Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Tô Tử còn đang suy xét xem có nên nói chuyện cô ta vừa biết cho Tô Nham và Lam Quan Nguyệt hay không thì Tô Huyền đã quay về, còn cực kỳ bất thường gọi mọi người đi ăn cơm nữa chứ.

Tuy rằng khoảng thời gian này Tô Huyền ở trong nhà, nhưng mà gần như bọn họ đều không ăn cơm cùng một thời gian.

Tô Tử cũng chẳng còn nhớ người một nhà bọn họ đã bao lâu rồi chưa ăn cơm với nhau......

Tô Tử đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Giờ đây Tô Huyền đang ngồi ở giữa, anh chỉ cúi đầu lướt điện thoại chứ không nói câu nào.

Đồ ăn đã dọn hết lên, đáng tiếc không có ai động đũa.

Lam Quan Nguyệt đá chân Tô Nham ở dưới gầm bàn, nháy mắt ra hiệu cho ông ta.

Tô Nham cũng không kiên nhẫn chờ được nữa, "Tô Huyền, rốt cuộc mày muốn làm gì? Có chuyện gì thì mày nói nhanh đi."

Tô Huyền buông điện thoại xuống rồi nói: "Bố có chuyện gì cần xử lý sao?"

"Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?" Tô Nham hiểu rất rõ, rằng giờ đây quan hệ của ông ta với đứa con trai này đã như nước với lửa, cũng không biết hôm nay nó ra ngoài làm cái gì nữa.

Mấy ngày nay ông ta luôn chịu sự khinh bỉ ở công ty.

Mà người khởi xướng đang ở ngay trước mặt ông ta.

So với dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Tô Nham, thì Tô Huyền có vẻ thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều, anh nói: "Vẫn còn một người chưa tới, chờ một chút nhé?"

"Ai?"

"Trong nhà này thiếu ai, bố không rõ sao?"

Tô Nham nhìn bàn ăn một lượt, nhíu mày suy nghĩ hai giây, "Ninh Nịnh?"

Tô Tử nghe thấy tên này thì hai tay nắm chặt lấy quần áo, tim đập nhanh hơn hẳn.

"Liên quan gì tới nó chứ?" Tô Nham không rõ là đang có chuyện gì.

"Anh gọi em à......" Hoa Vụ đi vào thì phát hiện nhà ăn có không ít người, cô dừng ở cửa, "Hôm nay là ngày gì à?"

Ấy thế mà người cả nhà này lại ngồi cùng một mâm.

Trong ấn tượng của nguyên chủ, từ sau khi Tô Huyền dọn đi, người một nhà này đã không còn cùng nhau ăn cơm đông đủ như thế nữa.

Không ai trả lời Hoa Vụ.

Bởi vì Tô Nham và Lam Quan Nguyệt cũng không biết tình huống hiện giờ là thế nào.

Trái lại thì Tô Tử có đoán được một chút, nhưng cô ta không dám mở miệng.

"Tới đây." Tô Huyền vẫy tay với Hoa Vụ.

Hoa Vụ: "......"

Chỉ sợ là bẫy thôi.

Hoa Vụ do dự một chốc rồi đi tới.

Tô Huyền đứng dậy, anh rũ mắt nhìn Tô Tử.

Tô Tử: "......"

Não Tô Tử vẫn hơi đơ đơ, không kịp hiểu Tô Huyền có ý gì.

"Tránh ra."

Thân thể Tô Tử còn phản ứng nhanh hơn cả não, đùng một phát bật dậy khiến ghế dựa kêu kẹt một cái.

Trong không an yên tĩnh ở nhà ăn, tiếng động kia phát ra cực kỳ chói tai.

Tô Huyền kéo ghế rồi ra hiệu cho Hoa Vụ ngồi xuống.

Tô Nham và Lam Quan Nguyệt có chút hãi hùng, tên Tô Huyền này còn chả thèm chừa mặt mũi cho ông bố của mình, sao lại chủ động kéo ghế ra cho Ninh Nịnh được?

"Hôm nay cũng không có gì cả." Tô Huyền lại ngồi về chỗ cũ, "Chỉ là có chuyện cần báo cho mấy người một tiếng, dù gì chúng ta cũng là người một nhà."

Tô Nham: "......" Ông ta tình nguyện không có đứa con trai này.

Lam Quan Nguyệt: "......" Bà ta cũng không muốn làm người một nhà với anh.

Tô Tử: "......" Sao hôm nay cô ta lại về chứ! Cô ta không xứng có nhà!!

Hoa Vụ không nói gì cả, cô chỉ im lặng nhìn Tô Huyền.

Khoé mắt Tô Huyền liếc thấy ánh mắt của cô, biểu cảm trên mặt chợt ôn hòa hơn chút, sau đó anh lấy trong túi áo ngoài ra một quyển sổ màu đỏ, đặt nó lên trên bàn.

Sao đó nhả ra bốn chữ ——

"Tôi kết hôn rồi."

Hoa Vụ: "......"

"Cái gì?"

Tô Nham có phản ứng lớn nhất, bật dậy ngay.

"Mày kết hôn với ai?"

Tô Huyền nhẹ hất cằm, ra hiệu cho Tô Nham tự nhìn.

Tô Nham cầm giấy chứng nhận kết hôn trên bàn lên, mở nó ra, nháy mắt đó giống như thấy ma vậy.

