Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Anh à, anh không sao chứ?" Hoa Vụ dùng ánh mắt 'có phải anh hâm rồi không' nhìn Tô Huyền.
"Tô Nham sẽ không bỏ qua em." Tô Huyền rất hiểu Tô Nham, "Cho dù em giải trừ hôn ước với Doãn Bắc, thì ông ta vẫn sẽ sắp xếp người khác cho em. Nhưng nếu em cưới anh, sẽ có thể thoát khỏi vận mệnh như thế."
Đó đúng là vận mệnh của Ninh Nịnh.
Nhưng không phải của cô.
Hoa Vụ thấy rất lạ: "Sao anh phải giúp em? Anh thích em chăng?"
Cho dù anh đưa ra một yêu cầu khó hiểu như thế, Hoa Vụ cũng sẽ không cảm thấy là anh thích mình, chắc chắn là anh có ý đồ xấu.
Tô Huyền: "Em là một người thông minh."
Hoa Vụ nhận sự khích lệ này, "Ừ, rồi sao nữa?"
"Với anh mà nói, vợ là ai không quan trọng." Tô Huyền nói: "Anh chỉ cho em một lựa chọn thôi, em có muốn không, đều do em quyết định."
Tô Huyền cũng không để ý vợ mình là ai.
Nhưng cũng không cho phép người khác nhúng tay vào hôn nhân của mình, đây chính là lý do anh nói ra câu này.
Gần đây Tô Nham quản quá nhiều......
Có điều nếu ông ta đã muốn nhìn thấy anh kết hôn như thế, vậy anh cũng có thể thỏa mãn ông ta.
Hơn nữa Ninh Nịnh......
Tô Huyền cảm thấy mình có hứng thú với cô hơn những người khác.
Nếu cảm thấy hứng thú, vậy giữ lại bên mình cũng không sao.
"Nếu là ai không quan trọng, thế sao lại là em?"
"Quan trọng ư?"
Hoa Vụ dang tay ra, "Chỉ thấy lạ thôi, thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu."
Tô Huyền đột nhiên bước hai bước về phía Hoa Vụ.
Anh cao hơn Hoa Vụ một chút, giờ đây đứng ở trước mặt Hoa Vụ rất có tính áp bức, Hoa Vụ theo bản năng lùi về sau một bước.
Tô Huyền nhìn cô chăm chú, "Em thích gương mặt này của anh không?"
Hoa Vụ: "???"
Tuy rằng Hoa Vụ đang cực kỳ khó hiểu, nhưng...... Gương mặt đó của Tô Huyền thật sự rất khiến người ta động lòng.
Thật ra Hoa Vụ cũng chẳng có vấn đề gì.
Dù sao thì người đẹp tự dâng tới miệng......
"Anh thật sự không có mục đích khác?"
Tô Huyền khẽ cười một tiếng, "Em cảm thấy trên người của em có gì để anh lợi dụng?"
"......"
Lời này như không có vấn đề gì, nhưng Hoa Vụ cứ cảm thấy anh đang xúc phạm mình.
Hoa Vụ cất lời: "Được thôi."
Tô Huyền nghe thấy Hoa Vụ đồng ý thì lại hơi bất ngờ.
Có điều chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó anh nhanh chóng khôi phục bình thường, "Thế thì không biết chừng nào em và Doãn Bắc giải trừ hôn ước?"
Hoa Vụ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mấy ngày gần đây Doãn Bắc sống tốt không?"
"Sau đêm nay, sẽ không tốt lắm."
"Vậy thì được, em rất thích bỏ đá xuống giếng."
......
......
Đêm nay Tô Huyền không quay về nhà họ Tô, anh chỉ đưa Hoa Vụ đến cửa rồi đi ngay.
Khi Hoa Vụ về thì Tô Tử vẫn chưa về, cô cố ý ngồi chờ cô ta ở phòng khách.
Đợi đến lúc Tô Tử quay về thì cô nhiệt tình vẫy tay với cô ta.
Tô Tử nhòm ngó khắp người cô, "Cô không sao à?"
"Tí trò mèo này của Lê Ân Ninh thì làm gì được tôi chứ."
"......"
Tâm trạng Tô Tử không tốt, Hoa Vụ không sao thì cô ta càng khó ở hơn, chuẩn bị đi lên tầng.
Hoa Vụ đi theo sau cô ta, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"......"
Tô Tử cũng không muốn nghe.
Nhưng cô ta không làm gì được Hoa Vụ, cuối cùng chỉ có thể cho Hoa Vụ vào phòng.
Khi Hoa Vụ nói chuyện chính xong, trước khi đi về có nhắc một câu tới Tống Thiên Duệ.
"Tôi đã nói rõ ràng với Tống Thiên Duệ rồi, sẽ không thích anh ta. Về sau cô có thù hận gì thì đừng ụp lên đầu tôi, oan có đầu nợ có chủ, chuyện của đàn ông thì tìm đàn ông giải quyết."
Tô Tử: "......"
Cái câu 'oan có đầu nợ có chủ' này dùng như thế hả?
Đợi khi Tô Tử phản ứng lại thì Hoa Vụ đã đi tới cửa, Tô Tử lập tức quát một câu: "Cô có thích anh ấy hay không thì nói với tôi làm gì!"
Đáp lại cô ta là tiếng đóng cửa.
