Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

"Ai bảo cô tới?"

"Cô có biết xấu hổ không......"

Tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới từ nơi xa, Hoa Vụ nhìn về phía bên kia một cái, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Hoa Vụ oa một tiếng, "Anh Doãn, mau nhìn đi, đó chẳng phải người trong lòng của anh à?"

Doãn Bắc vốn chẳng nghe lời Hoa Vụ nói, mà đã lập tức đi về phía bên kia.

Hoa Vụ uống nốt ngụm rượu trong ly rồi đổi một ly mới, xách váy cùng tới coi náo nhiệt.

Cô vừa rời đi thì sau cây cột bên bàn cạnh đó có một người ló ra.

Tô Huyền nhìn bóng dáng Hoa Vụ, từ tấm lưng kia, anh cũng có thể nhìn được lúc này cô đang rất vui vẻ, là cái loại vui vẻ khi đi hóng chuyện ấy.

Trong đầu Tô Huyền vô cớ nhớ tới lời cô vừa nói.

—— Tôi chỉ là đứa con gái nuôi được gửi ở trong nhà bọn họ, tôi có quyền lên tiếng gì chứ? Bọn họ có thể tùy ý kiểm soát tự do, hôn nhân và cuộc đời của tôi, tôi không thay đổi được bất kỳ ai cả.

Không thay đổi được bất kỳ ai......

Sao cô lại có thể nói ra những lời này?

Cô còn âm thầm tính kế thọc dao vào người ta đấy!!

......

......

Bên kia.

Lê Ân Ninh bị mấy cô gái vây quanh, cô ta mặc một cái váy trắng thuần, khác biệt hoàn toàn với cô gái trang điểm hoa hòe lộng lẫy đứng ở giữa sân, cả người hệt như một đóa hoa bách hợp nhỏ nhắn.

Một cô gái trong đó nói xong, rồi như muốn ra tay đẩy Lê Ân Ninh ra.

Nhưng đúng lúc này, Doãn Bắc đi tới kéo cô gái kia ra, "Doãn Đào Đào, em gây sự gì thế!"

Cổ tay Doãn Đào Đào bị Doãn Bắc nắm lấy, đau đến mức cô ta nhăn mặt lại và kêu than: "Anh, đau em!!"

Doãn Bắc buônh cô ấy ra, Doãn Đào Đào che cổ tay lại, nhưng vẫn không quên chỉ vào Lê Ân Ninh, nói: "Không biết người phụ nữ này lấy được thiệp mời ở đâu, thế mà còn trà trộn vào."

Doãn Bắc nói nhỏ: "Đừng gây chuyện nữa."

"Anh quát em làm gì!" Doãn Đào Đào không vui, "Nó lại còn có mặt mũi xuất hiện, anh, anh đừng có bị nó lừa nữa!!"

Giọng của Doãn Đào Đào hơi lớn nên hấp dẫn ánh mắt của những người khác tới.

Lê Ân Ninh đứng ở giữa, hơi cúi đầu xuống, chẳng nói một câu nào.

Dáng vẻ mảnh mai bất lực kia, người đàn ông nào nhìn mà chẳng mê muội.

"Đủ rồi." Doãn Bắc bảo Doãn Đào Đào câm miệng, muốn dẫn Lê Ân Ninh rời khỏi nơi này trước, nhưng mà phía bà Doãn đã nghe thấy tiếng động và đi tới đây rồi.

Bà Doãn thấy Lê Ân Ninh thì còn phản ứng lớn hơn cả Doãn Đào Đào.

"Sao nó lại ở chỗ này? Ai dẫn nó tới!!"

Ngay cả hình tượng chủ nhà Bà Doãn cũng không duy trì được nữa, tức giận lườm Lê Ân Ninh.

Bà Doãn này thì cũng không tin cái gì môn đăng hộ đối cả, bà ấy chỉ quan tâm con dâu nhìn có thuận mắt hay không, có dễ bảo hay không.

Hiển nhiên Lê Ân Ninh ở trong mắt bà Doãn là thuộc dạng ngứa mắt, người không dễ bảo, bởi vậy bà ấy cực kỳ không thích ả.

Bà Doãn ôm ngực, trông có vẻ như khó thở, "Doãn Bắc, sao lại thế này, sao nó lại ở chỗ này, có phải con dẫn nó tới không?"

"Mẹ, mẹ bình tĩnh đi." Doãn Bắc lo lắng thân thể bà Doãn, ra hiệu bằng ánh mắt cho người khác dẫn bà Doãn đi trước.

Nhưng mà bà Doãn đối mặt với người phụ nữ mà mình không thích lại đang thông đồng với con trai mình, sao mà chịu đi được.

"Con phải nói cho rõ ràng, sao nó lại ở chỗ này, có phải hôm nay con muốn chọc mẹ tức chết không?!"

"Mẹ......"

Quần chúng vây xem đã bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.

"Cô ta là ai thế?"

"Không biết......"

"Có điều rất xinh đẹp."

"Lần trước tôi còn thấy cô ta ăn cơm với Doãn Bắc, trông hai người rất thân mật đấy, tôi còn tưởng là mình nhìn lầm rồi chứ."

