Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Ngày hôm sau Hoa Vụ mới có thời gian để bổ sung nốt đoạn kết.

Cô tìm Tô Tử, Tô Tử quen với Doãn Đào Đào, tuy không tính là bạn, nhưng lúc tụ họp trong giới thì thỉnh thoảng cũng chạm mặt nhau.

Tô Tử cũng không cần phải tự ra mặt, chỉ cần sắp xếp người diễn kịch trước mặt Doãn Đào Đào là được.

Dưới sự sắp xếp của Tô Tử, Doãn Đào Đào nhanh chóng cầm được bản kế hoạch Hoa Vụ viết dành riêng cho bà Doãn.

......

......

Hai ngày nay quan hệ của Lê Ân Ninh và Doãn Bắc hơi căng, Doãn Bắc cảm thấy anh ta đã nhắc nhở Lê Ân Ninh phải gắng tránh mặt bà Doãn đi rồi.

Nhưng ả không những không nghe mà còn chạy tới trước mặt bà Doãn.

Hơn nữa chuyện ảnh chụp trước đó Doãn Bắc cũng nghĩ là Lê Ân Ninh đưa tới, khiến thái độ của Doãn Bắc với Lê Ân Ninh đã thay đổi rõ rệt.

Lê Ân Ninh phát giác ra được, nhưng ả vẫn tưởng nguyên nhân là do mình và bà Doãn gây rối.

Ả đang nghĩ xem nên đền bù thế nào thì bà Doãn đột nhiên phái người tới đón ả.

Tục ngữ nói không có việc gì thì không lên chùa, Lê Ân Ninh nào dám đi.

Lê Ân Ninh vốn tưởng rằng ả từ chối thì bà Doãn sẽ không sai người tới nữa.

Ai ngờ vậy mà bà Doãn lại sai Doãn Đào Đào tới mời ả.

Lê Ân Ninh biết rõ Doãn Đào Đào ghét ả.

Nhưng lần gặp mặt này, Doãn Đào Đào chỉ là hừ lạnh vài tiếng chứ không tỏ vẻ gì nhiều.

Lê Ân Ninh muốn gọi điện cho Doãn Bắc nhưng không biết Doãn Bắc đang làm gì mà mãi không nghe máy.

Doãn Đào Đào tự mình tới mời nên ả chỉ có thể đi theo.

"Cô Lê tới rồi à." Bà Doãn không biểu hiện gì mà chỉ ra hiệu cho ả ngồi xuống, bà hỏi: "Uống cái gì?"

"Nước là được rồi." Lê Ân Ninh cảm thấy tới cũng tới rồi, cũng không thể luống cuống, "Bà Doãn gọi tôi tới có chuyện gì không?"

Trước đó bọn họ đã náo loạn cả lên rồi, Lê Ân Ninh cũng không định nịnh nọt bà Doãn nữa.

Bà Doãn cố nén vẻ bực tức tận đáy lòng, "Xem ra tôi không chia rẽ hai anh chị được rồi."

Lê Ân Ninh không nói gì, chỉ nhìn bà Doãn.

Ngay khi Lê Ân Ninh cảm thấy bà Doãn muốn ném tiền cho mình, bảo mình rời khỏi Doãn Bắc thì bà Doãn chợt nói: "Thôi, dù sao tôi cũng già rồi, không quản hai anh chị được nữa."

Lê Ân Ninh: "???"

Bà Doãn làm vẻ đã thông suốt, không còn cách nào khác nữa, bà nói: "Nếu cô cứ nhất định phải ở bên A Bắc, thế cô dọn về đây ở trước đi, đỡ phải ngày nào A Bắc cũng chạy tới chạy lui, nó bận như thế, sức khoẻ rất quan trọng......"

Lê Ân Ninh: "???"

Khi Lê Ân Ninh ra khỏi nhà họ Doãn thì vẫn còn hơi hoảng hốt.

Bà Doãn...... Sao đột nhiên lại buông tha rồi?

Lê Ân Ninh cảm thấy điểm này hơi lạ, nghĩ mình không nên dọn tới.

Nhưng mà ngày hôm sau Doãn Đào Đào đã dẫn người tới thu dọn đồ của ả, Lê Ân Ninh nói mình còn đang suy nghĩ thì Doãn Đào Đào bắt đầu châm chọc mỉa mai.

"Hừ, cô mong còn chẳng được, bây giờ giả vờ cái gì nữa? Tôi nói cô biết, nếu không phải là thím thương anh tôi thì cô được ở nhà họ Doãn á? Chỉ bằng cô mà......"

Dưới sự châm chọc mỉa mai của Doãn Đào Đào, Lê Ân Ninh cứ thế ngu ngốc dọn vào nhà họ Doãn.

Doãn Bắc trở về thấy ả thì hơi bất ngờ.

Có điều nghe nói là bà Doãn bảo ả tới đây, nên sau khi anh ta đi gặp bà Doãn thì đã để cho ả ở đó.

Lê Ân Ninh cứ luôn cảm thấy chuyện không nên như vậy.

Nhưng mà giờ ả đã vào ở rồi, tạm thời cũng không có cách nào khác.

......

......

Sau khi Lê Ân Ninh vào ở nhà họ Doãn thì Hoa Vụ không chú ý ả như thế nữa.

Tin rằng bà Doãn sẽ dành tình thương đến ngẹt thở của mẹ chồng cho ả.

Lê Ân Ninh sẽ sống rất tốt ở nhà họ Doãn nên cô cũng không cần phải lãng phí thời gian chú ý nhiều nữa.

Nhoáng cái đã hơn một tháng.

