Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ giơ tay vẫy vẫy, sau đó xoay điện thoại ra để Tô Nham nhìn thấy Lam Quan Nguyệt và Tô Tử, sau đó lại quay điện thoại lại.

Lúc này sắc mặt Tô Nham đã thay đổi.

"Ông Tô Nham à, vì để nói chuyện được với ông nên tôi làm tí để vợ con ông phối hợp một chút, hy vọng ông đừng có tức giận."

"......"

Đấy mà gọi là để bọn họ phối hợp à?

"Ninh Nịnh......" Tô Nham rít tên cô ra khỏi kẽ răng, "Mày muốn làm gì? Nhà họ Tô nuôi mày nhiều năm như vậy, mày báo đáp bọn tao thế đấy à?"

"Nếu chú đã lôi chuyện cũ ra để nói, vậy chúng ta nói đến di sản của bố mẹ nuôi con đi......"

Tô Nham cả giận mắng: "Cái đó vốn không phải của mày!"

"Có phải hay không thì con tạm không nhắc, nhưng chúng ta cứ nói chuyện chính trước đi."

Tô Nham: "......"

Tô Nham dùng sức lườm cô, phảng phất muốn thông qua màn hình điện thoại giết chết cô bằng ánh mắt.

Hoa Vụ thì cực kỳ thoải mái, Tô Nham không nhìn ra được điều gì từ trên mặt cô, giống như cô chỉ gọi video tới để nói chuyện phiếm với ông ta thôi.

"Tô Huyền ở đâu?" Hoa Vụ lên tiếng trước.

Mày Tô Nham hơi giật lên, nhưng cũng nhanh chóng nói: "Làm sao tao biết được nó ở đâu chứ?"

"Chẳng phải ông bắt anh ấy đi rồi ư?"

"Tao phải bắt nó làm gì chứ?" Tô Nham phủ nhận, "Tao vốn chưa gặp nó, mày đừng có ở đấy nói nhảm nhí."

"Ồ......" Hoa Vụ nhẹ giọng nói: "Thật không."

"Tô Huyền biến mất ư?" Giờ đây Tô Nham mới cười lạnh nói: "Nó mất tích thì mày báo cảnh sát đi, mày trói Tô Tử với vợ của tao làm cái gì? Tao nói cho mày biết Ninh Nịnh, mày dám động vào hai người họ một chút, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."

Đối với Tô Huyền mà nói, ông ta là một người bố máu lạnh.

Nhưng đối với Tô Tử và Lam Quan Nguyệt, Tô Nham lại thật sự quan tâm.

"Tôi thấy rất lạ, sao ông lại ghét Tô Huyền như thế?" Hoa Vụ đột nhiên chuyển đề tài, "Tô Huyền không phải con của ông sao?"

Tô Nham còn muốn cảnh cáo Hoa Vụ, ai ngờ cô bất ngờ đổi đề tài.

"Là nó đối đầu với tao trước."

Nhà người khác cũng có con trai đối đầu với bố, nhưng chẳng được mấy người muốn giết chết con mình đâu.

Chỉ có ở thời cổ đại, khi mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì hoàng đế mới máu lạnh như thế.

Nhưng nhà họ Tô cũng không kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Huống chi thành tích của nhà họ Tô, đều là Tô Huyền một tay làm nên.

Hoa Vụ trực tiếp thảo luận với Tô Nham: "Chẳng lẽ không phải do ông đã làm chuyện gì không thể tha thứ ư? Một đứa con trai tốt đẹp như thế, bị ông dạy hư thành cái dạng này, ông thân là bố, lại không có một chút trách nhiệm nào sao?"

Cô bắt đầu khiển trách.

"Tao......"

"Thân là bố, đã không làm tròn chức trách của mình còn trách ngược lại con trai kì cục, ông nói thế mà nghe được à?"

"Nó......"

"Có người bố như ông, đúng là anh ấy bất hạnh."

Mấy lần Tô Nham muốn nói đều bị Hoa Vụ ngắt lời, cuối cùng bùng nổ luôn.

"Rốt cuộc mày muốn làm gì!!"

Hoa Vụ lại quay về chủ đề chính, cô nói: "Tô Huyền ở đâu."

Tô Nham: "Tao nói rồi, tao không biết."

"Thế tôi đây cũng không khách sáo nữa." Hoa Vụ đặt điện thoại lên trên bàn, màn hình nhắm thẳng tới Tô Tử và Lam Quan Nguyệt.

Cô đi đến bên cạnh Tô Tử, duỗi tay sờ đầu cô ta, "Tô Tử, cô thấy đó, bố cô không muốn cứu cô."

"Bố tôi nói rồi, ông ấy không biết anh...... Anh......" Tô Tử đang nói thì chợt nghẹn lại.

Cô ta hoảng sợ sờ cổ, nỗ lực cách xa con dao trong tay Hoa Vụ...... Xa thêm một chút.

"Mẹ...... Mẹ......" Giọng Tô Tử run run kèm theo tiếng khóc nức nở.

Ngón tay Hoa Vụ đưa lên, nhẹ nhàng vuốt mặt Tô Tử, "Chớ có trách tôi nha, đều tại bố của cô."

"......"