"Ôi...... Không phải vợ sắp cưới của Doãn Bắc là con gái nuôi nhà họ Tô à?"

......

......

Hoa Vụ đứng ở ngoài đám người nhìn trò hề bên kia, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, trông phải gọi là thoải mải.

"Thú vị à?"

Hoa Vụ nghe thấy tiếng nói, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Anh ạ. Anh xuất quỷ nhập thần, dọa người thế."

"Trông em cũng đâu giống bị dọa đâu."

Lúc này Hoa Vụ mới giơ tay sờ ngực, "Bị dọa rồi."

"......"

Tô Huyền lại nhìn về phía đám người bên kia, lặp lại vấn đề anh nói lúc đầu: "Thú vị à?"

"Anh có ý gì?"

"Đây không phải chuyện tốt em làm sao?"

"Anh à, không thể nói bậy được đâu." Hoa Vụ không thừa nhận.

Tô Huyền cười nhẹ một tiếng, "Có điều, sao em không tham gia một chút?"

"Em tham gia làm gì?"

"Bây giờ em là vợ sắp cưới của Doãn Bắc, sao em không đi ra kiếm sự thương hại?" Lúc này cô đi ra ngoài thì sẽ nhận được sự cảm thông của những người khác, về sau làm gì cũng tiện hơn.

Đương nhiên cũng sẽ có một nhóm xem kịch vui.

Nhưng mà sau này có thể đứng nói chuyện ở trên đạo đức, so ra thì suy nghĩ của một nhóm người đó hoàn toàn không quan trọng.

"Người vợ sắp cưới khéo hiểu lòng người như em, đương nhiên sẽ không xuất hiện ngay lúc này." Lúc này đi tới tham gia, tên Doãn Bắc ngu ngốc đó lại chẳng đổ hết mọi chuyện lên đầu cô chắc.

Cho dù chuyện này trông không liên quan gì tới cô, nhưng mà bà Doãn là mẹ anh ta, anh ta sẽ không dám phát bực với mẹ mình.

Doãn Đào Đào là em họ của anh ta, Doãn Đào Đào là cô bé duy nhất được nâng niu ở nhà họ Doãn, anh ta cũng không thể phát hỏa lên người Doãn Đào Đào được.

Lê Ân Ninh là người trong lòng anh ta, người ta xót còn chẳng kịp, sao lại còn phát hỏa với cô ta chứ?

Dưới tình huống Doãn Bắc không tìm được ai phát bực, thế chẳng phải là hành đến nữ chính à?

Dù sao thì kịch bản này lấy hành nữ chính làm dạo nhạc, nữ chính sẽ phải gánh vác tất cả đó!

Nữ chính xui xẻo quá.

"Ba người phụ nữ một vở kịch, anh xem, người đã đủ rồi." Hoa Vụ cảm thán cuộc sống bi thảm của mình xong thì chỉ vào ba người bên kia, "Nên em không tham gia nữa."

"......"

Hoa Vụ thấy có người đã bắt đầu tìm cái cô vợ sắp cưới là mình rồi thì gửi một tin nhắn cho Tô Tử, sau đó lập tức quay đầu chạy về chỗ ít người.

Tô Huyền: "......"

Tô Huyền suy nghĩ một chút, đi theo Hoa Vụ rời khỏi.

......

......

Mười phút sau.

Hoa Vụ nhìn mình và người đang trốn ở lùm cây, "Anh làm gì đấy?"

"Em làm gì đấy?" Tô Huyền bình tĩnh hỏi lại.

Hoa Vụ trung thực nói: "Em định báo thù cho mình."

Tô Huyền: "......"

Tô Huyền: "Thù gì?"

Hoa Vụ nâng cánh tay còn chưa thể sử dụng linh hoạt lên.

Tô Huyền biết chuyện cánh tay của cô bị thương, hơn nữa còn liên quan tới Doãn Bắc và Lê Ân Ninh.

Thế nên cô báo thù gì, không cần nói cũng biết.

Nhưng Tô Huyền vẫn hơi bàng hoàng, "Ở chỗ này ư?"

Trong sân nhà người ta, cô không sợ bị người khác phát hiện sao?

"Dạ, không được à?" Hoa Vụ nắm tay: "Nữ chính báo thù, mười năm chưa muộn!"

"......"

Chắc xem nhiều phim lắm đây.

Đại khái là Tô Huyền cảm thấy vừa rồi mình bị điên thì mới đi theo cô tới đây, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng mới vừa đứng lên thì Hoa Vụ lại đưa tay kéo anh xuống.

Phía trước có người tới.

Là bà Doãn và Doãn Đào Đào, Doãn Đào Đào đỡ Bà Doãn, đang tiến hành hỏi thăm Lê Ân Ninh.

Bọn họ xuyên qua hành lang đi vào một căn phòng, cửa sổ trong suốt ở sát đất có thể thấy bóng dáng bọn họ, nhưng không nghe thấy bọn họ nói gì.

Chẳng bao lâu sau, Doãn Bắc dẫn theo Lê Ân Ninh xuất hiện, bọn họ vào phòng bên cạnh.

Nhưng Doãn Bắc vừa vào thì đã chỉnh cửa kính thành chế độ không nhìn thấy.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Các cục cưng vé tháng nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play