Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

Bởi vì tứ đại tông môn của Tu chân giới đều xuất hiện, nên người phía dưới cũng phấn khích theo, càng kỳ vọng vào bí cảnh xuất hiện.

Tứ đại tông môn chỉ có Ngự Thú Tông và đệ tử Thanh Phong Thủy Vực đi xuống, những người còn lại thì chờ.

Linh Kiếm Tông với cung Vạn Thanh so xem ai cao quý hơn ai nên chẳng ai làm gì khác cả.

Hoa Vụ tìm hồi lâu trong biển người tấp nập, cuối cùng tìm được sư môn của Đỗ Thanh —— Phi Tinh Các.

Sau đó thấy Đỗ Thanh trong đội ngũ của Phi Tinh Các.

Lúc này Đỗ Thanh đang đứng cùng với một thiếu nữ, thiếu nữ tươi cười, ríu rít nói chuyện, khuôn mặt Đỗ Thanh ôn hòa, có khí chất khiêm nhường như ngọc.

Nguyên chủ chính là bị bộ dáng này của Đỗ Thanh lừa gạt.

Đương nhiên, Đỗ Thanh hàng chính hãng đúng là một người không tồi.

Đáng tiếc, hiện tại hắn là hàng lậu.

Hoa Vụ vuốt cằm, suy xét chuyện vào bí cảnh.

"Vân Hề tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?" Sau khi Lộ Thư Vũ tán phét với quản sự Lộ xong thì bĩu môi, ngồi vào bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô.

"Vận mệnh."

"Hả?"

Mặc dù đã ở cùng Hoa Vụ vài ngày, nhưng Lộ Thư Vũ cũng không thể hiểu nổi những câu chữ thi thoảng được thốt ra trong miệng Hoa Vụ là có ý gì.

Lộ Thư Vũ lại nhìn qua bên kia, chỉ nhìn thấy đầu người với đầu người.

Vận mệnh?

Vận mệnh gì?

Lộ Thư Vũ vừa định hỏi, khóe mắt quét đến đỉnh núi của núi Lưu Tuyết, một tia ánh vàng chói lọi đột ngột chiếu vào đáy mắt nàng.

Những tia sáng vàng từ đỉnh núi Lưu Tuyết phóng lên cao, biến nửa bầu trời kia thành màu vàng rực rỡ.

Ánh mây nhuốm màu vàng kim bắt đầu dâng lên.

"Ánh sáng......" Lộ Thư Vũ chỉ vào núi Lưu Tuyết, "Bí cảnh mở?"

Lộ Thư Vũ vừa dứt lời, bên núi Lưu Tuyết liền truyền đến tiếng nặng nề, giống như tiếng 'cửa' mở ra.

"Mở rồi! Bí cảnh mở rồi!!"

"Mau lên núi!!"

Đám người đằng xa, ai nấy đều đã dùng phép đi lên núi.

Hoa Vụ thong thả ung dung đứng dậy, sửa sang lại váy, ánh vàng chói lọi chiếu vào đáy mắt cô tạo thành gợn lên sóng nhèn nhẹ.

Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch, sung sướng nói: "Sân khấu đã chuẩn bị xong."

Lộ Thư Vũ không hiểu sao lại rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ, có phải tỷ ấy...... Hơi là lạ không?

Cười lạ thế!!

Hoa Vụ chuẩn bị lên núi, cô đi hai bước rồi lại nghĩ tới Lộ Thư Vũ, "Muội đi không?"

Lộ Thư Vũ không muốn đi lắm.

Dù sao cha nàng cũng không ở đây......

Nhưng mà......

Lộ Thư Vũ đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn đi.

Nàng không thể để một người bình thường như Vân Hề tỷ tỷ đi vào, quá nguy hiểm!!

"Vân Hề tỷ tỷ, muội sẽ bảo vệ tỷ!!" Lộ Thư Vũ vỗ ngực bảo đảm với Hoa Vụ.

Hoa Vụ: "......"

Nữ chính nào cần người khác bảo vệ!

......

......

Đỉnh núi.

Tuy rằng vừa rồi họ nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng đỉnh núi cũng không xuất hiện cửa.

Mà là một đám sương mù màu vàng trôi nổi trên lớp tuyết trắng tinh.

Nhóm tu sĩ đầu tiên bước lên đỉnh núi, ngay lúc đang chen lấn chạy về phía vùng sương mù màu vàng kia, bóng dáng của bọn họ bị sương mù màu vàng cắn nuốt, nháy mắt đã mất tăm

Bí cảnh này có hạn chế tu vi, tu sĩ Nguyên Anh trở lên không thể đi vào.

Bởi vậy có một vài người dừng lại bên ngoài.

Đệ tử của tứ đại môn phái cũng không lập tức tiến vào, mà là đứng ở một bên chờ.

Đỗ Thanh dẫn theo người sư môn đi lên, xong cũng giống với đệ tử của tứ đại môn phái, lựa chọn ở một bên chờ.

Hắn đã xem qua nguyên văn, biết tình hình của bí cảnh, đi trước một bước hay vào sau một bước cũng không có gì khác nhau.

