Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tô Huyền xử lý Tô Nham như thế nào thì Hoa Vụ không biết, có điều không lâu sau cô đã nghe được tin tức Tô Nham và Lam Quan Nguyệt ra nước ngoài từ miệng những người khác.
Nhưng Hoa Vụ chỉ có thể liên hệ với Tô Tử.
Hỏi Tô Tử thì cô ta ấp a ấp úng, nói chỉ có mình cô ta ra nước ngoài, Tô Nham và Lam Quan Nguyệt vẫn còn ở trong nước.
Nhưng ở chỗ nào thì Tô Tử không chịu nói.
Hoặc có thể là cô ta không biết rõ......
Chắc là được Tô Huyền chăm sóc rồi.
Hoa Vụ cảm thấy Tô Huyền rất hiếu thảo.
Tuy rằng là nhân vật phản diện nhưng lại có lòng báo hiếu.
Khá được.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
......
......
Khi Hoa Vụ gặp lại Lê Ân Ninh lần nữa thì đã là ba tháng sau.
Lúc này đã vào đông được một thời gian rồi, người lui tới đều mặc trang phục mùa đông rất dày, chỉ có Lê Ân Ninh mặc mỗi cái áo lông trắng, run rẩy đứng trong gió lạnh.
Trừ thiếu mỗi áo khoác thì cô ta trông rất hoàn mỹ.
Hoa Vụ ngồi ở trong xe nhìn.
Thỉnh thoảng Thận Ngũ lại nhìn sang bên kia, anh ta đã dừng xe ở đây lâu lắm rồi.
"Thưa cô, hay là cô đi tới tát cô ta hai cái đi ạ?" Thận Ngũ thật sự không nhịn được nữa.
Hoa Vụ thở dốc vì kinh ngạc, giọng điệu không biết là khen hay là ngạc nhiên cảm thán, "Sao cái đầu nhỏ của anh nghĩ ra được cách độc ác thế."
Thận Ngũ: "......"
Bởi vì cô ngồi ở trong xe hệt như một đứa cuồng rình xem, trên mặt còn nở nụ cười quái đản, cực kỳ giống biến thái.
Có thù oán thì xông lên đánh chứ sao!
Dù sao cũng có sếp chống lưng, ai làm gì cô được chứ?
"Cô à......" Thận Ngũ đưa điện thoại ra cho cô xem, "Sếp lại giục rồi."
Hoa Vụ: "Giục giục giục giục......"
Hoa Vụ lấy áo khoác mặc vào rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Gió lạnh thổi qua tới làm bay sạch hơi ấm khi cô ngồi ở trong xe, đánh thẳng vào mặt cô, buốt đến tận xương.
Hoa Vụ đi về phía Lê Ân Ninh, thật bất hạnh khi mà cánh cửa nơi cô muốn vào lại ở ngay đằng sau Lê Ân Ninh......
Lê Ân Ninh lạnh đến mức ôm chặt lấy bản thân, nhưng ả hoàn toàn không có ý đi vào, chỉ đi qua đi lại một chỗ để mình có thể ấm hơn một chút.
Ả nhanh chóng thấy được Hoa Vụ, trên khuôn mặt trang điểm kỹ càng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là xấu hổ và nhục nhã.
Hiển nhiên lúc này Lê Ân Ninh cũng không muốn gặp phải Hoa Vụ.
Ả bước hai bước sang bên cạnh để tránh Hoa Vụ.
Nhưng mà Hoa Vụ lại đi thẳng tới chào hỏi, "Cô Lê à."
Lê Ân Ninh: "......"
Lê Ân Ninh bị bắt nhìn về phía cô.
Hoa Vụ nhẹ mỉm cười, "Cô như này là sao thế, ngay cả tiền mua quần áo mà nhà họ Doãn cũng không cho cô sao?"
Lê Ân Ninh: "......"
Hôm nay nhà họ Doãn liên hoan, bà Doãn dẫn ả tới đây, đợi ả đi vào bên trong cởi áo khoác ra thì đột nhiên bảo ả ra bên ngoài đón Doãn Bắc.
Ả không những không mang áo khoác mà ngay cả điện thoại cũng chẳng cầm theo.
Sau khi ả ra ngoài rồi muốn quay vào thì không biết là bảo vệ nhận được mệnh lệnh gì, không cho ả đi vào.
Cho nên bây giờ ả chỉ biết đứng ở chỗ này
Từ khi ả vào ở nhà họ Doãn, bà Doãn đã dùng không ít cách giày vò ả.
Nhưng bà Doãn cũng không bạc đãi ả ở phương diện ăn mặc, thậm chí là cái gì tốt cũng đắp lên người ả, giống như càng lúc càng vừa lòng.
Nhưng mà sau lưng......
Lê Ân Ninh biết bà Doãn không phải hạng tốt lành gì, nhưng ả không ngờ bà Doãn lại xấu xa đến thế!
Khoảng thời gian này Lê Ân Ninh sắp điên rồi, kể với Doãn Bắc, nhưng Doãn Bắc thấy cả người ả toàn là hàng hiệu cùng với vẻ ngoài rạng rỡ thì bắt đầu hoài nghi lời ả nói.
Giờ đây Lê Ân Ninh vừa đói vừa lạnh, còn bị Hoa Vụ khiêu khích, ả không kìm được sự tức giận sâu trong lòng nữa, "Cô đắc ý lắm nhỉ?"