Lam Quan Nguyệt cũng phản ứng lại, đứng dậy xem xem.

"Đây......" Lam Quan Nguyệt đoạt giấy chứng nhận tới, thấy rõ ảnh bên trên thì hai mắt trợn to, "Chúng mày......"

Tuy rằng Hoa Vụ thấy bình thường, nhưng trường hợp như này......

Cô đưa một tay lên đỡ trán, có hơi đau đầu.

Tô Huyền cố ý muốn chọc tức chết đám người Tô Nham hả?

Cô cảm thấy rất có thể là......

"Tô Huyền, mày điên rồi...... Mày điên rồi à!!" Tô Nham chỉ vào Hoa Vụ, ngón tay cũng đang run rẩy: "Nó là em gái trên danh nghĩa của mày."

Tô Huyền: "Em ấy cũng chỉ là một người xa lạ được gửi nuôi ở nhà chúng ta, sao lại là em gái tôi rồi?"

Tô Nham giận tím tái mặt mày, quát: "Mày bị sao đấy......"

Tô Huyền cũng không quan tâm Tô Nham tức giận, nói: "Bố, dì, hai người không tặng quà cưới chúc mừng cho con à?"

Tô Nham: "......"

Ông ta chúc mừng cái gì?

Ông ta phải chúc mừng thế nào chứ?

Tô Nham hận không tát một phát chết Tô Huyền luôn.

Ninh Nịnh và Tô Huyền chung phe từ khi nào đấy?

Lam Quan Nguyệt không dám gây khó dễ với Tô Huyền, chỉ có thể nhằm vào Hoa Vụ: "Ninh Nịnh, mày ở nhà họ Tô nhiều năm như thế, chuyện lớn như vậy, sao mày lại tự tiện làm chủ hả?"

"Anh ép con, con nào dám chống đối anh ạ."

Hoa Vụ ném một câu tẩy sạch cho bản thân.

Mà Lam Quan Nguyệt còn không nói được gì.

Ngay cả bọn họ cũng không dám chống đối Tô Huyền.

Tên điên này......

Tô Huyền liếc Hoa Vụ một cái, thật sự không phản bác.

Mãi về sau Tô Nham mới nặn ra được một câu: "Mày để người bên ngoài nhìn nhà họ Tô chúng ta như nào đây...... Mày cưới ai không được? Sao lại muốn...... Mày cố ý, mày muốn chọc tao tức chết đúng không?"

"Bố cũng thông minh lắm đấy."

Tô Huyền chẳng hề che giấu mục đích thật sự của mình.

"Muốn trách thì trách bố nhọc lòng vì con nhiều quá, con cũng không muốn khiến bố nhọc lòng nữa thôi."

"Mày......"

Hoa Vụ nhìn ông chồng trên danh nghĩa đang nói đểu kia một lát, rồi lại nhìn Tô Nham mới thăng lên làm bố chồng một lát, nhìn bọn họ ông mắng tôi khịa, chỉ kém mỗi vỗ tay trầm trồ khen ngợi họ thôi.

Cuối cùng Tô Nham bị Tô Huyền chặn họng không nói được lời nào nữa.

Chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ lườm anh.

Mục đích của Tô Huyền ngày hôm nay, chắc là muốn thông báo cho họ biết chuyện này.

Sau đó anh không muốn giao lưu với mấy người Tô Nham nữa, dẫn theo Hoa Vụ nhanh chóng rời khỏi nhà họ Tô.

"Đi đâu?"

"Về nhà."

"Ồ." Hoa Vụ nghĩ một chốc, "Đồ đạc của em......"

"Anh mua đồ mới cho em."

"...... Cũng được." Kẻ có tiền thật tùy hứng.

......

......

Sau khi Tô Huyền rời đi, Tô Tử cũng lập tức tìm cớ chuồn nốt.

Hiện tại Tô Nham đang cực gì tức giận, cô ta mà ở đây thì chỉ có thể trở thành đối tượng phát tiết mà thôi.

Lam Quan Nguyệt xụi lơ trên ghế, mãi một hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: "Hai chúng nó thông đồng với nhau từ bao giờ thế?"

Rầm!

Tô Nham đấm một phát lên bàn.

Lam Quan Nguyệt bị dọa giật mình, nhưng bà ta cũng phục hồi tinh thần lại, "Lão Tô, làm sao bây giờ?"

"Làm sao tôi biết được!"

Hai đứa nó đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.

Ông ta còn cách gì nữa chứ?

Bắt Tô Huyền ly hôn?

Chuyện này không có khả năng......

"Vậy khiến chúng nó......" Lam Quan Nguyệt nghĩ đến việc chuyện này truyền ra ngoài, "Không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười nhà chúng ta."

Tuy nói cái con Ninh Nịnh kia không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tô.

Nhưng dù sao cũng nuôi ở nhà họ Tô nhiều năm như thế.

Truyền ra thì sẽ rất khó nghe.....

Tô Nham cắn răng: "Hiện tại còn quan tâm cười hay không cười làm gì, gần đây thằng nhãi ranh kia đang ép sát từng bước, xem ra nó không chứa chấp được tôi rồi."

"Thế làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Tô Nham lộ vẻ hung ác, nói: "Nếu nó không để người bố này vào mắt, vậy cũng đừng trách tôi." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play