Người đi lên càng ngày càng ít.

Dần dà, trước màn sương màu vàng chỉ còn lại có đệ tử của tứ đại môn phái cùng những tu sĩ không thể đi vào bí cảnh.

Người của Ngự Thú Tông di chuyển trước, bọn họ lục tục đi vào trong sương mù vàng.

Theo sau là Thanh Phong Thủy Vực, Linh Kiếm Tông, đệ tử của cung Vạn Thanh......

"Sư huynh, chúng ta đi vào không?"

"Đi thôi." Đám người Đỗ Thanh đi theo sau cung Vạn Thanh, đằng sau còn có một số tán tu quan sát, thấy cảnh tượng này cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Đỗ Thanh đi vào sương mù vàng trước, quay đầu nhìn một cái, sương mù màu vàng bay về đây khiến tầm nhìn của hắn mờ đi.

Nơi xa còn có người lên núi, bóng dáng mờ nhạt lại làm đáy lòng Đỗ Thanh giật thót.

Hắn ta muốn nhìn kỹ, nhưng sương mù màu vàng đã hoàn toàn che lại tầm nhìn của hắn, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Hình như hắn...... Thấy Vân Hề.

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Cô không thể xuất hiện ở chỗ này được......

Hiện giờ cô ta là một người bình thường, không thể nào chạy thoát được khỏi nơi như cung Ngọc Nữ, còn đi vào nơi này......

Hẳn là mình nhìn lầm rồi.

Đỗ Thanh tự an ủi trong lòng, sương mù trước mắt tản ra, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn, lọt vào tầm mắt là non xanh nước biếc, tựa như tiên cảnh.

Sắp rồi......

Hắn sắp có được truyền thừa của Đào Sơn Tông rồi.

Chỉ cần có được truyền thừa, từ nay về sau, hắn sẽ đi lên con đường của một thiên tài.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thanh liền không khỏi kích động.

......

......

Bông hoa nhỏ nở rực rỡ đứng lặng ở kẽ hở của bức tường đổ nát, gió thoảng phe phẩy nhẹ nhàng cong xuống.

Ánh chiều tà treo ở chân trời, ánh mặt trời đỏ cam khiến một mảnh đổ nát thê lương nổi lên vài phần hiu quạnh.

Một con thú nhỏ màu trắng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phế tích, phía sau nó có mấy tu sĩ đi theo, nhanh chóng vây quanh nó.

"Súc sinh này còn muốn chạy!"

"Áu......" Thú nhỏ cong thân mình, gầm nhẹ một tiếng với bọn họ.

Nhưng thị uy như vậy, trong mắt vài tên tu sĩ ở đây, thì chỉ vô dụng giống như trẻ con giương nanh múa vuốt.

Thú nhỏ nhanh chóng bị bắt lấy.

Tu sĩ xách thú nhỏ cười lớn: "Chắc con súc sinh này bán được giá lắm đây."

"Ha ha ha, lần này may mắn ra phết, không ngờ có thể gặp gỡ loại thú non cấp độ này."

"Bán cho người của Ngự Thú Tông, hẳn là có thể kiếm một vố lớn."

"Bán cho Ngự Thú Tông cái gì, cả người con súc sinh này đều là bảo bối, giết nó rồi bán, có thể bán được giá cao hơn."

"Đúng vậy."

"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn là nên rời đi trước đi."

Đây là chỉ thú non, nếu cha mẹ nó tìm tới thì rắc rối to.

Cho nên bây giờ rời khỏi nơi này an toàn hơn.

Tu sĩ bắt lấy thú nhỏ, muốn cất nó vào trong túi đặc biệt, ngay khi gã sắp bỏ vào, thú nhỏ đột nhiên bộc phát sức mạnh, cắn một phát lên bàn tay gã.

Tu sĩ ăn đau nên đã buông lỏng tay, thú nhỏ thuận thế nhảy ra ngoài.

"Đừng để nó chạy!!"

Thú nhỏ bộc phát tốc độ xưa nay chưa từng có, vọt vào sâu trong phế tích.

Ầm!

Thú nhỏ chạy quá nhanh, không chú ý phía trước đột nhiên xuất hiện người, đâm vào đùi người ta.

"Ai da!"

Giọng mềm mại của thiếu nữ vang lên.

Suýt nữa là Lộ Thư Vũ đã bị đâm ngã xuống đất, nàng ôm cái chân đau và quát: "Con thỏ chui đâu ra thế, chạy nhanh như vậy làm gì!! Không nhìn đường à?!"

Sức mạnh thú nhỏ tích lũy ban đầu, cũng bởi vì cú đâm này mà mất sạch.

Nó giãy giụa bò dậy, muốn tìm nơi trốn đi.

Nhưng giây tiếp theo cả người liền treo trên không.

Nó bị người ta xách lên.

"Vân Hề tỷ tỷ, tỷ xem, muội bắt được một con thỏ!!"

Thú nhỏ nghe thấy nhân loại giống cái này hưng phấn gọi với về một hướng.

Lúc này trong đầu nó chỉ có hai chữ: Toang rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play