Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ vốn tưởng rằng 'nhà' trong miệng Tô Huyền là phải phù hợp với thân phận phản diện lớn nhất của anh. Nói không chừng trừ vẻ đáng giá bên ngoài của căn nhà thì bên trong sẽ trông rỗng, lạnh như băng, xây dựng nên thân phận tổng giám đốc bá đạo của anh.

Ai ngờ Hoa Vụ vừa vào thì thấy nơi này được trang trí khá thoải mái, phong cách theo tông màu ấm, khác hoàn toàn với con người anh......

Cũng không tính là khác hoàn toàn.

Tuy rằng có đôi lúc Tô Huyền hơi đáng sợ, nhưng hầu hết anh vẫn cho người khác cảm giác rất thân thiện.

Chỉ có thể nói là không hợp với thân phận của anh thôi.

"Trước đó anh ở nơi này à?"

"Làm sao, không xứng với giá trị con người của em à?"

"Với thân phận của anh, chắc nên ở cái loại biệt thự rộng to đùng, trống vắng lạnh tanh ý, tốt nhất lại xứng với vẻ ngoài âm u của anh."

"Anh bị hâm chắc?"

Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn anh, im lặng tỏ vẻ 'đúng vậy'.

Chẳng lẽ anh không hâm chắc.

Tô Huyền lười tranh luận với cô, "Tự chọn một căn phòng đi."

Hoa Vụ 'ồ' một tiếng: "Chúng ta không ngủ cùng nhau ạ?"

"Em muốn anh thực hiện nghĩa vụ à?" Trái lại Tô Huyền còn nói rất tự nhiên: "Hai ngày này không được, anh còn đang bận, qua mấy hôm nữa đi."

Hoa Vụ vốn chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không phải muốn thế thật.

Phòng ở đây cũng không nhiều —— phòng có giường không nhiều.

Hoa Vụ chọn một căn phòng trông khá rộng.

Tô Huyền đưa cho cô một cái thẻ, bảo cô cần mua cái gì thì mua, xong thì bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi.

Hai ngày sau đó Tô Huyền đều chưa xuất hiện.

Hoa Vụ dẫn theo Thận Ngũ mua một số thứ cho mình, đồ cũ của nguyên chủ thì cô bảo Thận Ngũ thu dọn tới đây luôn.

Tuy rằng không có tác dụng gì với cô, nhưng dù sao cũng là đồ của Ninh Nịnh, cho nên vẫn cầm tới đây thì tốt hơn.

Thận Ngũ vùi đầu dọn đồ với tâm trạng phức tạp.

Sếp bị cô ta hạ thuốc mê hồn gì à?

Sao lại kết hôn với cô ta chứ?

Quá lạ!

"Hai ngày nay sếp của anh đang làm gì thế?"

Thận Ngũ: "Bà chủ qua lại cùng một vài quý bà trong giới."

"Tôi không hỏi anh về Lam Quan Nguyệt."

Thận Ngũ: "......"

Thận Ngũ mỉm cười: "Bà chủ chính là sếp của tôi."

Trong lòng Thận Ngũ hoảng loạn.

Từ khi nào mà cô ta biết sếp mình không phải Lam Quan Nguyệt?

Hoa Vụ cũng không làm khó anh ta, thay đổi cách hỏi: "Tô Huyền đang làm cái gì?"

"Chuyện của cậu, tôi cũng không rõ lắm ạ......" Thận Ngũ làm biểu cảm 'bất lực'.

"......"

Thận Ngũ có biết mấy ngày nay Tô Huyền đang làm gì.

Tô Huyền muốn hoàn toàn loại bỏ Tô Nham ra khỏi công ty, mấy ngày nay còn đang làm ầm ĩ với Tô Nham đó.

Tô Nham liên minh với một vài cổ đông bất mãn với Tô Huyền, đang tạo rắc rối cho anh.

Dù gì thì Tô Nham cũng ăn nhiều cơm hơn Tô Huyền hơn chục năm, hãy còn một vài mối quan hệ, Tô Huyền vẫn chưa thể đá ông ta ra ngay được.

......

......

Rạng sáng.

Tô Huyền mở cửa vào nhà, thấy đèn còn sáng thì hơi bất ngờ.

Anh không thấy người ở phòng khách nên đi về phía phòng của Hoa Vụ.

Cửa phòng không khóa, Tô Huyền đẩy cửa đi vào thì thấy Hoa Vụ đang nằm trên giường, đầu ở ngoài mép giường, không biết đang làm gì.

"Em đang làm gì đấy?"

Hoa Vụ lăn lóc bò dậy, nói: "Sao anh lại về rồi?"

Tô Huyền cứ luôn cảm thấy lời này của cô như rất không thích mình về.

Đây là nhà của anh mà!!

"...... Anh không được về à?"

"Đương nhiên không phải, nơi này là nhà của chúng ta mà."

"......" Em cũng tiếp thu nhanh đấy.

Tô Huyền lại lặp lại vấn đề vừa rồi: "Khi nãy em đang làm gì?"

"Tự hỏi."

"......"

Được thôi.

Hôm nay Tô Huyền về là có chuyện khác, "Đồ em gửi cho anh là lấy ở đâu ra?"

Hôm nay anh đang mở họp, đột nhiên nhận được đồ Hoa Vụ gửi tới, là một tài liệu được nén lại.

