Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Chuyện gần đây nhà họ Doãn bị xui xẻo có không ít người đã nghe nói, có điều mọi người cũng không cảm thấy nhà họ Doãn sẽ bị ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng mà Tô Nham đột nhiên tới cửa từ hôn khiến ai nấy đều suy nghĩ sâu xa hơn.
Nhà họ Tô vì leo lên kết thân với nhà họ Doãn mà đã tốn không ít sức, ấy vậy mà chủ động từ hôn, thế lại còn không sao chắc?
Cho nên gần đây Doãn Bắc sống không tốt lắm, gặp hạn ở khắp mọi nơi, còn làm cái gì cũng không thuận lợi.
Vì chuyện của công ty mà anh ta cũng chưa có thời gian đi xử lý chuyện phía Lê Ân Ninh.
Anh ta lấy lý do công ty bận mà đã vài ngày rồi không đi tìm Lê Ân Ninh.
Mới đầu Lê Ân Ninh còn chịu yên, nhưng lâu dần thì không chịu được mà chủ động tới tìm Doãn Bắc.
"Sao em lại đến đây?"
"Em lo gần đây anh bận quá mà không ăn cơm đúng bữa." Lê Ân Ninh ý chỉ bình giữ nhiệt trong tay: "Em nấu cho anh ăn."
Doãn Bắc xoa mày, không từ chối ý tốt của Lê Ân Ninh.
Lê Ân Ninh dọn đồ ăn ra cho Doãn Bắc rồi nhìn anh ta ăn.
"Có phải chuyện ở công ty khó giải quyết lắm không?"
"Hơi rắc rối một chút."
Lê Ân Ninh nói được mấy câu thì đoán ra được Doãn Bắc đã thờ ơ với mình hơn nhiều.
Có điều ả đoán là do chuyện công ty nên không nghĩ nhiều nữa, thức thời hỏi tới chuyện nhà họ Tô từ hôn, đây là cục diện ả muốn nhìn thấy, nhưng ả cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Sao nhà họ Tô lại đột ngột từ hôn?
Lê Ân Ninh không đề cập tới, trái lại là Doãn Bắc chủ động nói: "Chuyện anh và Ninh Nịnh từ hôn, em biết rồi à?"
"Dạ." Lê Ân Ninh gật đầu, hỏi theo: "Sao đột nhiên nhà họ Tô lại từ hôn? Là bởi vì chuyện công ty ư?"
Lê Ân Ninh không cảm thấy chút nguy cơ này sẽ khiến công ty xảy ra vấn đề gì, dù sao ả cũng biết năng lực của Doãn Bắc, cho nên hoàn toàn không lo lắng.
Nhưng cũng cảm thấy hơi lạ, ở trong sách không hề xảy ra chuyện này......
Ả không biết là do mình thay đổi một số chuyện nên mới dẫn tới cục diện như thế, hay là vốn dĩ thế giới này đã khác với quyển sách kia.
Doãn Bắc im lặng nhìn Lê Ân Ninh.
Lê Ân Ninh bị Doãn Bắc nhìn đến mức bối rối, sờ mặt mình và hỏi: "Sao thế? Trên mặt em dính gì à?"
Doãn Bắc không nhìn ra được gì từ vẻ mặt của Lê Ân Ninh, anh ta nghĩ một chút rồi không nói chuyện ảnh chụp ra nữa, có điều sự nghi ngờ trong lòng không thể nào tiêu tan được.
"Không có gì, dạo này anh rất bận, với lại anh vừa mới giải trừ hôn ước nên sắp tới em đừng tới tìm anh nữa."
Lê Ân Ninh rất hiểu chuyện, gật đầu nói: "Em biết rồi."
......
......
Hoa Vụ vốn tưởng rằng Tô Huyền nói kết hôn, thì sẽ dựa theo quá trình bình thường.
Ai ngờ sáng tinh mơ một ngày nọ, Tô Huyền gõ cửa phòng cô rồi dẫn cô đi ra ngoài ngay.
Đợi khi Hoa Vụ cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay thì vẫn còn ngơ ngác.
Cô cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ màu đỏ rồi lại nhìn người bên cạnh.
Hình như có chỗ nào đó sai sai.
Hiển nhiên Tô Huyền không có ý thông báo chuyện này với mọi người, nhận giấy chứng nhận xong thì lập tức quay về mở họp.
Thận Ngũ đưa Hoa Vụ trở về, anh ta rất tò mò, dáng vẻ muốn hỏi lại thôi ấy khiến Hoa Vụ nhìn cũng hoảng thay anh ta.
"Anh muốn hỏi cái gì?"
Hai mắt Thận Ngũ sáng ngời, hỏi ra nghi vấn của bản thân: "Sao cô và cậu cả lại như thế ạ?"
Hoa Vụ ha ha một tiếng: "Đây là điều anh nên hỏi ư?"
Thận Ngũ: "......"
Đáng giận!!
Cô cố ý phải không!!
Hồi sáng Hoa Vụ dậy quá sớm, nên là trêu Thận Ngũ xong thì cô lại về phòng ngủ bù một giấc.
Mãi tới khi Tô Tử đến gõ cửa thì cô mới bò dậy.
"Trưa rồi mà cô còn ngủ, cô là lợn à?" Tô Tử thấy Hoa Vụ còn ở trên giường liền không nhịn được mà xỉa xói.
"Lúc cô ngủ đến trưa thì có tự mắng mình không?"
"......"
