Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tô Huyền tới đây thật sự là có chuyện, gặp Hoa Vụ chỉ là tình cờ.
Cô dám cản xe của mình thì lại càng bất ngờ.
Thỉnh thoảng Tô Huyền hơi đưa mắt liếc người ở ghế lái phụ một chút, cô đang đùa nghịch cái hộp trong tay, bên trong là một cái vòng cổ.
"Ai đưa cho em?"
"Bà Doãn."
"...... Thích lắm à?"
Hoa Vụ 'bụp' một cái khép hộp lại, "Em phải làm gì để đổi nó thành tiền được mà không bị người khác phát hiện nhỉ?" Xong, cô quay đầu nhìn Tô Huyền nói: "Anh có chiêu nào không?"
Tô Huyền: "......"
Đương nhiên Tô Huyền là có, nhưng sao anh phải giúp cô?
"Chúng ta không phải anh em à?"
Tô Huyền khẽ cười một tiếng, "Tô Tử cũng không dám nói như thế đâu."
Tô Tử và anh còn là cùng một bố đấy, mà cô ta còn không dám.
Cô là một đứa con gái nuôi gửi nhờ không thân không thích, lấy gan ở đâu ra thế.
Hoa Vụ suy nghĩ rồi bật ra một câu: "Để lần sau em dạy chị ấy, sao lại không biết tôn trọng anh cả như thế chứ!"
Tô Huyền: "......" Anh có ý này hả?
"Thế phiền anh rồi." Hoa Vụ lập tức để chiếc hộp vào ngăn ở tay vịn, sau đó lảm nhảm viết một số thẻ, "Cứ chuyển thẳng vào trong thẻ này ạ."
Tô Huyền: "......"
Anh chưa đồng ý!
Tô Huyền im lặng một lát, đột nhiên nói: "Ninh Nịnh, em khác với trước kia."
"Trước kia em như nào?"
Thiếu nữ cũng không vì vấn đề này mà lộ ra vẻ căng thẳng hay là cảm xúc khác, trái lại còn có vẻ khá tò mò.
Tô Huyền nói Ninh Nịnh trong ấn tượng của anh ra: "Nhát gan, yếu đuối, tự ti, không biết phản kháng......"
"Ừm, em cũng thấy thế, cho nên sau khi em tự dằn vặt thì đã vứt vỏ những phẩm hạnh không tốt này." Hoa Vụ nắm tay, "Muốn đứng vững, phải dựa vào chính mình! Người khác không tôn trọng, phải dựa vào bản thân để giành chiến thắng!"
Hoa Vụ nói xong rồi quay đầu nhìn Tô Huyền, nở một nụ cười thẹn thùng: "Em thay đổi tốt lắm nhỉ?"
Tô Huyền: "......"
Tuy rằng Tô Huyền cảm thấy Ninh Nịnh lạ, nhưng do trưởng thành dưới thời đại khoa học nên anh cũng không nghĩ những chuyện khác.
Chỉ cảm thấy đầu óc cô hơi có vấn đề......
Tô Huyền còn có việc nên chỉ đưa Hoa Vụ đến cửa.
Vừa hay Tô Tử đi từ bên trong ra, Hoa Vụ lập tức ấn cô ta, bắt cô ta khom lưng, "Gọi anh đi."
Tô Huyền: "......" Quả nhiên là đầu óc có vấn đề.
Tô Tử: "???" Nó lại điên cái gì thế?
Tô Tử không biết Hoa Vụ lấy sức ở đâu ra mà khỏe thế, cô ta không chạy được, dưới sự ép buộc của Hoa Vụ, nghẹn khuất gọi một tiếng anh.
Chắc là Tô Huyền sợ cô rồi, lái xe đi thẳng.
Hoa Vụ ở đằng sau phất tay: "Anh đi thong thả ạ."
Đợi cho xe Tô Huyền đi xa, Hoa Vụ mới buông Tô Tử ra.
Tô Tử ngẩng đầu, con ngươi gần như muốn phóng ra lửa.
Hoa Vụ chẳng hề để ý, cười tủm tỉm vỗ vai cô ta, "Về sau thấy anh thì nhớ chào, đừng có không biết lễ phép nhé."
"......"
Tô Huyền chính là người thiếu sự quan tâm của người nhà, mới có thể biến thành dáng vẻ kia.
Là người nhà của anh ta, nên quan tâm anh ta một chút!
Hoa Vụ chậm rãi đi vào bên trong, Tô Tử đột nhiên xoay người đuổi theo cô: "Từ khi nào mà quan hệ của cô với anh ta lại tốt thế?"
Thế mà Tô Huyền lại lái xe đưa nó về!!
Là Tô Huyền không bình thường, hay là nó không bình thường?
"Không tốt."
"Không tốt thì sao anh ta lại đưa cô về?" Tô Tử không tin lời Hoa Vụ nói.
"Mọi người đều là người một nhà, giúp đỡ nhau không phải điều nên làm à?"
"......"
Tô Tử cảm thấy mình hỏi cô đúng là lãng phí thời gian.
Cô ta nhớ tới mình còn có việc, xoay người muốn chạy thì bị Hoa Vụ túm lấy cổ áo, "Đi đâu đấy?"
"Tôi có hẹn......"
"Nam hay nữ?"
"Mắc mớ gì tới cô!"
