Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ rút thanh thép trên đầu zombie ra rồi ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Quạ đen bay tới từ cửa sổ tầng hai, biến mất dưới con mắt Hoa Vụ.

Hoa Vụ híp mắt lại, cái con này......

Hoa Vụ tụt ở phía sau giải quyết mấy con zombie lác đác, sau đó dạo ở ngoài một vòng rồi mới quay về.

Kiều Dực đã tìm được chỗ ngồi xuống, hắn nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ.

Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở đó, trên mặt không hề có vẻ cảnh giác.

Tuy rằng cặp mắt kia không có thần thái, nhưng mà khi hắn nhìn tới, vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy hắn có vài phần chăm chú.

Hoa Vụ dừng chân lại, "Cậu không sợ người đi lên không phải người à?"

Lông mi Kiều Dực khẽ run, hắn nhẹ nhàng cười một cái, nụ cười kia hơi chua xót, không biết là tiếc nuối hay là may mắn: "Chắc là do mắt tôi không nhìn được nên thính giác tốt hơn người thường, tôi có thể nghe ra được tiếng bước chân của cô."

Hoa Vụ vỗ tay khen anh, "Anh giỏi quá."

"......" Chắc là Kiều Dực cảm giác được Hoa Vụ chỉ khen cho có nên rất thức thời nói sang chuyện khác: "Bên ngoài thế nào?"

"Có vài con zombie lạc đàn, cũng không biết đám người kia chạy đi đâu rồi, đi về tìm xe trước đi."

Xe chỉ bị tông nhẹ một cái, chắc vẫn dùng được.

Đồ ăn của họ đều ở trong xe.

Rất có thể đám người Viên Dương sẽ quay lại trong xe.

"Được rồi."

Hoa Vụ xoay người đi xuống tầng.

Kiều Dực nghe thấy tiếng cô bước xuống, hơi ngỡ ngàng rồi đứng dậy, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Anh ta thử đi lên phía trước thăm dò, dẫm được chân xuống đất thì chậm rãi dịch về phía trước.

Hoa Vụ đang đứng ở cầu thang, nhìn thiếu niên như con vật nhỏ bị bỏ rơi trong căn phòng hoang tàn, đáng thương và bất lực.

"Chậc......" Tuy rằng Hoa Vụ biết có khoảng 90% là hắn giả vờ, nhưng đứng vài giây rồi vẫn khó ở đi về dắt tay hắn.

Mặc dù không biết thứ này muốn làm gì, nhưng mà dắt tay một cậu trai xinh đẹp thì cô cũng không lỗ.

Hoa Vụ cũng không nhắc nhở hắn chỗ nào có bậc thang, chỗ nào có bậc cửa.

Cho nên lần này Kiều Dực bị vấp mấy lần.

Có một lần suýt thì đâm vào khung cửa.

Nhưng Kiều Dực không nói gì, vẫn 'nỗ lực' đuổi kịp bước chân Hoa Vụ, không muốn để mình trở thành gánh nặng của cô.

Nếu có người ngoài nhìn thấy, chắc ai cũng sẽ cảm thấy Hoa Vụ là kẻ ác đạt chuẩn 10/10.

Hoa Vụ dẫn theo Kiều Dực tới chiếc xe bị tông ở gần đó.

Chỉ có mấy con zombie đang lang thang, Hoa Vụ dùng vài chiêu đã giải quyết hết được chúng.

Chiếc xe được cải tiến xong thì trở nên bền bỉ hơn, ngoại trừ có một vài vết cào cấu thì gần như không có chỗ nào hỏng hóc.

Hoa Vụ trèo lên khởi động xe, lùi xe ra ngoài trước đã.

Kiều Dực ngồi ở ghế lái phụ, "Chúng ta không đợi bọn họ sao?"

"Tìm một nơi an toàn đã." Lỡ như những con zombie đó chạy về thì làm sao.

Đây là đường cụt rồi, nếu thật sự có zombie xuất hiện sẽ toi đời luôn.

Hoa Vụ dừng lại ở một nơi trống trải, có ít nhất hai hướng chạy trốn.

Nếu đám người Viên Dương quay về có thể dễ dàng nhìn thấy bọn họ.

Hoa Vụ tìm đường lui xong lại xách thanh thép đi quét sạch zombie đơn lẻ ở gần đó.

Sau khi tích góp được cho mình một khoản 'tiền tiết kiệm' thì Hoa Vụ dẫn theo Kiều Dực đi lên căn nhà bên cạnh.

Đứng trên sân thượng có thể thấy được tình hình bên dưới.

Không biết Hoa Vụ lôi được một cái ghế dài ở nhà nào, thoải mái nằm lên đấy nói với Kiều Dực: "Cậu sai quạ đen của mình quan sát bốn phía nhé."

Kiều Dực: "Được."

Kiều Dực lại bổ sung một câu: "Quạ đen chỉ có thể giám thị tình huống ở mặt đường."

Hoa Vụ lười biếng đáp một tiếng, "Ừ."

Lúc này đã gần tối, không trung đã bị nhuộm thành màu cam trần bì rực rỡ, giống như một biển cam mênh mông.

Cảnh sắc hào hùng rộng lớn như xua tan đi những oi bức ngày nắng mang lại.