Tô Tử tự nhiên chuyển đề tài đi: "Có phải tôi không cần đi theo Lê Ân Ninh nữa rồi không?"
Hoa Vụ: "Làm sao? Cô không thích làm bạn với cô ta à?"
"Cô ta á?" Tô Tử viết hai chữ 'ghét bỏ' lên trên mặt.
Hoa Vụ nghĩ một chốc, nói: "Nếu cô ta hẹn cô thì cô đi, không thì thôi."
Tô Tử không ngờ bây giờ Hoa Vụ lại dễ nói chuyện đến thế, nhận được đáp án mình muốn xong thì xoay người định đi.
Vừa hay Hoa Vụ bước xuống khỏi giường, khi cô kéo chăn xuống thì có cái gì đó rơi xuống đất kêu 'bộp' một cái.
Tô Tử theo bản năng theo nhìn chỗ phát ra tiếng.
"......"
"......"
Hoa Vụ muốn nhặt đồ lên, nhưng Tô Tử đã nhanh hơn cô một bước.
"Giấy chứng nhận kết hôn...... Sao cô lại có giấy chứng nhận kết hôn?" Nó mới vừa từ hôn với Doãn Bắc, giấy này đăng ký với ai chứ?
Hoa Vụ thấy Tô Tử chuẩn bị mở ra, có ý tốt nhở cô ta: "Tôi khuyên cô đừng có mở ra."
Tô Tử như là phát hiện vùng đất mới, cả người đều phấn khích lên: "Á, cô sợ rồi nhe!"
Nói không chừng cô ta đã bắt được nhược điểm của cô rồi!!
Hoa Vụ sợ chỗ nào chứ, "Tôi sợ cô bị dọa thôi."
Tô Tử: "???"
Dọa ư?
Sao lại bị doạ chứ?
Chẳng lẽ cô ta đăng ký kết hôn với Tống Thiên Duệ ư?
Nghĩ đến này khả năng, Tô Tử lập tức mở giấy chứng nhận kết hôn trong tay ra.
Thứ đầu tiên cô ta thấy chính là ảnh chụp ở trên giấy chứng nhận kết hôn, giây phút kia giống như có một cái búa giáng xuống đầu cô ta, tiếng ù ù vang lên bên tai.
Cô ta thấy gì thế?
Có phải cô ta đang nằm mơ không?
Tô Tử tự véo cánh tay mình một cái, đau đớn mách bảo cô ta rằng đây không phải mơ.
Chắc là chỉ trông giống nhau thì sao?
Tô Tử chưa từ bỏ ý định, nhìn tới tên.
Kết quả tên cũng là hai chữ mà cô ta quen thuộc......
"Cô...... Đây......"
Tô Tử mất luôn khả năng nói chuyện, mãi vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Hoa Vụ rút giấy chứng nhận kết hôn trong tay cô ta ra, ném vào trong ngăn kéo, "Tôi đã khuyên cô đừng nhìn rồi, có phải bị dọa rồi không."
"Hai người......"
"A......"
"Điên rồi!!"
Hai chữ cuối cùng được Tô Tử hét lên, đáy mắt toàn vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Cô ta không rõ vì sao hai tên điên này sẽ lại xuất hiện trên cùng một tờ giấy chứng nhận!!
"Cô bình tĩnh trước được không?"
Tô Tử nắm chặt tay, cắn răng nói: "Tôi rất bình tĩnh."
Hoa Vụ: "......"
"Sao hai người lại đăng ký kết hôn?" Cái tên Tô Huyền kia...... Có thể kết hôn với người khác ư? Đáng sợ quá đi!!
Vấn đề này làm khó Hoa Vụ rồi, cô hỏi ngược lại: "Cô nói xem giấy chứng nhận kết hôn là cái gì?"
Tô Huyền nhận giấy chứng nhận kết hôn tuỳ tiện như nhận phiếu giảm giá ấy.
Cô phải kể cái lý do này thế nào chứ?
Bởi vì muốn đăng ký nên đăng ký hả?
Mặt Tô Tử run run, "Sao...... Sao...... Sao hai người lại kết hôn chứ? Anh...... Anh ta cũng là anh của cô mà."
Hoa Vụ nhún vai, nói: "Giấy chứng nhận vẫn lấy được, chứng minh quốc gia đồng ý mà nhỉ?"
Hộ khẩu của nguyên chủ cũng không chuyển vào nhà họ Tô, cho nên cô một mình một cái sổ hộ khẩu.
Với lại cũng không có quan hệ huyết thống gì với Tô Huyền, thậm chí gọi một tiếng anh, cũng là gọi theo Tô Tử.
Tô Tử: "......"
Tô Tử mấp máy môi, cuối cùng lại không nói được câu nào.
Hoa Vụ thở dài, nhắc nhở cô ta: "Chuyện này cô nhưng đừng nói cho chú với dì nhé, bọn họ lớn tuổi rồi, không không chịu nổi kích thích."
Tô Tử: "......"
Tô Tử hoang mang bước ra khỏi phòng, trong đầu toàn là hình ảnh quyển sổ chứng nhận kết hôn kia.
"Tử Tử?"
"Tử Tử, con mau xuống đây......"
Giọng Lam Quan Nguyệt vọng từ tầng một lên.
Tô Tử giật mình một cái, cô ta có nên nói cho bố mẹ biết chuyện này không đây?
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Tháng mười hai bắt đầu rồi, có vé tháng thì ném một cái nha ~~
Xông lên ~~~