Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Điện thoại Hoa Vụ rung lên, cô nhận được một video Tô Tử gửi tới.
Nội dung của video chính là trò hề khi nãy.
Hoa Vụ xem video xong, thấy Doãn Bắc đi vào căn phòng kia mãi mà chẳng có động tĩnh, cô bảo Tô Huyền đợi yên ở đằng kia, còn cô thì tới căn phòng đó của bà Doãn.
Doãn Đào Đào đang ngồi bên cạnh an ủi bà Doãn, "Thím à, thím đừng tức giận quá, tức giận không tốt cho sức khoẻ."
"Nó muốn tức chết thím rồi!" Bà Doãn lại tức giận mắng, "Con ranh kia lại chọn đúng hôm nay để xuất hiện trước mặt thím chứ, nó cố ý mà!"
"Chắc chắn là anh đã bị con ả đó lừa rồi." Doãn Đào Đào vỗ lưng bà Doãn, cũng là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Cộc cộc ——
Doãn Đào Đào ngẩng đầu thì thấy người ở ngoài cửa kính, vẻ mặt cô ấy hơi đổi rồi quay đầu nói với bà Doãn:
"Thím ơi...... Cái người nhà họ Tô kia tới."
Doãn Đào Đào không thích Lê Ân Ninh, cũng không thích Ninh Nịnh lắm.
Có điều so sánh hai người với nhau thì cô ấy ghét Lê Ân Ninh hơn.
Cho nên lúc này thấy Ninh Nịnh, Doãn Đào Đào lại cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Ít nhất thì trông Ninh Nịnh không mưu mô như thế.
Chắc là bà Doãn không muốn mất mặt trước người ngoài, vội vàng xoa xoa mặt rồi bảo Doãn Đào Đào mở cửa.
"Bác gái ạ."
"Nịnh Nịnh tới rồi à." Bà Doãn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp đón cô, "Mau tới đây ngồi."
Hoa Vụ đi lên phía trước hai bước, nhưng không ngồi mà ngập ngừng nói: "Bác gái, khi nãy......"
"Nịnh Nịnh, con đừng nghĩ nhiều nha." Vừa rồi bà Doãn không nhìn thấy cô ở hiện trường, cảm thấy chắc cô vẫn chưa biết tình huống như thế nào nên vội vàng ngắt lời cô: "Không có chuyện gì đâu."
Hoa Vụ im lặng, mở video trong điện thoại đưa tới.
Bà Doãn thấy trong nội dung video liền không khống chế được biểu cảm trên mặt nữa.
"Đây......"
"Lần trước con bị thương phải nằm viện, chính là vì cô Lê Ân Ninh này, nếu anh Doãn thật sự thích cô ấy như vậy, thế thì hôn ước của hai nhà chúng ta cũng có thể giải trừ ạ."
Nếu là bình thường, có khi bà Doãn nghe câu giải trừ hôn ước cũng chẳng thèm quan tâm, giải thì giải thôi.
Vốn dĩ này hôn ước này là do người đời trước định ra, nhà họ Tô cứ một hai phải lôi chuyện này ra nói, bọn họ cũng chỉ tuân thủ hứa hẹn.
Mà bà thấy Ninh Nịnh cũng không phải một cô chủ gây chuyện thị phi, cũng rất dễ bảo nên mới không ý kiến nhiều.
Nhưng nếu thật sự phải giải trừ hôn ước, bà cũng sẽ không luyến tiếc, dù sao thì cũng không phải là nhà họ Doãn bà bám lên nhà họ Tô, mà ngược lại là nhà họ Tô muốn nịnh bợ bọn họ.
Nhưng mà tình huống hiện giờ, Lê Ân Ninh bà ghét nhất kia lại xuất hiện ở bên cạnh Doãn Bắc, bà Doãn lại không muốn thuận theo ý Lê Ân Ninh giải trừ hôn ước nữa.
Bà tình nguyện để Ninh Nịnh vào cửa, cũng không muốn thấy Lê Ân Ninh.
"Còn có việc này?" Lần trước Doãn Bắc nói muốn giải trừ hôn ước, cũng không nói nguyên nhân là gì.
Vô duyên vô cớ, sao bọn họ có thể đồng ý, đến lúc đó nhà họ Tô trả đũa còn nói bọn họ vong ân bội nghĩa.
Không ngờ là còn có việc này?
"Vốn dĩ con không muốn nói." Hoa Vụ cúi đầu nói nhỏ: "Nhưng mà hôm nay cô Lê Ân Ninh đã tới cửa rồi, con cảm thấy con nên rời đi thì tốt hơn......"
"Nịnh Nịnh, con yên tâm, bác gái sẽ làm chủ cho con. Con nhỏ Lê Ân Ninh, nó đừng có mơ!! Con dâu của nhà họ Doãn bác, sẽ chỉ là con thôi."
Hoa Vụ không muốn làm con dâu nhà họ Doãn: "......"
Bà Doãn bảo đảm với cô mãi, tuyệt đối sẽ không để Doãn Bắc giải trừ hôn ước, cũng sẽ không cho Lê Ân Ninh vào cửa.
Bà còn bảo Doãn Đào Đào đi gọi Doãn Bắc tới đây.
Doãn Đào Đào đi ra ngoài tìm một vòng thì biết được bây giờ Doãn Bắc đang ở cùng Lê Ân Ninh trong phòng bên cạnh.
