Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Tô Nham ở trong văn phòng mắng Tô Huyền các kiểu.

Tô Huyền dù bận vẫn ung dung ngồi sau bàn làm việc, rũ mắt yên lặng nghe, cũng không ngăn cản ông ta.

Đợi Tô Nham mắng tới mức thở hổn hển, xong anh mới chậm rãi mở miệng: "Bố, bố cho rằng những chuyện bố làm con không biết sao?"

Mặt và cổ Tô Nham đều đỏ bừng lên, nghe thấy lời này của Tô Huyền, hỏi lại theo bản năng: "Mày biết cái gì rồi?"

"Bố còn muốn con kể từng chuyện, từng việc ra à?" Tô Huyền cười nhẹ một tiếng, "Thế chi  bằng tới Cục Cảnh Sát kể đi."

"......"

Tô Nham chợt nghẹn lại.

"Người ra tay với con trước là bố mà." Tô Huyền dừng một chút, nói như là bất đắc dĩ: "Nếu bố vẫn tiếp tục gây chuyện, vậy con chỉ có thể không màng quan hệ máu mủ, để cảnh sát tới xử lý thôi."

"......"

Chẳng phải nó đã sớm không màng quan hệ máu mủ rồi à?

Tô Nham biết mình đã làm cái gì.

Ông ta không chắc chắn được Tô Huyền có chứng cứ trong tay không.

Lỡ như có thì sao?

"Bố à, quay về đi." Tô Huyền đứng dậy, mở cửa giúp ông ta, "Đừng náo loạn nữa, không thì con sẽ tức giận thật đấy."

Thanh niên trẻ tuổi tuấn tú nở nụ cười ôn hoà.

Nhưng mà nụ cười đó lại cực kỳ lạnh lẽo.

Tô Nham chỉ cảm thấy tứ chi phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, ông ta lườm người cạnh cửa, hận không thể cắn một miếng thịt trên người anh xuống.

Đây nào phải con của ông ta......

Mà là một con ác quỷ mới đúng!

......

......

Tô Nham làm ầm ĩ một trận ở công ty, cuối cùng vẫn chỉ có thể thu dọn đồ, rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Những việc Tô Huyền làm nhanh chóng truyền khắp trong giới.

Những thủ đoạn mà Tô Huyền dùng trước kia vốn đã khiến người khác kiêng kị.

Hiện anh còn dám đối đãi với bố mình như thế, vậy còn cái gì mà anh không làm được?

Bởi vậy tin đồn về Tô Huyền càng ngày càng quá đáng.

Trái lại thì sau đó Tô Nham lại không làm ầm ĩ nữa mà rất yên lặng.

Không biết là đã chấp nhận hiện thực, hay là đang âm thầm tính toán chủ ý khác.

Sau khi Tô Huyền hoàn toàn khống chế công ty thì đao to búa lớn tiến hành một cuộc cải cách, sa thải không ít người lớn tuổi.

Những người này phần lớn đều là người theo Tô Nham tới đây.

Tô Nham suýt thì khiến công ty phá sản, đương nhiên những người này cũng không có bản lĩnh gì, chỉ kiếm cơm ở trong công ty.

Tô Huyền sa thải bọn họ, tuy có người bất mãn, nhưng ngẫm lại kết cục của Tô Nham nên cũng không ai dám gây sự với Tô Huyền.

Đối với công trạng của Tô Huyền, Hoa Vụ đã bắt đầu công nhận và khen ngợi.

Tô Huyền không biết cái này liên quan gì tới cô, có điều bây giờ cô và mình là vợ chồng trên danh nghĩa nên anh cũng không phá sân khấu của cô nữa.

"Gần đây em đang làm gì?"

Thời gian này anh vẫn luôn bận việc nên không thường trở về.

Hoa Vụ ôm bình giữ nhiệt nằm trên sô pha xem TV, trả lời một câu mà đầu cũng chẳng thèm nhấc: "Quan sát."

"???"

Cô rất hay nảy ra những từ ngữ mới lạ, Tô Huyền cũng không thể hiểu được.

Anh thấy Hoa Vụ không có ý định giải thích nên chỉ có thể lên tiếng hỏi: "Quan sát cái gì?"

"Sự mong manh của tình yêu." Hoa Vụ nghĩ đến gần đây sắc mặt Lê Ân Ninh không được tốt lắm thì khóe môi không nhịn được cong lên.

Muốn ở bên nam chính, sao có thể không trải qua gian nan hiểm trở chứ.

Tình yêu ấy à, phải trải qua khảo nghiệm!

Tô Huyền tràn đầy khó hiểu, tình yêu của ai?

Cô cười cái quái gì thế?

Rầm ——

Tô Huyền còn đang suy nghĩ 'tình yêu của ai' thì người trên sô pha đã kiếm đâu được tờ giấy, đang vẫy vẫy với anh.

"Đây là kế hoạch làm việc tiếp theo của anh."

"......"

Tô Huyền không đặt những lời này của cô vào trong lòng, nhưng mà khi anh xem tờ giấy kia thì ánh mắt nhìn Hoa Vụ liền thay đổi.

"Sao em biết nhiều thế?"

