Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Cơm nước xong xuôi, Hoa Vụ đi ra ngoài với Tô Huyền thì vừa hay bắt gặp hình ảnh Lê Ân Ninh khóc lóc đuổi theo Doãn Bắc.

Hoa Vụ nhướng mày, xem ra hôm nay bữa cơm hôm nay ăn không được vui vẻ lắm ha.

Lê Ân Ninh sống không thoải mái thì Hoa Vụ liền cảm thấy rất vui, cho nên cô quyết định không tiếp tục so đo chuyện Tô Huyền tự tiện làm chủ dẫn cô tới công ty tăng ca nữa.

Nhưng mà đối với Tô Huyền thì phương thức tăng ca này......

Thêm vào người cô thì không được hay ho lắm nhỉ?

Hiển nhiên bây giờ ý kiến của cô không quan trọng, Tô Huyền sẽ không thèm nghe.

......

......

Một tháng nữa.

Từ trong miệng người khác mà Hoa Vụ biết được chuyện Lê Ân Ninh bị đuổi ra khỏi nhà họ Doãn.

Lần này Doãn Bắc không hề nói đỡ cho Lê Ân Ninh, nghe nói Doãn Bắc còn lật lại nợ cũ với ả, tóm lại là hai người cãi nhau một trận to.

Doãn Bắc vốn đã đau đầu vì một đống chuyện của công ty rồi mà Lê Ân Ninh còn làm ầm ĩ ở cạnh, sao mà anh ta còn kiên nhẫn dỗ dành ả được nữa.

Với cả còn có bà Doãn ở bên quạt gió thêm củi, Doãn Bắc liền càng cảm thấy Lê Ân Ninh đang gây rối vô cớ.

"Tôi nghe nói là cô Lê đó ra tay với bà Doãn...... Khiến bà Doãn suýt thì......"

Thận Ngũ làm biểu cảm toi đời.

"Còn rất không khéo là bị Doãn Bắc nhìn thấy."

"Tuy rằng danh tiếng của bà Doãn ở trong giới không tốt, nhưng mà Doãn Bắc rất hiếu thuận với bà ta. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị Lê Ân Ninh bắt nạt, sao mà nhịn được chứ."

Thận Ngũ nói tới cảnh tượng kia thì hệt như là anh ta có mặt ở hiện trường vậy.

Hoa Vụ không biết Thận Ngũ có thêm mắm dặm muối hay không, có điều Lê Ân Ninh đã bị đuổi đi, vậy chắc chắn đã chạm đến giới hạn của Doãn Bắc.

Xem ra bà Doãn làm rất tốt.

"Lê Ân Ninh không tiếp tục gây rối nữa à?"

Thận Ngũ chìa hai tay ra, nói: "Gây rối thì có ích gì chứ, gần đây Doãn Bắc vội đến choáng váng, hoàn toàn không có thời gian gặp cô ta."

Hoa Vụ như có điều suy nghĩ, cảm thấy cần phải tiến hành kế hoạch A.

......

......

Từ sau khi Lê Ân Ninh bị đuổi ra khỏi nhà họ Doãn thì đã tới tìm Doãn Bắc rất nhiều lần.

Nhưng mà ngay cả mặt Doãn Bắc cũng không thấy được và đến cơ hội giải thích cho mình cũng không có.

Khoảng thời gian này ả đã tiều tụy đi nhiều, cả người đều gầy đi trông thấy, hốc mắt có cả quầng thâm.

Ả không gặp được Doãn Bắc, tâm trạng không tốt nên đã tới quán bar uống vài chén rượu.

Khi đi ra khỏi quán bar thì đã khuya, trên đường không còn ai nữa.

Gió lạnh hiu quạnh, Lê Ân Ninh túm chặt quần áo tiến về phía trước.

Chỗ ở hiện tại của Lê Ân Ninh cách nơi này không xa, ả định đi bộ về đó.

Chắc là do tác dụng của cồn nên ả cảm giác thân thể không chịu sự khống chế, bước chân loạng choạng, đi vài bước rồi lại dừng.

Đi mãi rồi mà vẫn chưa đi được xa.

Đúng lúc này, Lê Ân Ninh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân kỳ quái ở sau lưng.

Mới đầu ả không có để ý.

Nhưng kia tiếng bước chân vẫn cứ vang lên, ả đi nhanh thì tiếng bước chân cũng nhanh, ả đi chậm thì tiếng bước chân cũng chậm lại.

Gió lạnh thổi tới khiến đầu óc mụ  mị của Lê Ân Ninh tỉnh táo hơn không ít.

Có người ở theo dõi mình ư?

Muộn như này...... Sẽ không là phần tử phạm pháp chứ?

Tim Lê Ân Ninh đập loạn nhịp, ả liên tục quay đầu nhìn nhưng chỉ nhìn thấy đèn đường lẻ loi, trừ cái này ra thì không có gì cả.

Lê Ân Ninh ôm đầu lắc lắc, chẳng lẽ là do ả uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác?

Không......

Không phải ảo giác.

Ả thật sự nghe thấy tiếng bước chân.

Đáy lòng bất an thúc giục Lê Ân Ninh vội vàng rời đi, về nhà, về rồi thì sẽ an toàn.

Ả không khỏi tăng tốc, cuối cùng thành chạy luôn.

Dưới ánh đèn đường yếu ớt, chỉ có mỗi bóng dáng của ả đang chạy.

