Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
"Nhiệm vụ của mấy anh còn chưa xong đúng không?" Hoa Vụ vỗ ngực: "Em có thể giới thiệu cho mấy anh vài cô chị em."
Người đàn ông: "Hả?"
Cô ta đang nói gì vậy?
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng: "Cô biết kết cục khi bị bắt đến đây không?"
Hoa Vụ thở dài, yếu ớt nói: "Các cô ấy không vào Địa ngục thì em phải vào, chắc chắn em phải để người khác vào chứ."
Người đàn ông: "......"
Cô đẩy người khác ra lánh nạn à.
Chỉ là mấy tháng này bọn họ cũng bị thiếu......
Phía trên dặn dò nói muốn cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, vốn là cô nương phù hợp với yêu cầu chẳng có nhiều.
Bọn họ lại không thể xông thẳng vào nhà người ta cướp, sao mà tìm dễ vậy được.
Bọn họ nhìn nhau vài lần.
"Cô không gạt bọn ta chứ?"
"Đại ca, em nào dám lừa gạt các anh." Giọng Hoa Vụ càng chân thành hơn: "Em thật lòng thật dạ muốn gia nhập cung Ngọc Nữ chúng ta mà."
"......"
......
......
Huyện Ngũ Mộc.
Nhân gian sát cạnh Tu Chân giới, rất nhiều đại tông môn sát cạnh các thành trì cũng sẽ bảo hộ những thành trì này.
Cung Ngọc Nữ cũng không phải tông môn lớn lao gì, nhưng vị trí địa lý của nó không tệ, vừa ra đã có một huyện thành.
Hoa Vụ và ba vị đại ca vừa được cô nhận vào huyện thành, lúc này đang ngồi trong quán trà uống trà.
Gần đây ở huyện có ngày lễ, trên đường rất náo nhiệt, cũng có thể nhìn thấy một vài tu sĩ.
"Những người có thể bắt đi ở đây đã sớm bị bắt đi rồi." Đại ca số một vẫn hơi nghi ngờ Hoa Vụ: "Người không bị bắt đi đều có bối cảnh hoặc khó đối phó, hơn nữa trong cung không cho phép chúng ta động vào người ở đây lắm. Cô nói cô nương nhà nào cơ?"
Huyện Ngũ Mộc quá gần bọn họ.
Nếu cô nương mất tích quá nhiều kéo đến những tông môn khác sẽ phiền phức hơn.
Vậy nên trong cung đã ra lệnh từ sớm.
Hoa Vụ uống trà, đoan trang ưu nhã như tiểu thư thế gia, "Em hiểu đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Người em nói đương nhiên là người đến từ bên ngoài rồi."
Hoa Vụ đặt chén trà xuống, thề son sắt: "Đại ca, anh yên tâm, lễ vật nhập môn này của em sẽ khiến anh hài lòng."
Đại ca số một: "......"
......
......
Ban đêm.
Trăng lặng gió yên.
Trong tiểu viện vắng vẻ, một nữ tử mang mũ rộng vành đẩy cửa vào, cô ấy đi qua sân vào trong một gian phòng.
Trong phòng còn có bốn nữ tử ăn mặc không khác cô ấy lắm.
"Hồng Kiều tỷ, tỷ về rồi."
Nữ tữ tên Hồng Kiều tháo mũ xuống, lấy đồ ăn cô ấy mang về ra rồi nói: "Mua chút đồ ăn, mọi người lót dạ trước một chút."
"Cảm ơn Hồng Kiều tỷ."
Hồng Kiều chia đồ ăn cho mọi người, vẫn không quên động viên: "Mọi người ráng kiên trì chịu khổ thêm vài ngày, chờ quay về môn phái sẽ tốt hơn."
"Chắc người kia sẽ không đuổi theo nữa nhỉ?"
Hồng Kiều: "Lần trước chúng ta cắt đuôi bọn họ đã là ba ngày trước, mấy ngày nay cũng không phát hiện tung tích của bọn họ, hẳn là không đuổi theo."
Khi mấy cô lịch luyện ở bên ngoài đã có được một món bảo bối.
Nhưng có những người khác muốn cướp đoạt, đuổi theo các cô không thả.
Trước đó các cô vẫn luôn đi bộ, hai ngày nay thật sự quá mệt mỏi mới quyết định mạo hiểm vào thành nghỉ ngơi.
Răng rắc —
Hồng Kiều đưa tay ra hiệu những người khác yên lặng.
Vù—
Có thứ gì được ném vào.
Các cô cúi đầu xuống nhìn, chưa thấy rõ là gì thì một đám sương mù đã tản ra trước mặt.
Bọn người Hồng Kiều rất có kinh nghiệm, lập tức bịt miệng mũi lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, đã có người cảm giác tứ chi mềm nhũn, té xuống ngất đi.
Trong sương mù cuồn cuộn, mấy tiếng bịch bịch do người ngã xuống đất liên tiếp vang lên.
