Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Hoa Vụ chờ bên ngoài đánh nhau xong mới từ từ ló ra khỏi nhà giam.
Những cô gái bị giam giữ kia cũng ra với cô, khi thấy lại ánh sáng bên ngoài lần nữa, mọi người đều kích động rơi lệ, lũ lượt khóc lóc.
Chỉ có Hoa Vụ ngửa đầu nhìn ánh nắng chói lọi mà sầu muộn cho tương lai của bản thân.
"Vân Hề cô nương."
Hoa Vụ nhìn mặt trời một lúc, mắt đã hơi nhức, nhìn người cũng chỉ thấy một đám bóng dáng mơ hồ.
"Đây là đại sư huynh của tôi." Hồng Kiều dẫn một thanh niên khác đến: "Đây là Vân Hề."
Đại sư huynh có vẻ ngoài đoan chính tuấn lãng, y gật đầu với Hoa Vụ: "Đa tạ Vân cô nương, nếu lần này không nhờ cô thì không biết còn xảy ra chuyện gì. Đại ân của cô suốt đời khó quên, tông môn chắc chắn sẽ hậu tạ."
"Không cần."
Hoa Vụ từ chối ý tốt muốn hậu tạ của đại sư huynh.
Dù sao nếu không do cô thì các cô ấy cũng sẽ không bị bắt đến đây trừ hại cho dân.
Hoa Vụ kiên trì không cần hậu tạ, đại sư huynh cũng chỉ đành thôi, có điều y đưa cho Hoa Vụ một viên ngọc lệnh, nói sau này có khó khăn có thể dùng thứ này tìm bọn họ.
Lần này Hoa Vụ không từ chối nữa.
Dù gì ngọc lệnh đó trông cũng rất đáng tiền.
Tông chủ Đào Sơn tông chuẩn bị khai tông lập phái rất nghèo.
"Không biết cô định đi đâu? Cô không có tu vi, chắc chỉ là một người bình thường nhỉ, có cần tôi cho người đưa cô về Nhân gian không?"
Hoa Vụ nắm tay: "Tôi muốn đi lấy lại tất cả những gì thuộc về bản thân."
"???"
Đại sư huynh khó hiểu nhìn sư muội nhà mình, im lặng hỏi câu này nghĩa là gì.
Làm sao Hồng Kiều biết được nó có nghĩa gì.
Trước đó cách nói chuyện của cô đã điên điên khùng khùng như vậy rồi.
"Khụ......" Đại sư huynh thăm dò hỏi: "Nếu Vân cô nương có gì cần chúng tôi giúp đỡ cứ việc nói, chỉ cần chúng tôi làm được thì chắc chắn sẽ giúp cô."
Hoa Vụ yếu ớt liếc y rồi ủ rũ cúi đầu bỏ đi.
Bây giờ ngay cả tín vật cô cũng không lấy lại được.
Ai có thể giúp cô đây......
Không ai giúp cô được cả.
Nữ chính đáng thương chỉ có thể tự lập tự cường.
Đại sư huynh mờ mịt: "Có...... Có phải tôi nói sai gì rồi không?"
Hồng Kiều dang tay biểu thị cô ấy cũng không biết.
Hồng Kiều muốn mời Hoa Vụ về tông môn chung với bọn họ, nhưng Hoa Vụ cảm thấy lấy lại tín vật của tông môn quan trọng hơn nên không đồng hành cùng mấy người đó.
......
......
Bắc Vực.
Hai chiếc xe ngựa uy phong lẫm liệt được ngựa một sừng kéo, lướt qua tầng trời thấp, phía sau có mấy tu sĩ ngự khí bay theo bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Chiếc xe đáp xuống trấn nhỏ phía trước.
Trấn nhỏ tọa lạc nơi hoang vắng, nhưng ở đây lại không hề vắng vẻ mà trái lại còn cực kì náo nhiệt, người đến người đi tấp nập như trong thành lớn.
Có người vén màn xe ngựa lên, cô gái mặc đồ màu hồng đào nhảy xuống xe, "Oa, nhiều người vậy sao!"
Một tu sĩ tiến lên cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà đã có không ít người đang quan sát.
Trong những ánh mắt đó có tò mò, có tìm tòi, cũng có ánh mắt không có ý tốt.
Tu sĩ kéo cô gái đang nói lớn, "Nhị tiểu thư, người ở đây rất phức tạp, làm việc khiêm tốn thôi."
"Biết rồi biết rồi."
Cô gái kia không kiên nhẫn vung tay, đẩy người khác ra đi đến xe ngựa phía sau, hất thẳng màn xe lên rồi nói vào bên trong: "Vân Hề tỷ tỷ, rời giường thôi!!"
Người đang ngủ trong xe bị đánh thức, thò đầu ra khỏi chăn nhìn cô gái kia.
"Đến đâu rồi?"
Cô gái quay đầu hỏi tu sĩ phía sau: "Đây là đâu thế?"
"......" Tu sĩ im lặng, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta đang ở trấn Ngư An, ngày mai có thể đến núi Lưu Tuyết."
Cô gái nhỏ lập tức nói vào trong xe ngựa: "Vân Hề tỷ tỷ, chúng ta đến trấn Ngư An rồi."
