Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.

====

"Phù phù......"

Kiều Dực nửa quỳ trên mặt đất, một tay che ngực đang thở dốc.

Bởi vì vừa nãy vận động với cường độ cao, thế nên lúc này gương mặt tái nhợt có hơi ửng đỏ.

Hoa Vụ từ bên ngoài tiến vào, khoá cánh cửa sắt lại, thuận tay túm hắn lên rồi kéo hắn vào bên trong.

Kiều Dực lảo đảo đi theo cô, có lẽ là bởi vì không nhìn thấy, hắn duỗi tay nắm lấy cổ tay Hoa Vụ theo bản năng.

"Bậc thang."

Kiều Dực nghe thấy tiếng của Hoa Vụ, nhấc chân dẫm lên bậc thang.

Lên tầng rồi mà vẫn nghe thấy tiếng zombie đang chạy bên ngoài.

Kiều Dực dựa vào tường nghỉ một chốc, hắn quay đầu như đang tìm phương hướng của Hoa Vụ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, cúi đầu xuống, "Nơi này an toàn à?"

"Ừ."

Hoa Vụ đứng bên cửa sổ, nhìn đám zombie vụt qua giống như con kiến.

Đám zombie chạy trốn rất nhanh, như thể phía sau có thứ gì đang truy đuổi chúng.

......

......

Lúc này Viên Dương và những người khác cũng vào một toà nhà rồi chạy lên trên sân thượng.

Sau khi khoá cửa sân thượng, bọn họ đứng ở bên cạnh rìa nhìn xuống phía dưới.

Đàn zombie lao ra đường như nước chảy, tạo thành một khung cảnh kỳ dị.

"Anh Viên, đám zombie này làm gì vậy chứ!" Đàn em lòng còn sợ hãi tiến lên, "Sao đột nhiên lại có nhiều con chạy ra như vậy?"

"Chúng nó đang trốn thứ gì sao?" Một đàn em khác nói: "Hình như không phải đuổi theo chúng ta."

Đám zombie cũng không theo đuôi bọn họ lên tầng, mà là chạy thẳng về phía trước.

Rất rõ ràng, không phải hướng tới bọn họ.

Vừa rồi bọn họ chỉ xui xẻo đụng phải chúng mà thôi.

"Hẳn chúng nó đang trốn thứ gì đó."

"Con hàng zombie này không có suy nghĩ, cứ coi như chúng biết phía trước là biển lửa, cũng sẽ cố chấp nhảy vào, có gì đáng để chúng nó chạy trốn chứ?"

Mấy người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không khí lạ lùng.

Ai biết đám được đám này đang trốn cái gì......

Chính vào lúc này, Viên Dương thấy có một dáng hình người cao lớn xuất hiện ở cuối phố.

Tốc độ của nó rất nhanh, đuổi theo phía sau đám zombie đó, bắt lấy một con thì lập tức xé nát.

"Kia...... Kia là thứ gì!"

"Đậu má!"

Mấy người nhìn con quái vật to lớn ở nơi xa kia, kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt mất.

Bọn họ ở tận thế nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy con zombie nào to đến thế...... Không, nó là zombie sao?

Có con zombie nào lớn như vậy à?

Hơn nữa đám zombie kia rõ ràng là bị nó đuổi theo.

Nếu nó là zombie, sao lại muốn đuổi theo đám zombie bình thường này?

"Không phải là vua zombie chứ? Giống như trong tiểu thuyết lúc trước ý, có thể ra lệnh cho zombie."

"Nhiều năm như vậy, chưa từng nghe người ta nói có vua zombie gì đó......"

"Cho dù nó thật sự là vua zombie, thế nó đuổi theo đám zombie kia làm gì?"

"Anh Viên, anh Viên, nơi này không an toàn, chúng ta mau đi thôi."

Mắt thấy con quái vật to lớn kia cách bọn họ càng ngày càng gần, đáy lòng bọn họ cũng bắt đầu bất an.

Ai biết con quái vật này có chỉ số thông minh không, liệu có ưu tiên đánh người sống là bọn họ trước không.

Viên Dương cũng không chần chờ, dẫn người nhảy từ sân thượng sang toà nhà bên cạnh, đi xuống dưới từ toà nhà kia.

Bên này không có zombie, bọn họ chạy một đường xuống cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Một đám người dốc toàn lực chạy ra xa, mãi đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng động đám zombie tạo thành thì bọn họ mới từ từ dừng lại.

"Phù...... Phù phù......"

"Hẳn là không đuổi theo nhỉ?"

Xác định zombie và quái vật đều không đuổi theo, một đám người nằm la liệt dưới đất.

Viên Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Viên...... Bây giờ chúng ta đã tách khỏi cô Diệp, có nên nhân cơ hội này......"

Chạy trốn.

Buổi tối hôm bọn họ bị bắt đó, Viên Dương đã nghĩ như vậy, tìm được cơ hội thì chạy.

Nhưng mà......

Viên Dương nghĩ đến những cây nông nghiệp đã nảy mầm trong đấy......

"Đi cái gì mà đi?" Viên Dương nói: "Người trong căn cứ, bây giờ cũng chỉ có thể trồng một chút đồ trong phòng thí nghiệm, còn không đủ phân phát cho người phía trên bọn họ."