......
......
Ba ngày sau.
Nhà họ Doãn.
Bà Doãn u ám mặt mày ngồi ở phòng khách, Doãn Bắc vừa trở về đã bị bà gọi lại.
Hai ngày nay Doãn Bắc vẫn chưa được ngủ, không có tâm trạng nói chuyện với bà Doãn, "Mẹ, con bận lắm, hôm khác sẽ nói chuyện với mẹ sau ạ."
"Đứng lại!"
Bà Doãn quát một tiếng.
"Mẹ......" Doãn Bắc hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng bà Doãn chỉ một xấp ảnh.
"Mẹ đã nói với con thế nào rồi? Có phải con không nghe lọt tai lời mẹ nói không? Có phải con muốn chọc mẹ tức chết không?"
Trong tiếng quát mắng của bà Doãn, Doãn Bắc rũ mắt nhìn đống ảnh vứt đầy trên đất.
Là ảnh anh ta ở bên Lê Ân Ninh.
Bà Doãn còn đang mắng: "Có phải anh muốn chọc tôi tức chết thì mới vui không? Cái thứ mất dạy nhà anh......"
"Mẹ, những ảnh này mẹ lấy ở đâu ra?"
"Anh quản tôi lấy đâu ra làm gì?" Bà Doãn còn đang nổi nóng: "Tôi nói cho anh biết, Doãn Bắc, anh mà cứ nhất quyết phải dây dưa với con đàn bà đó thì anh đừng nhận người mẹ này nữa!!"
"Mẹ!"
"Hừ!"
Bà Doãn hung hăng bỏ đi.
Doãn Bắc gọi người tới hỏi với vẻ mặt u ám, ra là có người đặt ảnh ở cửa nhà bọn họ.
Doãn Bắc sai người đi xem camera giám sát, camera quay được người đưa ảnh nhưng không thấy được mặt.
Có điều dáng người và mái tóc của đối phương có lộ ra, kèm theo một chút chi tiết nữa lại khiến Doãn Bắc cực kỳ quen.
Là Lê Ân Ninh.
Đương nhiên Doãn Bắc sẽ không bởi vì nhìn thấy giống Lê Ân Ninh mà nghĩ là ả ngay.
Nhưng mà anh ta cho người điều tra thì biết được thời gian đó Lê Ân Ninh thật sự xuất hiện trước cổng.
Trong những bức ảnh này, có những tấm đều là ở nơi cực kỳ riêng tư, người thường không thể đi vào được.
Hơn nữa thời gian anh ta và Lê Ân Ninh gặp mặt cũng không cố định, sao lần nào cũng bị chụp được cơ chứ?
Nhưng nếu là Lê Ân Ninh chủ động báo tin thì sao?
Doãn Bắc còn chưa làm rõ ràng được lý do Lê Ân Ninh làm như vậy thì nhà họ Tô đã truyền tới tin giải trừ hôn ước.
Tô Nham mang đống ảnh chụp tương tự hung hăng chạy tới.
Trước đó nhà họ Tô cứ nằng nặc không chịu giải trừ hôn ước, giờ đây lại ước gì có thể nhanh nhóng giải trừ hôn ước.
Doãn Bắc cảm thấy là do Tô Nham nghe được tin đồn gần đây, cảm thấy nhà họ Doãn sắp tụt dốc nên mới tức tốc chạy tới giải trừ hôn ước.
Tô Nham kiên trì muốn giải trừ hôn ước, trong tay còn cầm ảnh thân mật của Doãn Bắc và Lê Ân Ninh.
Nếu anh ta không đồng ý, đến lúc đó dưới tình huống anh ta có vợ sắp cưới mà còn mập mờ không rõ với người phụ nữ khác, vậy sẽ càng bất lợi với cục diện hiện giờ.
Cho nên Doãn Bắc đồng ý.
Trái lại thì bà Doãn không muốn đồng ý lắm, nói chuyện một hồi lâu với Tô Nham.
Tuy vậy nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được quyết định của Tô Nham.
Tô Nham bước ra khỏi nhà họ Doãn với vẻ mặt âm u, sau khi lên xe thì nhìn về phía người bên cạnh, "Tao thật sự không ngờ được, nuôi nhiều năm thế mà lại nuôi ra một đứa vô ơn."
Hoa Vụ ngồi đoan chính ưu nhã, từ tốn mở miệng: "Chú quá lời rồi, con chỉ vì bản thân thôi, giống như chú cũng vì bản thân mà."
"......" Tô Nham mấp máy môi rồi bỏ qua đề tài này, "Đồ đâu?"
Hoa Vụ giao đồ bên cạnh ra cho Tô Nham, "Đều ở chỗ này."
"Cô có sao chép ra bản khác không?"
"Con là một người giữ chữ tín."
"Ha......"
Hiển nhiên Tô Nham không tin lời Hoa Vụ nói.
Ông ta không biết con nhãi ranh ấy lôi được mấy thứ này ở đâu ra.
Một khi mấy thứ này bị Tô Huyền biết, thế thì những cố gắng trước kia của ông ta đều sẽ công cốc cả.
Tô Huyền không chỉ đá ông ta ra mà nói không chừng còn sẽ......
Không biết Tô Nham nghĩ đến cái gì, sắc mặt kém hẳn đi vài phần.