Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ vốn chẳng định đi xem ca nhạc với Doãn Bắc.
Cô cảm thấy Doãn Bắc cũng sẽ không đi.
Nhưng cô không ngờ được, thế mà tới hôm ấy Doãn Bắc lại gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu.
Khi Hoa Vụ nhận được điện thoại thì hơi mờ mịt, nhìn dãy số mãi để chắc chắn đó là cuộc gọi của Doãn Bắc.
Cô buột miệng thốt ra: "Anh điên à?"
Cốt truyện cũng một tình tiết kiểu thế.
Nhưng Doãn Bắc đã để nữ chính đợi cả ngày.
Đáng buồn hơn là ông trời cũng nhẫn tâm với con gái ruột, xối nữ chính thành con gà rớt vào nồi canh, khi nữ chính trở về thì đã bị bệnh.
Kết quả nam chính còn ở bên người trong lòng, hai người tình chàng ý thiếp, có thể nói là hành hạ thân thể rồi lại tới tinh thần, ngược gấp đôi!
Rõ ràng Doãn Bắc ở đầu dây bên kia đã tức giận, giọng cũng nặng nề hơn, "Cô đang ở đâu?"
Hoa Vụ vừa định từ chối, nhưng lời đến bên miệng chợt thay đổi, "Tôi đến ngay đây, cứ đợi tôi tới." Xong thì không đợi Doãn Bắc nói nữa, lập tức dập máy.
Sau đó, cứ mỗi mười phút Doãn Bắc sẽ gọi điện tới giục.
Hoa Vụ đang ở trên đường, kẹt xe...... Đủ loại lý do qua loa lấy lệ với anh ta.
Cuối cùng thì tắt nguồn điện thoại luôn.
Nữ chính quá khổ, thôi thì nam chính cũng phải đồng cảm chút đi.
Hoa Vụ nhìn trời bên ngoài, chắp tay trước ngực ước nguyện.
Hy vọng bố ruột bỏ chút sức ra!
"Em đang làm gì đấy?"
Tô Huyền từ ngoài về, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoa Vụ đang ở sau lan can trên sân thượng, chắp tay trước ngực, cái vẻ như tu tiên ấy.
Hoa Vụ mở mắt ra, nhìn về phía dưới một cái, "Anh ạ, sao anh đã về rồi?"
"Về nhà của mình mà tôi còn phải thông báo cho em à?"
Hoa Vụ nhún nhún vai, cô lại nhìn Tô Huyền, phát hiện áo sơ mi trắng của Tô Huyền dính đầy vết bẩn, kiểu tóc cũng bị rối, ngay cả trên mặt cũng có một vài vết xước.
Áo khoác được anh xách ở trong tay, bên trên có màu đỏ chói mắt.
Tô Huyền đã thu tầm mắt lại rồi đi vào cửa.
Hoa Vụ chạy từ trên sân thượng xuống tầng.
Đúng lúc Tô Huyền đang lên tầng, Hoa Vụ quan sát anh từ trên xuống dưới: "Anh đánh nhau với người ta à? Sếp tổng như các anh còn phải đích thân ra tay đánh ư? Không phải vung tay một cái đã có trên dưới trăm tay đấm xông lên à?"
Tô Huyền từ tốn liếc cô một cái, "Cái em nói là lưu manh."
Anh tránh khỏi Hoa Vụ, đi về phía phòng mình.
"Em......"
Rầm!
Hoa Vụ ăn cái mặt cửa.
Cô lườm cửa phòng, một lúc sau thì đá một cái ở trên không.
Ghê gớm nha!!
Đáng giận!!
......
......
Hoa Vụ không rõ Tô Huyền đã trải qua chuyện gì, dù sao khi anh lên sân khấu đã rất trâu bò rồi.
Phần lớn quá khứ của nhân vật phản diện chỉ được nói sơ qua.
Cũng không biết hôm nay Tô Huyền đã trải qua trắc trở gì......
Hoa Vụ còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì Lam Quan Nguyệt đã quay về với vẻ mặt khó coi, chất vấn cô, rằng vì sao không đi xem ca nhạc với Doãn Bắc.
"Tô Tử không cho con đi."
"......" Lam Quan Nguyệt nghi ngờ: " Sao Tử Tử lại không cho cô đi?"
"Không biết, chị ấy không cho phép con ra khỏi cửa."
"......"
Hoa Vụ ném nồi cho Tô Tử, tùy tiện nói hai câu rồi quay về phòng.
Đợi khi Tô Tử trở về, lúc bị Lam Quan Nguyệt hỏi cô ta vẫn còn chưa hiểu, cô ta không cho cô đi xem ca nhạc gì đó với Doãn Bắc khi nào?
Không phải...... Cô ta vốn chẳng biết chuyện này!
Sao nó lại ném nồi cho mình?
Nhưng mà Tô Tử có quá khứ từng nhằm vào Ninh Nịnh.
"Tử Tử, chuyện này liên quan đến nhà chúng ta, con đừng có tùy hứng nữa!!" Giọng Lam Quan Nguyệt nghiêm khắc hơn vài phần: "Mẹ biết con ghét nó, nhưng mà chờ nó gả đến nhà họ Doãn rồi, chẳng phải con sẽ nhìn không thấy nó nữa sao?"
Tô Tử: "......"
Cô ta chưa làm cái gì cả!
Ninh Nịnh này...... Có bệnh! Bệnh nặng!!
......
......
Vào đêm.