"Hơn nữa dựa theo cục diện hiện tại, vật tư bên ngoài càng ngày càng ít, căn cứ lại chưa có giải quyết vấn đề lương thức, căn cứ còn tồn tại được mấy năm?"

"Nhưng mà đống đồ của cô Diệp lại không giống vậy......"

Trời đất nóng nực như vậy, căn bản không có nước tưới, mảnh đất đó vẫn duy trì trạng thái ẩm ướt như cũ.

Hơn nữa mấy thứ kia nảy mầm nhanh hơn so với suy nghĩ của bọn họ rất nhiều.

Đây rất có thể là năng lực đặc biệt của cô Diệp......

Đi theo một người như vậy, còn lo về sau không có ăn chắc?

"Cơ mà em cứ cảm thấy cô ấy...... Hơi biến thái."

"Người trong căn cứ thì không biến thái hả?" Viên Dương cười lạnh, "Cậu cho rằng đám người bò lên được tầng cao, có mấy ai là hạng người lương thiện."

Lời này nhưng lại không có ai phản bác.

Hiện giờ người có thể sống sót, còn mấy ai vẫn duy trì được sự thiện lương chứ.

"Ở đâu cũng phải làm lụng, vì sao chúng ta không chọn một nơi sau này có thể không thiếu đồ ăn."

"Tôi nghe anh Viên......"

"Tôi cũng nghe anh Viên."

Người vốn đang có chút do dự, thấy đồng bọn lần lượt tỏ thái độ, cuối cùng cũng lựa chọn ở lại.

Viên Dương vừa lòng giao việc, "Chúng ta tìm nơi an toàn trước, chờ đám zombie đó rời đi hết thì lại nghĩ cách liên lạc với cô Diệp."

......

......

Hoa Vụ còn không biết đàn em tạm thời của mình đã quyết định thật sự góp sức vì tổ ấm.

Lúc này cô đang nhìn con quái vật to lớn chạy thùng thùng bên ngoài, nói với Kiều Dực: "Kia như con quái vật trông giữ cậu ấy, thế mà nó không chết."

Con quái vật này không chỉ không chết, trái lại còn trông còn lớn hơn cả lúc trước nữa......

Hơn nữa có vẻ còn lợi hại hơn nhiều.

Sau khi Kiều Dực tỉnh lại, đều chưa từng đề cập tới con quái vật này.

Như hoàn toàn không biết, trong lúc bản thân ngủ say đã có một con quái vật như vậy canh phòng cho mình.

Lúc này Hoa Vụ nói tới, trên mặt hắn cũng rất bình tĩnh, sau đó mới lộ ra vài phần vui mừng, "Là Vạn Thọ ư?"

"Vạn Thọ?" Tên này...... Ai đặt cho nó?

"Nó là bạn tôi." Kiều Dực gật đầu, "Nó...... Nó xuất hiện sao?"

Ánh mặt Hoa Vụ đảo qua khuôn mặt Kiều Dực, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Kiều Dực mò mẫm về phía Hoa Vụ, tựa như muốn 'xem'.

Hắn mò đến cạnh cửa sổ, chậm rãi đi tới, nhìn ra ngoài cửa sổ dựa theo hướng gió nóng thổi vào.

Hoa Vụ dựa vào bên cạnh, thấp giọngh nói: "Lần trước lúc cậu ngủ say, nó vì để cứu cậu mà đã bị đám zombie áp đảo, cậu tỉnh dậy thì chưa từng hỏi về nó, tôi còn tưởng cậu không biết nó nữa."

"...... Tôi không biết." Kiều Dực ngơ ngác nói: "Nó cũng không phải luôn ở bên cạnh tôi, có đôi khi sẽ đột ngột mất tích lâu ngày, tôi không biết lúc ấy nó ở......"

Kiều Dực trầm giọng.

"Quạ đen của cậu không nói cho cậu à?"

"......" Kiều Dực đút ngón tay vào trong tay áo, chậm rãi lắc đầu, "Không có. Nó...... Nó có sao không?"

Khoé môi Hoa Vụ nhếch lên độ cong rất nhỏ, đi đến phía sau Kiều Dực, điều chỉnh hướng 'nhìn' của hắn một chút, "Bạn cậu không sao, trông còn tốt hơn lúc trước nữa cơ."

"Vậy là được rồi." Trên mặt Kiều Dực lộ ra vài phần vui vẻ, "Nó không sao thì tốt."

Quái vật đã chạy thùng thùng tới con phố bên cạnh, quân đoàn zombie và quái vật đã dần dần đi xa, bốn phía khôi phục an tĩnh.

"Cậu không gọi bạn của cậu à?"

Kiều Dực lắc đầu: "Nó muốn về thì sẽ về."

Hoa Vụ ồ một tiếng, buông cánh tay đặt trên tay hắn ra, "Tôi đi xuống xem, cậu chờ ở chỗ này một lát."

"...... Ừ."

Kiều Dực nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Hoa Vụ.

Quạ đen mắt đỏ chui vào từ một khe hở, dừng trên vai Kiều Dực, nó mổ mổ lên gương mặt Kiều Dực.

Kiều Dực giơ tay sờ nó, gương mặt xinh đẹp kia chỉ có sắc thái lạnh lùng, "Đi xem Vạn Thọ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play