi thức lớn như thế.
Cô bảo Lộ Thư Vũ bình tĩnh lại, quản sự Lộ xác định Lộ Thư Vũ không tiếp tục nổi điên nữa, lúc này mới buông nàng ra.
"Quản sự nhà muội nói không sai, người có thân phận như chúng ta, nên làm việc khiêm tốn." Hoa Vụ chụp lấy bả vai của Lộ Thư Vũ.
Lộ quản sự: "......"
Cô có thân phận gì cơ chứ?!
"Ừa ừa, Vân Hề tỷ tỷ nói đúng." Lộ Thư Vũ liên tiếp gật đầu, khiến quản sự Lộ phải cau mày.
Hoa Vụ bước từ trên xe ngựa xuống, nhìn một cái về phía núi Lưu Tuyết
Bí cảnh của núi Lưu Tuyết này có quy trình cố định, cứ coi như cô có được tín vật, cũng phải đợi bí cảnh này mở ra, mới có thể hoàn thành nghi thức truyền thừa.
Hiện tại vị thanh mai trúc mã kia của cô đã mở cái bí cảnh này ra, cũng coi như là giảm bớt việc cho cô.
Cô chỉ cần theo ở phía sau hái quả...... Đoạt lại vinh quang thuộc về mình là được.
"Cha ta đâu rồi?"
"Gia chủ không tới."
"???" Giọng của Lộ Thư Vũ đột nhiên cất cao lên, "Ông ta là một tên lừa đảo!!"
"Nhị tiểu thư, người bình tĩnh......"
"Ta bình tĩnh cái gì? Ông ấy nói muốn tới thì ta mới tới...... Hiện giờ chú lại nói với ta là ông ấy không tới? Ha ha? Chú buông ta ra...... Bây giờ ta phải trở về ngay lập tức, ta chả thèm đi cái bí cảnh quái gì hết......"
Hoa Vụ đã lên kế hoạch tỉ mỉ, quay đầu nhìn về phía quản sự Lộ đang lôi kéo Lộ Thư Vũ, lông mày cũng giật lên.
Hay là, thôi bỏ vị tài xế tạm thời này đi vậy?