"Thân là người nhà, quan tâm trạng thái kết bạn của cô là điều cần thiết." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Cô cũng đừng chơi với đám bạn xấu đó nữa, dạy hư cô thì làm sao?"
"......"
Chuyện của đám chị em lúc trước, Tô Tử vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng mà nó có tư cách gì mà nói loại lời này?
"Tôi với cô thương lượng một chút." Hoa Vụ kéo Tô Tử vào phòng.
Tô Tử túm lấy khung cửa, không muốn đi vào.
Hoa Vụ tách từng ngón tay của cô ta ra: "Không phải chuyện gì to tát, co đừng căng thẳng, tôi cũng sẽ không ăn thịt cô."
......
......
Mười phút sau.
Tô Tử không thể tin nổi, hét lên một tiếng: "Cô muốn tôi đi tiếp cận Lê Ân Ninh?"
"Làm sao? Không phải cô thích làm quen bạn à?" Hoa Vụ ôm mặt: "Việc này chắc không khó với cô đâu nhỉ?"
"......"
Ai thích làm quen bạn chứ!!
"Cô nhìn đi, cô ghét tôi, cô ta cũng ghét tôi, chắc chắn hai người sẽ có đề tài chung nha, kết bạn không khó đâu."
"Cô còn biết tôi ghét cô cơ đấy!!" Tô Tử điên mất thôi.
"Nhưng mà tình cảm của chúng ta không giống nhau nha, chúng ta là người một nhà, chắc chắn cô sẽ không phản bội tôi."
"......"
Đấy mà là sẽ không à?
Đấy là cô ta không dám!!
Sao giết người lại phạm pháp cơ chứ!
Đáy lòng u ám của Tô Tử muốn bùng lên, lửa giận quay cuồng trong đôi mắt hạnh, hận không thể ấn Hoa Vụ vào trong lửa giận của mình.
Hai người im lặng đối diện hai phút, cuối cùng như là Tô Tử nhụt chí, nghiến răng nghiến lợi ngồi về chỗ, "Cô muốn tôi tiếp cận cô ta làm cái gì?"
"Chẳng làm gì cả." Hoa Vụ nói: "Cô chỉ cần biểu hiện cô rất ghét tôi, có ý đồ muốn giáo huấn tôi là được, cô ta sẽ đưa chủ ý cho cô."
"......"
"Cô muốn cưới Doãn Bắc đến thế à?"
Tô Tử không thích Doãn Bắc, vậy đương nhiên là không thấy Doãn Bắc vừa mắt rồi.
"Tôi muốn hay không thì sao chứ, tôi chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà chú và dì giao phó thôi." Hoa Vụ cười một cái, "Hiện giờ Lê Ân Ninh chính là chướng ngại lớn nhất, tôi không thể để cô ta gây trở ngại đến tôi. Tôi cũng là vì báo đáp ơn nuôi dưỡng mấy năm nay của nhà họ Tô mà thôi."
Hoa Vụ nói một hơi rồi dừng, buồn bã nói tiếp: "Tôi hy sinh đều là vì hạnh phúc của cô."
"Đâu liên quan gì tới tôi......" Tô Tử theo bản năng nói: "Mấy năm nay cô ăn của nhà tôi, dùng của nhà tôi, cô làm chuyện này chẳng phải là nên à?"
"Mấy thứ này cân đo được bằng tiền, thế về sau tôi còn trả cho nhà cô là được. Nhưng mà hôn nhân thì khác, đây là lấy hạnh phúc cả đời của tôi ra làm giao dịch, cô cảm thấy so sánh được ư?"
Hoa Vụ thở dài: "Nếu tôi không đi, thì sẽ là cô đi đấy."
Tô Tử khẽ run lên.
Cô ta không muốn gả tới nhà họ Doãn.
Trước kia là bởi vì bà Doãn khó tính, bây giờ còn biết được Doãn Bắc có người trong lòng, thế thì cô ta càng không muốn hơn.
Ai bằng lòng cưới một người không thích mình chứ?
Hoa Vụ: "Cho nên, có phải cô nên tôn trọng tôi một chút không?"
Tô Tử: "......"
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
......
......
Bệnh viện.
Lê Ân Ninh thấy Doãn Bắc tới mà chắng nói cái gì cả, sắc mặt nặng nề không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô ta dò hỏi một câu: "Anh có tâm sự à?"
Doãn Bắc ngẩng đầu nhìn ả một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu.
Rốt cuộc là Ninh Nịnh cố ý đẩy em, hay là vì bảo vệ mẹ......
"Em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, hay là em xuất viện nhé?" Lê Ân Ninh nhỏ nhẹ nói.
Doãn Bắc hoàn hồn: "Bác sĩ nói vết thương của em phải dưỡng cho tốt, ở thêm vài ngày cũng không sao."
"Nhưng mà em không muốn anh chạy tới chạy lui như vậy, công ty của anh còn nhiều chuyện như thế, ngày nào cũng tới viện thì quá rắc rối." Lê Ân Ninh làm vẻ vì suy nghĩ cho anh ta.
Hiển nhiên là lớp filter của Lê Ân Ninh trong mắt Doãn Bắc vẫn rất dày.
Sau khi Lê Ân Ninh khuyên bảo vài lần thì anh ta đã đồng ý để Lê Ân Ninh xuất viện, có điều anh ta thuê bảo mẫu tới chăm sóc Lê Ân Ninh.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Cuối tháng nha các cục cưng, ném vé tháng nào ~~