Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tô Nham đứng ở bên bờ, chắc chắn Hoa Vụ không có báo cảnh sát.
Ông ta hung ác nhìn chằm chằm hai người đi ra từ trong khoang thuyền, "Tử Tử và vợ của tao đâu?"
Vừa rồi ông ta đã nhìn bốn phía nhưng không thấy tung tích của hai người đó.
Chắc là nó không dẫn người theo.
Nhưng mà bọn họ đã nói là trao đổi ở chỗ này......
Nó giấu người đi đâu rồi chứ!
"Bọn họ đang ở nhà chờ ông, có điều ông nhanh chút nha, nếu chậm một chút thì chắc không cứu được họ đâu." Hoa Vụ duỗi tay làm kiểu dáng nở hoa, cô nói: "Ầm ——"
Tô Nham ngỡ ngàng, nhưng giây sau đã bình tĩnh lại.
"Mày lừa ai chứ, sao mà mày có thuốc nổ được?"
Thời gian ngắn như thế, nó lấy thuốc nổ ở đâu ra?
Trực giác mách bảo Tô Nham là cô chỉ đang doạ mình.
"Ông Tô Nham à, tri thức rất quan trọng." Hoa Vụ cười tủm tỉm nhìn ông ta: "Đối với người thông minh mà nói, thứ có thể nổ mạnh trong cuộc sống nhiều lắm."
"!!!"
Tô Nham không biết Hoa Vụ đang nói thật hay giả.
Nhưng bây giờ ông ta không thể liên hệ được cho Tô Tử và Lam Quan Nguyệt, ông ta chỉ có thể lựa chọn tin Hoa Vụ.
Cho nên Tô Nham không dám lại chậm trễ nữa, vội vàng đi mất.
Tô Huyền nhìn bóng lưng vội vàng của Tô Nham, thấp giọng hỏi Hoa Vụ: "Khi nãy em nói thật à?"
"Em nào có nhiều thời gian thế chứ." Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, "Hơn nữa phạm pháp nha, sao em lại làm thế được."
Tô Huyền: "......"
Nhưng em nói giống thật lắm, ngay cả anh cũng tin luôn.
Hơn nữa...... Lời này có ý gì, không phạm pháp thì em sẽ làm hả?
Tuy Tô Huyền có vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng lắm. Anh mất sức là do bị Tô Nham bỏ thuốc, đợi thuốc hết tác dụng là được rồi.
Tô Huyền không chịu tới bệnh viện nên Hoa Vụ đành phải dẫn anh về nhà trước.
Lúc về thì cô tìm thuốc rồi xử lý vết thương giúp anh.
Tô Huyền dựa vào đầu giường, nhìn Hoa Vụ thu dọn đồ, "Cảm ơn em."
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Huyền tái nhợt, có loại cảm giác đẹp mong manh dễ vỡ, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng của cô.
Hoa Vụ đột nhiên cúi người hôn lên môi anh, "Không cần đâu."
Nụ hôn này này rất ngắn ngủi, không mang theo bất kỳ dục niệm nào khác.
"Anh định xử lý Tô Nham thế nào?" Hoa Vụ thu dọn đồ xong thì ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Có cần em giúp anh không?"
Ngón tay Tô Huyền đè lên khóe môi, nghe thấy câu hỏi của Hoa Vụ, anh thả tay xuống trước người, "Anh sẽ tự giải quyết."
Hoa Vụ chống giường, tới gần anh rồi nói: "Anh không được giết người nha."
Tô Huyền bị điệu nói của cô chọc cười.
Cô giống như đang dỗ bé con không được chơi một món đồ chơi nào đó.
"Đối phó Tô Nham mà thôi, không cần phải dùng tới cách này." Tô Huyền vẫn bảo đảm với Hoa Vụ, "Lần này là anh sơ ý."
Hoa Vụ duỗi tay sờ mặt anh, "Sau này phải cẩn thận một chút."
Tô Huyền chắc chắn sẽ không chết, nhưng mà dựa theo kịch bản của anh thì cuối cùng sẽ tìm đường sống trong chỗ chết rồi thay đổi tính cách, bắt đầu điên cuồng tấn công.
Tô Huyền hơi rũ mắt, thấp giọng đáp: "Được rồi."
"Anh nghỉ ngơi đi." Hoa Vụ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
"Nịnh Nịnh."
Tô Huyền gọi cô lại.
"Dạ?"
"Anh muốn ôm em."
"......"
Hoa Vụ đứng vài giây rồi quay về giường, cúi người xuống ôm anh.
Tô Huyền đưa tay ôm lấy cô, chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ trên người cô.
......
......
Khi Tô Nham quay về nhà họ Tô thì biết mình đã bị lừa.
Tô Tử và Lam Quan Nguyệt vẫn đang bị trói, nhưng mà bốn phía rất an toàn, cũng chẳng có vật gì nguy hiểm cả.
Tới bây giờ thì thần kinh căng chặt cả một đường của Tô Nham mới được thả lỏng, đặt mông ngồi xuống đất.
Tô Tử đã khóc cạn nước mắt, lúc này đang nằm liệt sô pha cắn đôi môi run rẩy, "Bố...... Báo cảnh sát đi...... Báo cảnh sát bắt nó lại!"
