Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Bởi vì mấy ngày nay cung chủ cung Ngọc Nữ đang bế quan nên chuyện Hoa Vụ gia nhập cung Ngọc Nữ tạm thời gác lại.

Nhưng mà bởi vì cô 'ngoan ngoãn vâng lời', dưới mấy tiếng đại ca ngon ngọt của cô, Hoa Vụ đã có được đặc quyền tự do hoạt động ở nhà giam, thi thoảng còn làm việc đưa cơm cho bạn tù.

Mấy ngày nay những người khác đều không ở đây vào giờ đưa cơm, Hoa Vụ đưa cơm một mình.

Hoa Vụ mang theo cơm đi đến từng gian phòng giam.

Hầu như người trong địa lao đều là người bình thường, vậy nên bọn họ cần ăn cơm.

Nhưng đám người Hồng Kiều là tu sĩ, không cần đưa cơm, bình thường ăn cơm cũng sẽ không cho các cô ấy.

Không biết các cô ấy bị đút thuốc gì, hoàn toàn không cảm giác được linh lực trong cơ thể.

Cơ thể bây giờ của các cô ấy không khác người bình thường là bao.

"Này."

Hồng Kiều ngẩng đầu đã nhìn thấy cô gái nhỏ thường xuyên gặp mấy ngày nay kia.

Tay phải của cô xách thùng gỗ, tay trái cầm một cái thìa, bên hông còn đeo tạp dề, con ngươi ngay thẳng nhìn cô ấy.

Hồng Kiều chỉ chỉ mình.

Cô gái nhỏ ngoài cửa phòng giam cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng."

Những người còn lại nhao nhao vây quanh Hồng Kiều, cảnh giác nhìn chằm chằm Hoa Vụ.

"Hồng Kiều tỷ......"

Hồng Kiều lắc đầu với đồng bọn, đứng dậy đi đến cửa nhà lao trước.

Cô ấy quan sát cô gái nhỏ bên ngoài một cách tỉ mỉ, chưa mở miệng thì cô gái nhỏ bên ngoài đã hỏi trước: "Các cô muốn chạy trốn không?"

"???"

Xém nữa Hồng Kiều cho là mình nghe nhầm: "Cô nói gì?"

Hoa Vụ không quanh co mà vào thẳng chủ đề chính: "Nhìn các cô không giống người bình thường, chắc là tu sĩ đúng không? Các cô có tông môn không? Tôi có thể giúp các cô báo tin để tông môn của các cô đến cứu......"

"???"

Hồng Kiều tiêu hóa thông tin của Hoa Vụ một chút.

Một hồi lâu sau cô ấy mới lên tiếng: "Sao cô muốn làm vậy?"

Dưới ánh mắt của mấy người Hồng Kiều, Hoa Vụ và đám người kia là một bọn.

Cô không cần thiết phải mạo hiểm giúp đỡ các cô ấy.

"Bởi vì tôi cũng muốn chạy đi." Hoa Vụ cầm thìa quơ qua: "Đáng tiếc dựa vào tôi thì không thể rời khỏi đây, các cô đến đây lại thắp sáng hi vọng trong tôi."

Hồng Kiều không tin tưởng cô dễ dàng như vậy được: "Cô cũng bị bắt đến à?"

Hoa Vụ: "Nếu không thì ai sẽ đến chỗ quỷ quái thế này chứ?"

Hồng Kiều: "Cô trà trộn vào đội ngũ của bọn chúng thế nào?"

Hoa Vụ: "Ai mà không có chút kĩ năng giữ mạng đúng không?"

Hoa Vụ thấy Hồng Kiều còn muốn hỏi đành ngắt lời cô ấy: "Cô cứ phải lãng phí thời gian nói mấy câu này với tôi thế sao, bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại, thời gian chúng ta có thể nói chuyện riêng cũng không nhiều."

Hồng Kiều im lặng, cũng không chắc có nên tin tưởng Hoa Vụ hay không.

Nhưng bây giờ các cô ấy không có cách nào tốt hơn......

"Cô có thể liên hệ bên ngoài à?"

"Tôi sẽ nghĩ cách."

"Dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cô?"

"Vậy cô còn cách khác không?" Hoa Vụ mỉm cười: "Nếu có thì là tôi xen vào việc của người khác rồi, cô có thể xem như chưa từng nghe tôi nói gì."

Hồng Kiều: "......"

Nếu cô ấy có cách thì tốt rồi.

Hồng Kiều đối mắt với cô gái nhỏ ngoài nhà giam, nụ cười trên mặt cô xán lạn dường như muốn để người khác thấy sự chân thành và thiện ý của cô.

Nhưng dưới hoàn cảnh thế này thì biểu hiện của cô không có chút gì là bình thường, làm cho người khác sinh lòng cảnh giác.

......

......

Hoa Vụ ở nhà giam thuận lợi như diều gặp gió cũng không khiến mấy vị đại ca kia nghi ngờ.

Thậm chí bọn họ còn tính đợi khi cung chủ vừa xuất quan thì sẽ cho cô gia nhập với bọn họ.