Tô Tử sắp khóc tới nơi rồi.

Cái con điên này!!

Rốt cuộc bố cô ta đã làm gì chứ!!

Anh......

Bố đã làm gì anh mà lại chọc giận nó?

"Hay là cô năn nỉ bố cô đi?" Hoa Vụ bảo Tô Tử nhìn vào màn hình, "Khóc lóc, xem xem bố cô có bằng lòng cứu cô hay không."

Tô Nham ở đầu bên kia cứ nghĩ Hoa Vụ không dám làm cái gì, cho nên vẫn đang thở phào nhẹ nhõm, cứ gào thét mắng Hoa Vụ là cái đồ vô ơn.

Mãi cho tới khi ông ta nhìn thấy cô gái trong video lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Sau đó ông ta liền nghe thấy tiếng Tô Tử thét chói tai và tiếng gọi to của Lam Quan Nguyệt.

"Dừng tay! Dừng tay!!" Cuối cùng Tô Nham cũng nóng nảy, "Tô Huyền chỗ của tao!"

"Ài, xem ra bố cô vẫn muốn cứu cô." Hoa Vụ tiếc nuối buông Tô Tử ra, dịch con dao ra rồi dùng mặt dao lạnh băng vỗ vỗ mặt cô ta, khẽ cười một tiếng, "Có một người bố tốt, thật may mắn quá đi."

Tô Tử sợ tới mức chỉ biết run rẩy, không nói được gì cả.

......

......

Bây giờ Tô Nham đang đi đi lại lại trong khoang một con thuyền.

Tô Huyền thì ngồi ở bên cạnh, có điều hai tay bị trói, trông có vẻ tinh thần không được tốt lắm, uể oải dựa vào một bên.

"Mày đúng là cưới được một con vợ tốt." Tô Nham đột nhiên cất giọng âm u.

Tô Huyền không hé răng.

Anh đã từng nghĩ tới Hoa Vụ có khả năng làm cái gì sau khi biết mình mất liên lạc.

Nhưng anh không ngờ Hoa Vụ sẽ làm lớn như thế, trực tiếp trói Tô Tử và Lam Quan Nguyệt rồi uy hiếp ngược lại Tô Nham.

"Lúc trước tao nên bóp chết mày đi."

"Thế thì tiếc quá, ông không quay về lúc trước được nữa." Tiếng của Tô Huyền rất nhỏ, có vẻ gắng sức lắm mới nói ra được những lời này.

"......"

Câu này chọc giận Tô Nham khiến ông ta tiến lên túm cổ áo Tô Huyền.

"Đã tới nước này rồi, mày cho rằng tao không dám giết chết mày ư? Cùng lắm thì chúng ta cùng chết." Dù sao ông ta cũng chẳng còn gì cả.

Cổ áo bị siết lại khiến Tô Huyền khó thở, cả mặt anh đỏ bừng lên, nhưng anh lại đang cười, "Ông giết tôi, Tô Tử và Lam Quan Nguyệt cũng không sống được."

Tô Nham dùng sức mạnh hơn, nói: "Mày thật sự cho rằng con nhãi kia dám giết người vì mày sao?"

"Thật thì sao?" Tô Huyền còn đang cười, "Em ấy thật sự dám thì sao đây?"

"......"

Hai mắt Tô Nham tràn đầy tơ máu, tay túm lấy Tô Huyền cũng đang run rẩy.

"Giám đốc Tô, sắp tới bến rồi ạ."

Bên ngoài có tiếng nói truyền vào.

Tô Nham như bị thứ gì đó làm bỏng, đột ngột buông tay ra.

"Khụ khụ khụ......" Tô Huyền mất sức ngả vào sô pha, thấp giọng ho khan, hít không khí mới mẻ.

Du thuyền đang từ từ cập bến.

Tô Nham đi từ trong khoang thuyền ra.

Tô Huyền không nghe được tiếng bên ngoài, chẳng biết qua bao lâu, anh nghe thấy giọng nói của Hoa Vụ, sau đó thì anh được đỡ lên.

"Đáng thương quá."

Tô Huyền nghe rõ mồn một tiếng thiếu nữ thở dài.

Anh dựa vào vai thiếu nữ, tùy ý để cô cởi dây thừng trói trên tay mình, sau đó cô nhẹ nhàng ôm chặt mình vào lòng.

Tô Huyền dựa vào người Hoa Vụ để lấy sức, "Nếu Tô Nham không bỏ anh, em thật sự sẽ giết bọn họ sao?"

Bàn tay Hoa Vụ vỗ về lưng anh, cũng không biết là vuốt ve theo thói quen hay trấn an anh nữa, nhưng điều này khiến cho Tô Huyền cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Giọng cô chậm rãi vang lên: "Em là một công dân tốt, nghiêm chỉnh chấp hành kỷ cương, sao có thể làm loại chuyện này chứ."

"Thế em định cứu anh kiểu gì đây?"

"......"

Thật ra anh chết thì tôi cũng không tổn thất nhiều lắm.

Cho nên có thể cứu là tốt nhất, không cứu được......

Đương nhiên Hoa Vụ thức thời không nói ra, chỉ như có như không mơn trớn sau lưng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play