"Thần, không gì là không làm được." Hoa Vụ làm một cái thủ thế cực kỳ thần kinh, "Phàm nhân này, thờ phụng ta, ngươi sẽ có được tất cả."

Tô Huyền chẳng thèm quan tâm mà đưa tay tắt TV đang chiếu một phim manga anime nào đó đi, anh nói: "Nói chuyện bình thường."

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ gãi cằm không nói.

"Em biết những tin tức này ở đâu?"

Hoa Vụ hắng giọng, nghiêm túc nói: "Anh Tô này, có một vài bí mật, không nhất thiết cứ phải hỏi đến cùng, giữ sự thần bí mới có thể khiến quan hệ vợ chồng của chúng ta được lâu dài nha ~"

"Thế anh phải tin em kiểu gì chứ?"

Anh cũng không thể vì cô tùy tiện nói vài câu mà đã tin ngay rồi lấy công ty đi mạo hiểm chứ?

Hoa Vụ duỗi tay chỉ hai chữ 'kiến nghị' trên tiêu đề của tờ giấy.

"Anh có đầu óc để suy nghĩ, có một số việc không khó để điều tra, hơn nữa em chỉ kiến nghị với anh mà thôi." Hoa Vụ thu tay lại, "Cho nên anh tin hay không, là chuyện của anh."

"......"

Ý này chính là, mặc kệ anh có tin không, dù sao em cũng sẽ không giải thích.

Cô đúng là tùy hứng......

Tô Huyền rũ mắt nhìn mấy tờ giấy mỏng manh kia, thật ra nội dung trên đó rất nhiều.

Tuy rằng Tô Huyền cảm thấy nguồn tin này của cô rất lạ, nhưng anh cẩn thận ngẫm lại, thật ra anh cũng không nghi ngờ cô lắm.

Không biết là vì sao, hình như anh có một loại tín nhiệm với cô rất tự nhiên.

Hoa Vụ đứng dậy, lười nhác vươn vai, "Cũng muộn rồi, em đi ngủ đây."

Cô đi qua bên cạnh Tô Huyền thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.

Cô nghiêng người nhìn anh, mỉm cười nói: "Giám đốc Tô, còn gì chưa hiểu ư?"

"Ngày mai anh không đến công ty."

"Ừ? Không tới thì không tới chứ sao......" Nói với cô làm gì?

"Cho nên, đêm nay anh có thể thực hiện chức trách của người chồng."

Tới khi Hoa Vụ bị Tô Huyền bế lên thì vẫn hơi mờ mịt, đây có tính là nhào vào lòng không?

Hoa Vụ cảm thấy có tính.

Chỉ là......

"Chúng ta chỉ là quan hệ nhu cầu đơn thuần thôi đúng không?"

"Không thì sao?"

Mọi người đều là người trưởng thành, thực hiện quan hệ vợ chồng anh tình em nguyện, Tô Huyền không cảm thấy có vấn đề gì.

"Vậy là tốt rồi, em thích anh tỉnh táo như vậy." Hoa Vụ yên tâm, xong cũng chủ động ôm anh, dán sát tai anh nhỏ giọng nói: "Tắm trước đã......"

Tô Huyền: "......"

Nói gì mà thích anh tỉnh táo như vậy?

......

......

Vào đêm.

Đêm khuya tĩnh lặng, thành phố cũng như rơi vào trạng thái say ngủ, nơi xa vẫn còn lác đác một vài tòa nhà sáng đèn.

Tô Huyền đi từ phòng ngủ ra, cầm mấy trang giấy lả tả trên bàn lên đi vào phòng sách.

Anh cũng không bật đèn, ngâm người trong bóng đêm ở phòng sách, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu tới, hắt bóng dáng anh lên bức tường bên cạnh.

Tô Huyền ấn mở điện thoại, màn hình hiện ra tư liệu của Ninh Nịnh, anh đọc một lần từ đầu chí cuối.

"Ninh Nịnh......"

Ngón tay Tô Huyền ấn vào mép điện thoại, chăm chú nhìn vào màn hình mãi cho tới khi nó tự động tối xuống.

Tô Huyền ngồi ở phòng sách nửa tiếng rồi đứng dậy quay về phòng mình.

......

......

Khi Hoa Vụ tỉnh dậy, phát hiện Tô Huyền không ngủ ở phòng mình thì thấy khá vừa lòng.

Tuy rằng mỹ nhân rất thơm, nhưng một mình ngủ giường lớn cũng rất thơm nha.

Hoa Vụ mặc quần áo đi ra ngoài, Tô Huyền đang ăn bữa sáng, thấy cô ra thì đứng dậy giúp rót sữa bò cho cô.

Hoa Vụ ngồi vào đối diện, cả người như không có sức, mềm oặt trên ghế dựa.

Cô giương mắt nhìn Tô Huyền một cái, "Anh dậy sớm thế."

Tô Huyền đẩy sữa bò tới trước mặt cô, "Thói quen."

Hoa Vụ cảm thán một tiếng, "Người trẻ tuổi đúng là tinh lực tràn trề."

"......" Em mới bao nhiêu tuổi chứ!! "Em nhỏ tuổi hơn anh."

Hoa Vụ ôm cốc uống hai ngụm sữa, thở dài như ông cụ non: "Tuổi tâm lý em lớn."

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play