Năm sáu ngày gió êm sóng lặng trôi qua, ngay lúc đám người Hồng Kiều cảm thấy Hoa Vụ hoàn toàn không truyền tin cho cứu viện thì đêm hôm đó các cô ấy nghe được tiếng đánh nhau.

"Hồng Kiều tỷ, có phải......."

Đồng bọn kích động nhìn Hồng Kiều.

Người trong tông môn đến cứu các cô ấy!

Cô gái kia thật sự truyền tin ra ngoài!!

"Ở ngoài có chuyện gì thế?"

"Sao tiếng động lớn như vậy......"

"Ấy, Vân Hề sao cô đi ra ngoài được? Cô......"

Người kia chưa nói xong thì chỉ còn lại một tiếng ầm vang.

Tiếp đó là hai tiếng vang lớn, sau đấy Hồng Kiều thấy Hoa Vụ.

Cô cầm một chuỗi chìa khóa nhàn nhã sải bước đến bên ngoài cửa nhà giam, không lập tức mở cửa mà cực kì khoa trương giơ tay lên: "Các chị gái, đã chuẩn bị lấy lại tự do lần nữa chưa? Ôi, tự do là hơi thở tuyệt vời đến nhường nào chứ."

Hồng Kiều: "......"

Những người khác: "......"

Có phải đầu của cô ta có vấn đề không?

Đồng bọn sau lưng Hồng Kiều vội giục: "Mở cửa, mau mở cửa giúp chúng tôi."

Hoa Vụ không được những người kia phụ họa theo, đương nhiên không vui vẻ lắm.

Cô thả tay xuống, ném thẳng chìa khóa vào trong.

Hồng Kiều chụp được chìa khóa, nhanh chóng tìm chìa khớp với ổ khóa để mở cửa.

Hoa Vụ chắp tay sau lưng đứng ở lối đi nhỏ, khi các cô ấy ra thì yên lặng lui về sau một bước.

"Đi thả những người khác đi." Hồng Kiều nói với mấy chị em phía sau.

Cô nhìn Hoa Vụ một chút: "Cảm ơn."

Hoa Vụ đưa tay từ sau ra trước người một cách tao nhã rồi khẽ vuốt cằm.

Hồng Kiều không biết đây là động tác gì, nhưng cô ấy cảm thấy đây cũng tính là động tác lễ phép.

Hồng Kiều cũng gật đầu theo rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô ấy vừa ra ngoài đã thấy mấy người nằm trên đất.

Trên đầu mỗi người đều đang chảy máu, dưới đất còn có một cây gậy gỗ nhuốm máu.

"......"

Cô ra tay ác thật.

Đáy lòng Hồng Kiều hơi nghi ngờ, trông cô chỉ là một người bình thường, những người này đều là tu sĩ, sao cô có thể đánh ngất tất cả được?

Coi như bọn họ cảm thấy cô là người một nhà nên không đề phòng thì tốc độ của cô phải nhanh đến mức nào mới có thể đánh ngã toàn bộ bọn hắn chứ?

Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, Hồng Kiều cũng không rảnh nghĩ đến những chuyện này, cô ấy dẫn người rời khỏi nhà giam xem tình hình trước.

......

......

"Kiều nhi."

"Đại sư huynh!!"

Hồng Kiều thấy đại sư huynh nhà mình, tâm trạng đang treo cao cuối cùng cũng được thả xuống.

"Các huynh đến thật!!"

"Muội có sao không? Mấy sư muội khác đâu?"

"Không sao...... Các cô ấy đều bình an vô sự." Hồng Kiều nhìn người xung quanh một chút, hơi giật mình: "Sao...... Sao nhiều người đến vậy?"

Cô ấy cho là nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy người, bây giờ ước chừng có đến tận trăm người ấy nhỉ?

"Không phải muội cho người truyền tin là có môn phái tà ác bắt người luyện công, còn nói người ở đây không ít...... Bảo bọn huynh mang nhiều người chút sao?"

"......"

Các cô ấy chỉ đưa tín vật cho cô gái kia để cô truyền tin cho người đến cứu.

Các cô ấy cũng không biết tình huống Cung Ngọc Nữ thế nào, có bao nhiêu người......

Ai biết cô truyền tin còn thêm mắm thêm muối...... Được rồi, cũng không tính là thêm mắm muối gì lắm.

Nhưng sao cô biết tình huống thật của cung Ngọc Nữ?

Sư môn của Hồng Kiều cũng coi như là môn phái lớn chính quy có tên tuổi.

Đại sư huynh của cô ấy mang tầm trăm người đến, loại môn phái nhỏ như cung Ngọc Nữ sao có thể là đối thủ của những người này, nhanh chóng thất thủ.

Bọn họ thông qua đệ tử cung Ngọc Nữ, nhanh chóng bắt được cung chủ.

Tu vi của vị cung chủ này cao hơn đại sư huynh của Hồng Kiều, đáng tiếc cô ta dùng biện pháp tà môn để tăng tu vi nên hoàn toàn không phải đối thủ của đại sư huynh con cưng của trời ở môn phái lớn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play