"Tôi đắc ý cái gì?" Hoa Vụ hỏi lại.
Lê Ân Ninh: "......"
Nhất thời Lê Ân Ninh không nói được gì.
Bây giờ cô là vợ của Tô Huyền, muốn tự tại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lê Ân Ninh cho rằng chỉ cần lòng Doãn Bắc hướng về phía ả thì ả sẽ sống tốt.
Nhưng mà......
"Hào môn thâm sâu, cô Lê còn phải cố gắng dài dài nha."
Hoa Vụ nhìn cô ta một cái đầy ẩn ý rồi đi qua bên cạnh ả vào bên trong.
Tô Huyền đã chờ cô được một lúc, "Cô Tô à, hôm nay quan niệm thời gian của cô hơi dài rồi đấy."
"Gặp được người thú vị ở dưới nên nhìn nhiều thêm một lúc."
"Ồ?" Tô Huyền cởi áo khoác cho cô, để sang một bên rồi hỏi: "Ai nhỉ?"
"Lê Ân Ninh."
Khoé môi Tô Huyền khẽ run, "...... Sao em còn chú ý đến cô ta thế?"
Nếu không phải biết cô không có ý gì với Doãn Bắc, chắc anh cũng nghi ngờ cô chú ý Lê Ân Ninh như thế là do chưa dứt tình với anh ta.
"Em là người chung thủy."
"......"
Có phải kết cục của người bị em chung thủy đều thảm lắm không?
Tô Huyền không tiếp tục truy hỏi nữa, "Em muốn ăn gì?"
"Đều được ạ." Tâm trạng Hoa Vụ tốt nên cái gì cũng dễ nói, "Anh chọn đi."
Tô Huyền gọi cơm dựa theo khẩu vị Hoa Vụ thường ăn, còn gọi thêm rượu vang đỏ.
"Hôm nay anh không có việc à?" Hoa Vụ thấy anh gọi rượu thì hơi bất ngờ.
Hôm nay hãy còn rất sớm, bình thường Tô Huyền có thể chừa ra chút thời gian ăn cơm, nhưng tí nữa chắc chắn phải làm bù.
Mà nếu anh còn phải làm việc nữa thì sẽ không động vào rượu.
Tô Huyền bình tĩnh nói: "Chẳng phải em muốn uống à?"
Hoa Vụ liếc anh một cái, "Vâng."
Bữa cơm tối này của Hoa Vụ và Tô Huyền rất bình thường, chỉ nói một vài chuyện thường ngày. Nhưng đối với Tô Huyền thì anh hưởng thụ thời gian thư thả như vậy.
Không cần suy nghĩ một đống chuyện khiến người ta đau đầu ở công ty, cũng không cần suy nghĩ xem ai sẽ tính kế anh, càng không cần cân nhắc phải làm để chèn ép người cạnh tranh.
Thời gian khi ở bên cô luôn khiến con người ta thư thái.
Tô Huyền cũng ăn hòm hòm rồi, anh chống cằm nhìn cô gái ở đối diện.
Hoa Vụ uống nốt ly rượu cuối cùng, "Anh nhìn gì thế?"
"Hình như em xinh đẹp hơn rồi." Tô Huyền nói sự thật.
"Hôm nay em trang điểm nhẹ thôi." Hoa Vụ hất cằm lên, hơi kiêu ngạo chấp nhận lời khen của Tô Huyền.
Xong, cô hơi dừng lại chút rồi nghiêm túc nói: "Nhưng anh tỉnh táo một chút, đừng có bị vẻ đẹp của em lay động rồi yêu em mất."
Tô Huyền vốn muốn hỏi 'anh không thể yêu em ư', nhưng lời đến bên miệng thì anh chợt đổi thành: "Em nói mê cái gì đấy."
"Anh hiểu thì tốt, tình cảm chỉ là chướng ngại ngăn cản anh thành thần thôi."
"Người như chúng ta, nên cô độc một mình, không yêu ai cả."
"Không có nhược điểm thì sẽ không bao giờ thua."
"Ài......"
Hoa Vụ nói một hồi lâu, phát hiện hình như Tô Huyền đang thất thần, vốn chẳng nghe cô nói.
Cô có cảm giác thất bại như mình đang nghiêm túc dạy học, còn học sinh thì đang làm việc riêng.
Hoa Vụ căm giận vươn tay lên quơ quơ trước mặt anh, "Anh đang nghĩ cái gì thế?"
Tô Huyền hoàn hồn, anh đang nghĩ tới câu Hoa Vụ vừa mới nói, rằng 'tình cảm chỉ là chướng ngại ngăn cản anh thành thần thôi'.
Anh cũng không biết sao mình lại nghĩ những lời này, anh cũng không nghĩ ra được cái gì, nhưng không nhịn được mà suy nghĩ......
Hình như...... Hình như đã từng nghe ở đâu đó.
"Không có gì." Tô Huyền cười một cái, "Chút nữa bảo Thận Ngũ đưa em về hay là em về công ty với anh?"
"Lạnh lắm, em đi về......"
"Thế thì tới công ty với anh vậy."
"???"
Hoa Vụ niết ly rượu, buồn bực lườm anh.
Tô Huyền giơ tay sờ đầu cô, anh nói: "Đã nói rồi mà."
"Ai nói với anh chứ." Hoa Vụ tức giận.