Sắc thái mỹ lệ chiếu vào mắt Hoa Vụ, cô thở dài một tiếng, than: "Bây giờ mà có một ly rượu sẽ càng có cảm giác nghi thức hơn."

Tận thế thảm quá đi.

Vật tư thiếu thốn khiến người ta giận sôi.

Đến nay cô vẫn chưa được thấy rượu nữa.

Chỉ có thể gửi hy vọng đến hệ thống ăn hại kia.

Xem ra vẫn phải nỗ lực cày cấy thôi......

Làm nữ chính thì có ích gì chứ.

Cuối cùng vẫn phải lưu lạc tới làm ruộng.

Kiều Dực: "......"

Kiều Dực không hiểu cảm giác nghi thức mà Hoa Vụ nói cho lắm, cảm giác nghi thức kiểu gì chứ.

Bây giờ bọn họ còn đang chạy trốn trong thời tận thế mà.

Sắc trời dần tối xuống, đám người Viên Dương vẫn chưa về.

Hoa Vụ chôm được cái nồi của một hộ gia đình tầng dưới, tháo một vài đồ dùng bằng gỗ trong nhà ra, xong bắt đầu nấu cơm trên sân thượng.

Cô nhìn Kiều Dực ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh một cái, sau đó bực mình cúi đầu xuống.

Nhặt được đàn em không nấu được cả cơm cho cô!

Nhặt về làm gì không biết!

Hoa Vụ tùy tiện nấu chút đồ ăn lấp bụng rồi nằm về ghế không muốn động đậy.

Về đêm, Huyện Ngư Tiều lại càng yên tĩnh.

Tối nay không có gió.

Thậm chí cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.

Chỉ có tiếng lửa cháy lách tách rất nhỏ.

Kiều Dực ngồi trong bóng đêm nghe ngóng tiếng động bên chỗ Hoa Vụ. Trước đó hắn không nói dối, thật sự thính giác của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Lúc này hắn có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của Hoa Vụ.

Cô ngủ rồi.

Kiều Dực đứng dậy, đi tới mép sân thượng.

Quạ đen mắt đỏ vượt đêm tối bay tới rồi dừng ở trên lan can sân thượng. Nó cũng không phát ra tiếng kêu nào, Kiều Dực rũ mắt nhìn về phía nó, như đang im lặng giao lưu.

"Vậy sao?" Kiều Dực thấp giọng nói: "Bảo Vạn Thọ đuổi bọn họ đi xa chút."

Kiều Dực sờ mắt đỏ dưới đầu quạ đen, không nói thêm cái gì nữa, "Đi đi."

Quạ đen mắt đỏ lại bay vào trong đêm tối.

Trong tia sáng yếu ớt trên nóc nhà, thiếu niên chậm rãi bước đến mép ghế dài, bóng dáng dung hòa vào trong đêm tối đen như mực, không phân rõ ai với ai.

......

......

Đám người Viên Dương không về cả một đêm.

Khi Hoa Vụ tỉnh dậy, cô hơi rầu rĩ chống tay lên trán, "Chẳng lẽ còn muốn quản lí như mình đi tìm bọn họ à?"

Hoa Vụ còn chưa suy nghĩ xong có nên đi tìm các đàn em của mình không thì chợt dưới tầng có một chiếc xe chạy tới, còn cực kỳ bất hạnh dừng ở đối diện tòa nhà của cô.

Hoa Vụ ghé vào sân thượng nhìn xuống dưới.

Tổng cộng có ba chiếc xe.

Trên hai chiếc xe trong đó có mấy chữ 'căn cứ Đào Nguyên'.

Là của căn cứ Đào Nguyên ......

Hoa Vụ đang thấy lạ khi mà người của căn cứ Đào Nguyên lại chạy tới nơi này, bỗng cô thấy có một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe không có đánh dấu căn cứ Đào Nguyên.

Người phụ nữ ăn mặc kín đáo, trên đầu còn đội mũ.

Nhưng Hoa Vụ vẫn nhận ra cô ta.

Đó là mục tiêu của nhiệm vụ lần này —— Đinh Hương Tuyết.

Sau khi Đinh Hương Tuyết xuống xe, có nói gì đó với người của chiếc xe thứ nhất, sau đó người trong xe cũng đi xuống theo.

Bọn họ bắt đầu đi quanh bốn phía, thỉnh thoảng nhòm ngó khắp nơi, dường như đang tìm gì đó.

Chắc ở mười năm trước huyện Ngư Tiều vẫn đang phát triển nên các toà nhà không cao.

Có lẽ khi tận thế bùng phát thì tòa nhà ở đối diện cô đã bị tấn công, thế nên trông có vẻ như sắp sụp đến nơi.

Hoa Vụ gác cằm lên lan can, nhìn đám người ở dưới kia như đang suy nghĩ gì đó.

Bây giờ Đinh Hương Tuyết xuất hiện ở đây...... Là muốn làm gì nhỉ?

Dựa theo tiến triển của thời gian, sau khi cô ta tách khỏi nữ chính thì đã gia nhập căn cứ Đào Nguyên.

Căn cứ Đào Nguyên chia làm hai phe, hai phe cai quản căn cứ này bất đồng về quan điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play