Bà Doãn suýt thì ngất luôn, lập tức giết tới đó.
Hoa Vụ ngăn bà, dùng câu 'nếu bây giờ đi qua sẽ chỉ dấy lên mâu thuẫn của hai mẹ con', khuyên bảo bà Doãn đừng đi.
Dưới sự an ủi của Hoa Vụ, Bà Doãn hơi bình tĩnh lại, biết Hoa Vụ nói đúng.
Bà chỉ muốn đối phó Lê Ân Ninh, không phải muốn đối phó con trai của mình, không cần phải cãi nhau với con trai.
......
......
Tô Huyền ngồi xổm sau lùm cây, sau rất nhiều lần bị muỗi thăm hỏi, anh cảm thấy chắc mình thần kinh rồi mới đợi ở chỗ này.
Anh vừa chuẩn bị đi thì lại thấy Doãn Đào Đào mở cửa đi sang phòng bên cạnh gọi Doãn Bắc.
Doãn Bắc vừa đi, Hoa Vụ liền đỡ bà Doãn đi ra, tiến vào phòng bên cạnh.
Tô Huyền: "......"
Còn tưởng là cô có ý tưởng gì chứ, kết quả chính là lấy bà Doãn chống lưng cho mình ư?
Đây là kịch bản của con phim nhố nhăng nào chiếu vào 8 giờ đấy.
Anh thật sự thần kinh rồi mới đợi ở chỗ này mãi.
Cuối cùng Tô Huyền không đợi nữa, đi thẳng luôn.
Phía trước cũng không tan cuộc vì trò hề khi nãy, nên tán gẫu thì tán gẫu, nên uống rượu thì uống rượi, không khí vô cùng hòa bình, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tô Tử u ám đi về phía Tô Huyền.
Lòng tràn đầy phẫn nộ nên cô ta không thấy Tô Huyền.
Hai tay Tô Huyền đút trong túi, gọi cô ta lại: "Đi đâu đấy?"
"Anh...... Anh." Tô Tử căng da đầu gọi một tiếng, "Đi...... Đi vào nhà vệ sinh."
Cô ta sợ hãi người anh kế này.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy anh, sẽ giống như chuột thấy mèo.
Còn tại sao......
Vậy phải kể từ lúc nhỏ.
Lam Quan Nguyệt gả cho Tô Nham sau không lâu liền sinh ra cô ta, Tô Nham và Lam Quan Nguyệt đều rất yêu chiều cô ta, mà vì thế nên cô ta đã cảm thấy mình là người oai nhất trong nhà.
Từ nhỏ cô ta đã biết Tô Huyền không phải anh trai ruột của mình, cho nên không thân thiết nổi với anh, còn sẽ chống đối anh ở mọi nơi.
Ngay từ đầu Tô Huyền cũng không để ý tới cô ta, hơn nữa anh không phải không ở nhà thì cũng là nhốt mình ở trong phòng, nơi cô ta ra oai được có hạn.
Mãi đến một lần sau này, cô ta chọc giận Tô Huyền.
Tô Huyền vẫn còn là thiếu niên xách cô ta đến trên cửa sổ, đẩy một nửa người cô ta ra ngoài, một người bình thường toàn lạnh nhạt chợt lộ ra nụ cười kỳ dị.
Lần đó cô ta thật sự rất sợ, lập tức bị ốm hơn nửa tháng.
Từ đó về sau, cô ta không bao giờ dám trêu chọc Tô Huyền nữa.
Về sau Tô Huyền còn nổi điên thêm một lần, Tô Nham và Lam Quan Nguyệt đều bị anh dọa sợ.
Về sau nhà họ Tô trở lại huy hoàng trong tay Tô Huyền, cô ta liền càng không dám chống đối anh nữa.
Tô Tử luôn cảm thấy người anh kế này mắc bệnh......
Bây giờ ngẫm lại, Ninh Nịnh của hiện tại và Tô Huyền thật sự giống hệt nhau, dưới gương mặt đẹp đẽ kia đều cất giấu một con quỷ dữ tợn.
Tô Huyền liếc nhìn cô ta một cái, hỏi một câu không liên quan: "Từ khi nào mà quan hệ của cô và Ninh Nịnh lại tốt như thế?"
Thận Ngũ nói hiện giờ quan hệ hai người này rất giống chị em tốt, anh còn không tin.
Nhưng mà khi nãy, Tô Tử đúng là đã khoác tay Ninh Nịnh.
"......"
Ai thèm quan hệ tốt với nó.
Tô Tử nặn ra một biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nói là mình bị Ninh Nịnh uy hiếp?
Chỉ sợ Tô Huyền sẽ cười nhạo cô ta vô dụng.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Tô Tử liền cảm thấy mình không nói gì thì an toàn hơn.
Tô Huyền cũng không nhất định phải hỏi ra được đáp án, thấy Tô Tử không đáp thì phất tay ra hiệu cho cô ta đi.
Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi.
Chạy được một khoảng, cảm thấy an toàn rồi thì quay đầu nhìn về phía Tô Huyền một cái, đáy lòng có chút nghi hoặc.
Sao đột nhiên Tô Huyền lại quan tâm đến quan hệ của mình và Ninh Nịnh chứ?