Tô Nham giật mình một cái, cả giận mắng: "Báo cái gì? Không được báo!"
Vốn Tô Tử còn đang sợ, lúc này bị Tô Nham quát lên như thế thì trợn to đôi mắt sưng đỏ, trong mắt toàn là vẻ bàng hoàng sợ hãi.
"Bây giờ báo cảnh sát, con muốn đưa cả bố vào à?"
Tô Nham rất rõ mình đã làm cái gì.
Nhưng tức giận hơn là khi Hoa Vụ lên thuyền đã quay video lại, chắc chắn đã quay cả ông ta vào rồi.
Giờ mà báo cảnh sát thì ông ta thoát được chắc?
Lam Quan Nguyệt cũng bị dọa không nhẹ, lúc này bi thương nhìn Tô Nham, chờ ông ta quyết định, "Lão Tô, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Sao mà tôi biết được......"
Bây giờ Tô Huyền cũng về rồi.
Chắc chắn nó sẽ nghĩ cách đối phó mình.
Không được......
Ông ta không thể tiếp tục đợi ở đây nữa.
Tô Nham lập tức nói: "Thu dọn đồ, chúng ta lập tức ra nước ngoài."
Cả người Tô Tử chẳng còn sức nữa, nhưng dưới sự thúc giục như rơi vào đại dịch của Tô Nham thì vẫn phải bò dậy đi thu dọn đồ đạc.
Khi bọn họ thu dọn xong và kéo hành lý ra ngoài thì cửa chợt bị người ta mở ra, vừa hay chạm phải bọn họ.
"Ông Tô, bà Tô, cô Tô Tử." Ánh mắt đối phương dừng lại trên vali hành lý của bọn họ, cách nói rất hòa nhã, "Sợ là hành trình của mọi người phải sửa đổi một chút rồi."
Tay đang kéo vali của Tô Nham buông lỏng, có loại cảm giác như sức lực toàn thân đã bị rút cạn.
"Lão Tô...... Lão Tô!! Ông đừng làm tôi sợ mà...... Mau gọi xe cấp cứu, gọi điện thoại......"
Lam Quan Nguyệt bổ nhào tới trước mặt Tô Nham rồi hét lên với người bên cạnh.
......
......
Tô Huyền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì tinh thần đã tốt hơn không ít.
Có điều vết thương trên người hãy còn rất đau nên anh không xuống giường, ngồi ở mép giường chờ bữa sáng.
"Ăn sáng đi." Hoa Vụ đặt một bát cháo ở trước mặt anh.
"......" Tô Huyền nhìn bát cháo rồi lại nhìn cô, "Ăn cái này à?"
"Làm sao thế? Em tự nấu đó!" Hoa Vụ trợn mắt, "Anh chê à?"
"...... Anh không."
Tô Huyền cầm bát cháo trắng Hoa Vụ đích thân nấu lên rồi uống, nhưng Tô Huyền nhanh chóng biết mình bị lừa, đây nào phải cô nấu chứ, rõ ràng là cô đặt về mà.
Ăn sáng xong thì có người tới tìm Tô Huyền.
Hoa Vụ tỏ vẻ hóng hớt xem muốn nghe bọn họ nói cái gì, nhưng người tới trông rất cảnh giác, không chịu nói trước mặt cô.
"Em......"
Tô Huyền còn chưa nói xong thì Hoa Vụ đã bĩu môi rồi tự giác đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Người đến đi lên khóa trái cửa lại, nhưng vẫn bẩm báo nhỏ: "Thưa sếp, Tô Nham té xỉu nhập viện rồi ạ."
"Té xỉu? Giả vờ à?"
"Không phải, bác sĩ nói là do ông ta tức giận quá dẫn đến ngất xỉu."
"Đã tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa ạ......"
Tô Huyền nói chuyện xong thì bảo đối phương đi ra ngoài.
Lúc anh ta đi ra có thấy Hoa Vụ đang xem TV ở phòng khách, còn cực kỳ lễ phép lên tiếng chào hỏi, "Thưa cô, tôi đi đây ạ." Làm như kiểu người khi nãy phòng bị cô không phải là anh ta đâu.
Hoa Vụ còn chả thèm gật đầu, chỉ vươn tay vẫy vẫy.
Tô Huyền còn tưởng rằng Hoa Vụ sẽ đi vào hỏi một chút, ai ngờ đến tận giữa trưa cô mới bê cơm đi vào.
...... Ừm, là cô tự làm.
Mấy ngày tiếp theo, Hoa Vụ chỉ đúng giờ đem cơm đến cho anh.
Có đôi khi là cơm hộp, có đôi khi là cô tự làm.
Dưới sự quan sát của Tô Huyền thì tần suất cơm trưa do cô nấu sẽ cao hơn chút, bữa sáng hầu như đều là cơm hộp, bữa tối thỉnh thoảng sẽ là cơm hộp, thỉnh thoảng là cô tự làm, hoàn toàn là xem tâm trạng của cô.
"Sau này anh về nhà có thể ăn cơm em nấu không?"
Hoa Vụ cười lạnh một tiếng, "Anh cưới vợ chứ không phải bảo mẫu."
"......"
Thôi vậy.
Tô Huyền không nhắc lại chuyện này nữa.