Đúng lúc này, Lê Ân Ninh ngừng lại.

Ả nhìn đường phía trước, không biết vì sao đèn đường ở đằng trước không sáng, chỉ có một mảng tối tăm.

"Lộc cộc lộc cộc......"

Đằng sau có tiếng bước chân vang lên.

Mỗi một tiếng đều như đạp lên ngực Lê Ân Ninh.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lê Ân Ninh cắn răng một cái rồi nhanh chóng chạy lên phía trước, mãi đến khi bóng đen hoàn toàn bao phủ lấy ả.

......

......

"Em đi đâu vậy?"

Hoa Vụ vừa vào cửa đã bị Tô Huyền dựa ở cửa dọa giật mình.

"Em đi ra ngoài tản bộ." Vẻ mặt Hoa Vụ như thường, "Anh đứng ở đây làm gì? Chẳng phải anh nói hôm nay không về à?"

Tô Huyền nâng cổ tay lên để cô tự nhìn giờ, "Muộn thế này rồi, còn đi bộ ư?"

Nếu không phải anh về thì còn chẳng biết cô không có nhà đâu.

Đêm hôm khuya khoắt, chạy đi đâu chứ?

Hoa Vụ cười ha ha, "Trăng tròn mà."

Tô Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen giăng đầy trời, đừng nói trăng, một ngôi sao cũng chẳng thấy.

Hoa Vụ: "......"

Tô Huyền: "......"

Hoa Vụ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu đi vào nhà, nhưng Tô Huyền đưa tay kéo cô về, ấn cô lên tường rồi hôn.

Hoa Vụ không muốn nói mình đi đâu, thế thì Tô Huyền cũng không gặng hỏi nữa.

Chỉ là Hoa Vụ nhất định trả giá đắt.

Ngày hôm sau Tô Huyền dậy và thấy trên ống tay áo Hoa Vụ có vệt máu, anh trầm mặc nhìn người còn đang ngủ say rồi cầm quần áo cô mặc ngày hôm qua đi xử lý.

Khi Hoa Vụ dậy thì Tô Huyền đã đi rồi.

Cô nhìn khắp nơi trên giường, một cái áo cũng không thấy, cô còn tưởng là Tô Huyền ném quần áo vào máy giặt rồi, nhưng đến khi cô rửa mặt xong tới nhìn thì trong máy giặt cũng không có.

"......"

Chắc anh ta không phải không tìm được chỗ phát bực rồi xuống tay với quần áo đâu nhỉ?

Từ sau ngày đó thì Hoa Vụ không thấy bộ quần áo đó nữa.

Sau đó cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc là quần áo dính gì và đã bị Tô Huyền nhìn thấy.

Có điều Tô Huyền không nói tới thì Hoa Vụ cũng biết điều không hỏi.

......

......

Doãn Bắc cạnh tranh thất bại tận mấy hạng mục rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Huyền càng ngày càng thành công, công ty càng làm càng lớn.

Mà cô Tô bên cạnh anh thì càng khiến cho người ta hâm mộ.

Nếu bây giờ bọn họ cùng xuất hiện thì đối tượng bị mỉa mai đều sẽ biến thành anh ta.

Tới khi Doãn Bắc khôi phục tinh thần, lại phát hiện đã lâu lắm rồi mình chưa nghe tin về Lê Ân Ninh.

Doãn Bắc thuận miệng hỏi một câu mới biết được Lê Ân Ninh đang nằm viện.

Nguyên nhân là ả uống rượu rồi tự ngã, ở một đêm dưới mùa đông lạnh toát khiến hai chân bị hoại tử, chắc là về sau không đứng lên được nữa.

Doãn Bắc nghe đến đó thì vẫn sinh ra vài phần không đành lòng.

Anh ta đến bệnh viện có ý muốn thăm Lê Ân Ninh.

Nhưng còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Lê Ân Ninh phát bực ở bên trong.

Anh ta nhìn qua cửa kính thấy dáng vẻ hiện giờ của Lê Ân Ninh, đột nhiên không có ý muốn đi vào nữa mà xoay người đi thẳng.

Từ đó về sau Doãn Bắc cũng không nghe tin của Lê Ân Ninh nữa.

......

......

Dù sao nhà họ Doãn cũng có chút căn cơ, Tô Huyền và Doãn Bắc tranh đấu với nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đánh đổ được nhà họ Doãn.

Mà sau này Doãn Bắc đã điều chỉnh chiến lược, không còn đấu chọi với Tô Huyền nữa.

Doãn Bắc chủ động nhượng bộ nên Hoa Vụ không tiếp tục làm gì anh ta.

Bây giờ chỉ cần Tô Huyền không đột nhiên bị khùng thì Doãn Bắc cũng chẳng làm gì được anh.

Chắc là do nhu cầu của nữ chính hơi lạ nên lần này Hoa Vụ phải đợi mãi mới được Diệt Mông thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện cô và Tô Huyền kết hôn cũng không ảnh hưởng đến việc phán định nhiệm vụ.

Xem ra tự do mà nữ chính muốn là tự do về mặt tinh thần.

Thời gian một năm sau đó Hoa Vụ sống rất thư thái.

Trừ việc thỉnh thoảng Tô Huyền không nói lý ra thì thời gian còn lại rất dễ tính, không hề làm phiền cô.

Ngày rời đi vẫn giống như trước, Hoa Vụ đi cực kỳ dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play