Hoa Vụ quấn chăn ngồi dậy, mệt mỏi ngáp một cái, "Tối nay ở đây à?"
"Ừm, Vân Hề tỷ tỷ, tỷ nhanh xuống đây đi, ở đây nhiều người thật đấy, náo nhiệt lắm đó......."
......
......
Ngoài xe ngựa.
Mấy tên tu sĩ nhìn Nhị tiểu thư nhà mình trao ân tình cho người trong xe, biểu cảm khó coi như ăn phải ruồi.
Cô nhóc trong xe ngựa kia là bọn họ gặp ở nửa đường.
Không...... Nói chính xác là Nhị tiểu thư gặp.
Theo Nhị tiểu thư thuật lại, lúc đó ngài ấy gặp một con Linh thú phát điên, là cô nhóc kia ra tay cứu giúp.
Mặc dù bọn họ không rõ một người bình thường sao có thể cứu Nhị tiểu thư khỏi Linh thú đang phát điên.
Nhưng mà Nhị tiểu thư đã nói thế thì bọn họ cũng chỉ có thể 'tin tưởng'.
Sau khi Nhị tiểu thư biết cô cũng phải đến núi Lưu Tuyết thì mời cô đi chung.
Vậy nên mới có tình huống như bây giờ.
"Quản sự Đường, sao Nhị tiểu thư lại đối xử với cô gái kia tốt thế? Lai lịch cô ta không rõ, lỡ như có tâm xấu xa gì đó thì phải làm sao?" Tu sĩ lo lắng nói với quản sự.
Quản sự Đường cũng rất đau đầu.
Nhưng Nhị tiểu thư rất thích cô, đòi một hai phải làm bạn với cô, bọn họ cũng đành chịu Nhị tiểu thư.
"Không sao, ngày mai sẽ đến núi Lưu Tuyết." Quản sự Đường nhíu mày.
Đợi đến núi Lưu Tuyết tụ họp với những người khác thì cũng sẽ không cần lo lắng đề phòng nữa.
Lúc bọn họ nói chuyện thì Hoa Vụ đã xuống xe, Lộ Thư Vũ kéo tay Hoa Vụ nói chuyện đầy phấn khởi.
Quản sự Đường đuổi người đi tìm chỗ ở trước.
Nhưng cả trấn Ngư An đầy người, hoàn toàn không có nơi ở.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể tìm một nơi đất trống.
Chỗ đất trống không chỉ có bọn họ mà còn không ít người khác nữa, ai nấy tự chiếm phần đất trống của riêng mình, không liên quan nhau.
Sắc trời dần tối, nhưng vẫn có người không ngừng tiến vào phạm vi trấn Ngư An.
"Những người này đều đến núi Lưu tuyết à?" Lộ Thư Vũ ngồi trên xe ngựa nhìn người đến người lui, than thở: "Trước kia ta cũng chưa từng nghe qua, sao lại hấp dẫn nhiều người vậy chứ?"
Quản sự Đường: "Nhị tiểu thư, lần này núi Lưu Tuyết xuất hiện bí cảnh không hề tầm thường, trong đó có cơ duyên lớn."
"Cơ duyên lớn đến đâu ?" Lộ Thư Vũ lơ đễnh: "Có cơ duyên lớn cũng không đến lượt ta mà, cha ta ảo tưởng ghê ấy."
Nếu không phải cha nàng nhất định đòi nàng đến rèn luyện thì nàng cũng chả thèm lặn lội đường xa đến chỗ thế này.
Quản sự Đường: "......"
Thứ như cơ duyên này không tự mình đi tranh thì sao mà biết có phải ảo tưởng không chứ?
Cũng chẳng biết cái tính vô dục vô cầu này của Nhị tiểu thư giống ai nữa.
Quản sự Đường tức giận đến mức thở dài.
Lộ Thư Vũ ngửa đầu nhìn lên mui xe, thiếu nữ ngồi xếp bằng trên trần xe, ánh trăng gột rửa người cô, có loại cảm giác xinh đẹp tĩnh lặng.
Lộ Thư Vũ tò mò hỏi: "Vân Hề tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?"
Thiếu nữ đang nhắm mắt mở miệng nói: "Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt."
Lộ Thư Vũ đưa tay sờ soạng không khí, biểu cảm hơi kì lạ, hồi lâu sau nàng mới nói: "Vân Hề tỷ tỷ, tỷ đừng nhụt chí, đợi muội quay về thì sẽ xem giúp tỷ xem có cách thay đổi thiên phú không, tỷ nhất định có thể bước vào con đường tu tiên."
Hoa Vụ: "......"
Thiên phú của cô trong mắt người ngoài kém đến mức nào?
Được rồi......
Tiên môn cũng không nhận người.
Vậy chắc chắn là rất kém.
Lộ Thư Vũ đột nhiên nghĩ đến: "Vân Hề tỷ tỷ, tỷ cũng đến núi Lưu Tuyết để tìm cơ duyên trong bí cảnh hả? Nhưng tỷ là một người bình thường, vào bí cảnh sẽ nguy hiểm lắm đấy."