Buổi tối Hoa Vụ không đi xuống ăn cơm, ngủ một giấc dậy lại cảm thấy đói bụng, cô đi xuống tầng tìm thức ăn.
Khi xuống đến tầng hai thì lại nghe thấy trong phòng sách có tiếng động.
Hoa Vụ nhìn giờ, đêm hôm khuya khoắt...... Cô khom lưng đi tới, ghé vào sát ngoài phòng sách nghe.
Bên trong là giọng của Tô Nham và Tô Huyền.
Tô Nham giận dữ quát lên: "Sao tao lại có một đứa con trai như mày chứ!!"
Bên trong yên lặng một chốc, sau đó giọng Tô Huyền mới vang lên: "Tôi cũng không nghĩ ngờ, tôi có người bố như vậy."
Giọng nói này cách cửa rất gần, Hoa Vụ vừa định lùi lại thì cửa phòng đã bị kéo ra, Tô Huyền và cô nhìn nhau.
Hoa Vụ nặn ra một nụ cười hiền lành.
Trên mặt Tô Huyền có máu chảy xuống, anh bình tĩnh nhìn Hoa Vụ rồi thuận tay đóng cánh cửa lại.
Sau cánh cửa là một tiếng vỡ giòn vang, là có thứ gì đó đập vào trên cửa.
Tô Huyền túm cô rời đi.
Lên tầng, Tô Huyền buông cô ra rồi nói: "Nghe lén cái gì đấy?"
"Em không nghe lén mà." Hoa Vụ nói cực kỳ hợp lý: "Em đói bụng, chuẩn bị xuống tầng tìm chút đồ ăn, nghe thấy có tiếng động nên tưởng là có trộm."
"À."
Hoa Vụ nhìn máu không ngừng chảy xuống trên mặt anh, "Anh với chú cãi nhau ạ?"
"Không."
"Đánh nhau ư?"
"......"
Tô Huyền không muốn đáp lời cô, trở về phòng của mình.
Hoa Vụ cũng không đi theo, cô lại lần nữa xuống tầng, phải làm no cái bụng trước đã.
Hôm nay, lúc mà Tô Huyền trở về trông có vẻ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...... Chẳng lẽ Tô Nham lại xuống tay với con trai ruột của mình?
Tô Nham vẫn luôn muốn lấy quyền khống chế công ty về, lấy phong cách làm việc của ông ta...... Đúng là không phải không thể.
Hổ dữ không ăn thịt con đâu......
Hoa Vụ 'chậc' một tiếng, ăn xong thì tìm một chút thuốc, chuẩn bị đi lên quan tâm anh mình.
Hoa Vụ lên tầng gõ cửa phòng Tô Huyền, Tô Huyền đã thay quần áo, nhìn có vẻ là mới tắm xong, quanh thân mang theo cỗ hơi thở ướt át.
Máu trên mặt cũng đã được rửa sạch sẽ, miệng vết thương ở trên trán, máu miễn cưỡng ngừng chảy, có điều anh cũng không xử lý thế nào.
Hoa Vụ lắc thuốc trong tay mình: "Em đưa chút thuốc cho anh."
"Vô sự hiến ân cần, em lại muốn làm cái gì?" Tô Huyền giữ cửa, không có ý bảo cô đi vào.
Hoa Vụ chân thành nói: "Chẳng phải em đang quan tâm anh à."
Để tránh nhân vật phản diện cảm thấy mình không được chút ấm áp nào từ cái gia đình này rồi lại hắc hoá.
"Quan tâm tôi......" Tô Huyền kéo khóe môi xuống.
Hoa Vụ tiếp tục nói: "Chẳng phải chúng ta đang hợp tác ư, quan tâm đồng bọn hợp tác chút cũng bình thường mà nhỉ?"
"......"
Tô Huyền bình tĩnh nhìn cô vài giây, buông cửa ra, xoay người đi vào trong.
Hoa Vụ đi vào theo, "Hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao?"
Phòng Tô Huyền rất thoáng đãng, còn có một chỗ làm việc nho nhỏ, lúc này anh đang ngồi ở trên ghế sô pha nơi làm việc.
Nghe thấy lời này của Hoa Vụ, Tô Huyền ngước mắt nhìn cô một phát, ánh mắt rất bình thường, không chứa bất kỳ cảm xúc nào khác.
"Em cảm thấy hôm nay tôi gặp chuyện gì?" Tô Huyền ném câu hỏi về cho cô.
"Cũng không thể là có người muốn giết anh chứ?"
Tô Huyền rũ xuống mắt.
"Em đoán đúng ư?" Hoa Vụ chậc một tiếng, cảm thán: "Làm sếp cũng vất vả ghê, muốn làm để nhân viên không phải lo nghĩ, lại còn gặp phải các loại thảm họa từ thiên nhiên và con người, thật là nguy hiểm."
"???"
Em cảm thán cái này hả?
Tô Huyền hơi chút muốn đuổi cô đi.
Cũng may Hoa Vụ vẫn nhớ mình tới làm gì, cô ngồi vào bên cạnh anh, mở hộp thuốc ra và bảo: "Để em bôi thuốc cho anh."
====
Hết rồi nhe mí keo, hôm nay 15/08 nên đăng 15 chương nè ~
Nói nhỏ là vị diện này edit xong hết rồi, nhưng tại không ai đoán được câu hỏi ở phần cmt chương 686 nên tui không đăng nữa cho mí bồ hóng chơi chơi👉👈