Hôm nay là cuối tuần, Hoa Vụ đang nằm nhà xem TV thì Thận Ngũ đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Hoa Vụ tưởng anh ta tới đưa đồ, mở cửa xong thì không quan tâm anh ta nữa.

Ai ngờ Thận Ngũ vội vàng mở miệng, "Cô Nịnh, cậu cả không có ở nhà ạ?"

Hoa Vụ nằm về trên sô pha, "Chẳng phải anh ấy ở công ty à, sao lại ở nhà được."

"Nhưng cậu ấy cũng không có ở công ty ạ." Thận Ngũ càng sốt sắng hơn.

"Hay là đi công tác?"

"Không có, không ai gọi được cho cậu hết ạ."

"......"

Hoa Vụ lấy điện thoại ra gọi cho Tô Huyền.

Cho dù là số riêng hay số công việc cũng đều không gọi được.

Hoa Vụ ngồi dậy, nói: "Anh ấy sẽ không đi giết người chứ."

"Cô nói gì cơ ạ?"

Hoa Vụ lắc đầu, dò hỏi Thận Ngũ cho kỹ: "Lần cuối cùng anh ấy xuất hiện là khi nào?"

"Trợ lý Chu nói là cậu chủ vốn định đi họp, bảo anh ấy lái xe tới trước, nhưng mà bọn họ tới rồi mà cậu vẫn chưa tới, sau đó thì không gọi được ạ."

Về sau thì không liên hệ được nữa.

Hoa Vụ xác định Tô Huyền chưa từng về, cô và Thận Ngũ đi xuống hầm để xe cũng không nhìn thấy xe của Tô Huyền.

"Sếp sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?" Thận Ngũ gấp gáp nên cũng chẳng màng cách gọi nữa, "Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"

"......"

Lỡ như Tô Huyền đi làm chuyện quan trọng gì thì sao?

Thế báo cảnh sát chẳng phải tiêu rồi à?

"Người trưởng thành mất tích chưa đủ 24 giờ thì không nhận án."

"......"

Hoa Vụ suy nghĩ một chút, nói với Thận Ngũ: "Tới công ty trước."

Tô Huyền mất liên lạc ở công ty, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì hoặc là ở trên đường, hoặc là ở hầm để xe công ty.

......

......

Nhà họ Tô.

Gần đây Tô Tử không bị Hoa Vụ quấy rầy, cảm giác như mình đã hồi sinh, lại bắt đầu ngợp trong cuộc sống vàng son.

Cô ta vừa hát vừa đi lên tầng, lên đến nơi thì thấy Hoa Vụ đang túm Lam Quan Nguyệt ra khỏi cửa.

Tô Tử ngỡ ngàng, lập tức quát một tiếng: "Ninh Nịnh, cô làm gì đấy!! Buông mẹ tôi ra!"

"Tử Tử chạy mau!!" Lam Quan Nguyệt hét lên với Tô Tử.

Tô Tử: "......"

Cô gái túm Lam Quan Nguyệt nhếch môi cười, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng: "Tới đúng lúc lắm."

"???"

Ba phút sau.

Tô Tử cũng bị trói lại.

Hoa Vụ lôi hai người xuống tầng, trói dựa lưng vào ghế.

Tô Tử rất sợ, cứ cảm thấy Hoa Vụ bây giờ cực kỳ giống kẻ cuồng giết người, sẽ xuống tay với cô ta và mẹ.

Dì Tuệ và những người làm khác đều đã bị Hoa Vụ tìm cớ điều đi, bây giờ biệt thự chỉ có mấy người họ, dưới hoàn cảnh yên tĩnh, Tô Tử có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh.

Thình thịch......

Thịch thịch......

Thịch thịch thịch......

Càng lúc càng nhanh.

Két ——

Tiếng két của của một chiếc ghế khác khiến Tô Tử bừng tỉnh.

Cô ta giãy giụa, "Ninh Nịnh, mày điên rồi...... Mày muốn làm gì? Sao mày lại trói tao và mẹ lại? Có phải mày điên rồi không!!"

"Tục ngữ nói, bố nợ con trả." Hoa Vụ ngồi vào ghế đối diện, khẽ thở dài, "Tôi cũng không muốn thế, nhưng ai bảo cô có một người bố tốt cơ chứ?"

"???"

Liên quan gì tới bố cô ta.

"Mẹ, sao lại thế này? Bố đã làm gì? Sao cô ta lại trói chúng ta?" Tô Tử cũng không ngốc.

Tuy trước đó cô rất đáng sợ, nhưng đều cực kỳ bình tĩnh, làm chuyện gì cũng ở trong phạm vi khống chế.

Hôm nay cô làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Mặt Lam Quan Nguyệt tái nhợt, mím môi không nói lời nào.

Hoa Vụ xoay cổ, cầm lấy điện thoại của Lam Quan Nguyệt ở trên bàn, mở khóa xong thì thao tác mấy cái trên màn hình rồi gọi video cho Tô Nham.

Phải lát sau Tô Nham mới nghe máy, "Tôi đã bảo bà đừng gọi cho tôi rồi mà......"

Tô Nham còn chưa nói xong thì đã phát hiện người đối diện không phải Lam Quan Nguyệt.

Ông ta chợt ngỡ ngàng, "Ninh Nịnh...... Sao lại là mày?"

====

Như mí keo thấy đấy, tui đang ở một nơi nào đó hơn Việt Nam cỡ hai, ba tiếng, chứ hỏng phải tui cố tình (lên lịch) đăng truyện lúc 4h với 5h đâu🥺
(Gửi lời chin nhỗi tới team Tinh Không Các vì lỡ leak tin nhắn ạ👉👈)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play