Đợi đến khi những sương mù kia dần tản đi thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Người đi vào kiểm tra những nữ tử ngã trên mặt đất trước, xác định đã ngất hết thì bọn họ lập tức trói người lại.
"Cô đứng ngoài cửa làm gì."
Đại ca số một thấy Hoa Vụ không vào, lên tiếng nói cô.
Hoa Vụ thăm dò nhìn vào, hạ giọng như ăn trộm: "Ngất hết chưa?"
"Rồi." Đại ca số một rất đắc ý: "Bí dược của cung Ngọc Nữ bọn ta, cho dù là tu sĩ cũng hết cách, phải ngất cả."
"Vậy đại ca che đầu họ lại đi."
Đại ca số một khó hiểu: "Che làm gì?"
"Chúng ta......" Hoa Vụ khua tay múa chân: "Không để cho người khác thấy mặt, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn......"
Đại ca số một: "......" Hắn cũng đâu sợ.
Hoa Vụ tỏ vẻ không che đầu thì cô sẽ không vào.
Đại ca số một nghiến răng, bảo đại ca số hai che đầu đám nữ tử kia lại.
Hoa Vụ xác định các cô ấy đều đã bị trùm đầu rồi mới nhảy vào phòng.
Cô nhìn người đã bị trói một chút, quan tâm chuyện khác hơn: "Đại ca, anh dùng bí dược gì vậy, có thể chia cho tiểu muội chút không?"
Đại ca số một: "......"
Sao đại ca số một cho cô loại thuốc này được chứ, "Đây là bí dược của cung Ngọc Nữ chúng ta, nếu Cung chủ thật sự cho cô gia nhập thì cô có thể có.
Hoa Vụ duy trì nụ cười, trong lòng hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Gọi mày nhiều tiếng đại ca như vậy mà có tí thuốc cũng không chia.
Hừ!
Mày chờ đó!
Chính nghĩa đã lên đường!
Bọn họ cũng không chờ lâu, đưa mấy nữ tử kia nhanh chóng rời khỏi huyện Ngũ Mộc, chạy về hướng Cung Ngọc Nữ.
Bởi vì được nhiều cô nương như vậy nên đại ca số một, số hai, số ba đều rất hào hứng, nhìn Hoa Vụ cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Đại ca, lễ vật nhập môn của em có tốt không? Mấy cô nương này là tu sĩ đó, các anh bắt được loại cực phẩm này, cung chủ nhất định sẽ ban thưởng cho các anh."
Mặc dù đại ca số một rất không muốn biểu lộ cảm xúc, nhưng hắn thật sự không phải nhân vật lớn gì, không thể giữ mặt lạnh tanh.
Tu sĩ càng hữu dụng với cung chủ hơn, bắt được tu sĩ đúng là rất có thể sẽ được ban thưởng.
Hoa Vụ vỗ mông ngựa xong thì xoa xoa tay: "Đại ca, anh xem chuyện gia nhập cung Ngọc Nữ của em......"
"Ờm......"
Hoa Vụ lập tức thêm buff cho mình: "Đại ca, em rất tâm đắc với việc bắt người này, chỉ cần đại ca có thể cho em gia nhập thì em cam đoan sau này các đại ca sẽ là cánh tay đắc lực của cung Ngọc Nữ! Từ nay về sau sẽ không cần sầu muộn vì chỉ tiêu nữa!"
Có thể nội dung nói khoác của Hoa Vụ đã đả động đại ca số một, hắn nhìn Hoa Vụ 'trìu mến' rồi nói:
"Yên tâm, đợi quay về bọn ta sẽ báo cáo cung chủ để cho cô gia nhập."
"Đại ca, anh tốt quá." Hoa Vụ cảm động: "Từ nay về sau anh chính là đại ca ruột của em, chúng ta chính là người một nhà."
"......"
Cũng không đến mức đó.
Trời chưa sáng bọn họ đã quay về cung Ngọc Nữ.
Sau khi quay về, mấy cô nương đều được đưa vào nhà giam trước đó nhốt Hoa Vụ.
Quân dự bị như Hoa Vụ tạm thời không bị nhốt lại — Nhưng mà vẫn ở trong phạm vi nhà giam.
Hoa Vụ cũng thành thật ngồi bên cạnh cái bàn bình thường bọn họ nhậu nhẹt, không chạy lung tung.
Ánh mắt Hoa Vụ khẽ đảo qua những cô nương trong phòng giam.
Đương nhiên có người phát hiện cô ngồi ở bên ngoài, đáy mắt hơi nghi ngờ, cũng đã nghe cuộc nói chuyện giao dịch trước đó của Hoa Vụ nên tức giận lườm cô.
Có lẽ cảm thấy cô là đồng bọn với đám ma quỷ này, còn dẫn bọn họ đi bắt thêm người như thế, đúng là không phải người mà.
Hoa Vụ đối đầu với những ánh mắt này cũng chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng.
Thiên tài kiểu gì cũng sẽ phải chịu rất nhiều nghi ngờ.