Mới đầu anh không để ý, đợi họp xong anh mới mở ra xem.

Kết quả phát hiện bên trong có bất ngờ.

Hoa Vụ kiêu ngạo nói: "Chắc chắn là do em trải qua muôn vàn gian nan hiểm trở lấy được rồi."

Tô Huyền nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt, nói: "Là do em dùng mấy thứ kia uy hiếp nên Tô Nham mới đồng ý giải trừ hôn ước của em và Doãn Bắc ư?"

Trước đó Tô Huyền còn không hiểu sao Tô Nham lại đồng ý giải trừ hôn ước.

Cho dù lúc ấy nhà họ Doãn thật sự có chút nguy cơ, nhưng cũng không tính là chuyện lớn gì.

Lấy tính tình Tô Nham, vốn không thể lựa chọn giải ước ngay lúc ấy được.

Hoa Vụ dựng ngón trỏ lên, đặt ở bên môi làm động tác im lặng.

Tô Huyền khẽ cong khóe môi, "Tô Nham có biết em sao lưu ra không?"

Chắc chắn Tô Nham đã làm giao dịch với cô.

Nhất định ông ta sẽ lấy mấy thứ này đi.

"Em là một người uy tín, cái đưa ông ta không hề sao lưu, đây là cái khác." Hoa Vụ mỉm cười: "Bố anh đã làm không ít chuyện đâu, không lo túm không được nhược điểm."

Tô Huyền hơi bất ngờ, "Thế mà em lại đưa nó cho anh."

Mấy thứ này, rất nhiều cái mà anh cũng chẳng biết.

Cũng không biết sao cô lại tra được......

Hoa Vụ rất hào phóng: "Coi như là quà tân hôn của chúng ta, dù sao để trong tay em cũng không có tác dụng gì, chi bằng cho anh để phát huy giá trị lớn hơn nữa."

Tô Huyền biết vài thứ kia đều không phải là không có giá trị.

Chỉ cần cô chịu lợi dụng, sẽ đổi lấy được nhiều chỗ tốt hơn.

Có điều cô không làm thế, mà lại giao thẳng cho anh......

"Thế em không muốn đổi cái gì từ chỗ anh à?"

Hoa Vụ quan sát anh từ trên xuống dưới, cuối cùng nghiêm túc nặn ra mấy chữ: "Em là người tốt."

Hy vọng anh biết tranh giành chút, sớm ngồi vững bảo tọa của anh, miễn sau này không đấu lại nam chính rồi khóc to.

"???"

"Khuya rồi, em muốn ngủ để đẹp." Hoa Vụ giơ tay đuổi người.

Tô Huyền: "......" Muộn thể rồi còn ngủ để đẹp? Đẹp cái gì?

Tô Huyền đi ra khỏi phòng Hoa Vụ, nhìn cửa phòng đóng lại.

Anh đứng một lát rồi xoay người đi về phòng mình.

Sau khi anh về phòng thì gọi điện cho Thận Ngũ.

"Thời gian cậu đi theo em ấy, em ấy có từng làm chuyện gì...... Khá đặc biệt không?"

Trước đó Thận Ngũ cũng đã từng báo cáo hành tung của Hoa Vụ với Tô Huyền.

Chỉ là thi thoảng anh ta phát hiện mình không nhìn thấy Hoa Vụ ra ngoài, nhưng cô lại trở về từ bên ngoài.

Thận Ngũ cảm thấy mình đã giám sát rất nghiêm ngặt rồi, nhưng anh ta cũng không biết Hoa Vụ chạy đi từ đằng nào, anh ta cũng không có cách gì khác......

Cô là một người chứ không phải phạm nhân.

Một trợ lý như anh ta, có lý do gì mà canh giữ 24/24 không rời một bước chứ?

Cho nên Thận Ngũ cũng không quá rõ lúc không có anh ta thì Hoa Vụ đã làm cái gì.

Tô Huyền ngắt điện thoại rồi giơ tay cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi, ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài.

Cô vợ này của anh, rốt cuộc có bí mật gì đây......

......

......

Tô Nham vốn tưởng mình có các cổ đông khác duy trì thì tạm thời Tô Huyền sẽ không làm gì được ông ta.

Nhưng mà Tô Nham cũng bất ngờ, không biết Tô Huyền nói gì với những cổ đông đó, bọn họ đều phản chiến giữa đường.

Tô Nham xông vào văn phòng Tô Huyền, "Tô Huyền, tao là bố của mày, mày đối xử với tao như thế sẽ gặp báo ứng!"

"Con chỉ để cho bố từ nay về sau không phải làm lụng vất vả nữa thôi, yên tâm dưỡng lão." Tô Huyền nhìn Tô Nham ở đối diện đã phun hơi bằng lỗ mũi, "Con đang báo hiếu bố mà."

"......"

'Rầm' một cái, Tô Nham quét sạch đồ trên bàn xuống.

Trợ lý đứng ở cửa muốn đi lên, Tô Huyền giơ tay ngăn đối phương lại, cũng ra hiệu cho cậu ta ra ngoài.

"Bố, bố phải chấp nhận hiện thực thôi. Bố yên tâm, con sẽ phụng dưỡng bố."

"Mày là cái thằng mất dạy......"

____

—— Ngắm hoa trong sương——

Các cưng à, ném một vé đầu tháng nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play