Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hôm nay Tô Huyền lộ diện đã rất nể mặt rồi, cho nên anh không đợi nữa mà dẫn người đi về.
Anh còn chưa tới công ty đã nhận tin nhắn của những người còn ở hiện trường gửi tới.
Lê Ân Ninh được xe cứu thương chở đi rồi.
Tô Huyền khẽ giật mình trong lòng, cô sẽ không đâm người khác chứ?
Tô Huyền suy nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Thận Ngũ.
[Cô Nịnh? Cô ấy không sao ạ, khoẻ ạ...... Còn đang nói chuyện với Bà Doãn đấy chứ.]
Căn cứ vào tin nhắn của Thận Ngũ, lúc ấy chỉ có xe cứu thương tới, không có chiếc xe nào khác.
Mà Lê Ân Ninh cũng chỉ dẫm hụt chân rồi ngã từ trên cầu thang xuống thôi, không có chuyện gì khác.
Chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiệc sinh nhật của Bà Doãn, hiện tại còn đang tổ chức náo nhiệt lắm.
......
......
Tiệc sinh nhật kết thúc, Hoa Vụ vẫn ngồi cùng xe với Tô Tử.
Cả ngày nay Tô Tử đều xụ mặt như kiểu có người thiếu nợ cô ta cả chục tỷ đồng không bằng.
Tô Tử nghẹn một trận, cuối cùng thật sự không nghẹn được nữa, cười lạnh một tiếng, "Cô vì gả vào nhà họ Doãn, thật đúng là không từ thủ đoạn."
"Sao cô biết là tôi vì gả vào nhà họ Doãn?"
"Nếu không phải vì gả vào đó thì cô đối phó Lê Ân Ninh làm gì?" Lê Ân Ninh có quan hệ mập mờ với Doãn Bắc, Doãn Bắc hoàn toàn không thích cô.
"Tôi đối phó cô ta là vì toàn nhân loại."
"???"
Có phải đầu nó bị cửa kẹp rồi không?
Vì toàn nhân loại cái gì?
"Nói với cô thì cô cũng không hiểu." Hoa Vụ thở dài: "Chung quy là tôi muốn gánh tất cả trên lưng."
"......"
Tô Tử nhìn sang bên cạnh, thấy vừa hay đi ngang qua bệnh viện, cũng không biết lấy lá gan ở đâu, "Hay là cô đi khám não đi."
"Ôi."
"......"
Hoa Vụ vừa về đã bị Lam Quan Nguyệt gọi lại: "Sao hôm nay cô không nói gì với Doãn Bắc thế?"
"Nói rồi ạ."
"Sau đó hai đứa từng nói chuyện rồi ư?" Lam Quan Nguyệt lườm cô một cái, "Cô cho là tôi không thấy chắc?"
Hoa Vụ chìa hai tay ra, tỏ vẻ mình rất vô tội: "Lúc ấy anh ta chỉ toàn nghĩ tới người trong lòng mình, nào có tâm trang nói chuyện với con. Con cứ bám lấy nói chuyện với anh ta, thế chẳng phải khiến người ta chán ghét ạ?"
Lam Quan Nguyệt không lập tức phản bác, đại khái là cảm thấy Hoa Vụ nói có lý.
"Lê Ân Ninh kia......" Không biết Lam Quan Nguyệt muốn nói cái gì, chưa nói ra thì đã dừng lại, nói: "Cô mặc kệ cô ta, chung đụng với Doãn Bắc cho tốt là được."
Nói đoạn, Lam Quan Nguyệt lấy từ trong túi lấy ra hai tấm vé xem ca nhạc.
"Ngày kia cô đi xem với Doãn Bắc."
"Con hẹn ạ?"
"Không cần, cô đi là được, Bà Doãn sẽ nói với cậu ta." Lam Quan Nguyệt sắp xếp xong cả rồi.
Trước kia Bà Doãn không quan tâm tình cảm của hai người lắm, giống như Ninh Nịnh có thể gả tới, chính là nhà họ Doãn ban ân cho cô ấy.
Khi đó cô ấy thử vài lần cũng chưa có phản ứng gì, có điều sau vụ gây rối hôm nay của Lê Ân Ninh, bà Doãn đã tích cực hơn.
Hoa Vụ sảng khoái đồng ý, cầm vé đi lên tầng.
Kết quả vừa qua cửa đã phát hiện Tô Huyền ở trong phòng của mình.
Cô lui ra ngoài nhìn cửa phòng để chắc chắn mình không hề đi nhầm.
Hoa Vụ thấy lạ quay về phòng, đóng cửa lại, "Anh, xông vào phòng ngủ của con gái không hay lắm nhỉ?"
Tô Huyền ngồi ở chỗ bàn trang điểm, anh đã thay một quần áo đơn giản ở nhà, bớt đi vẻ trầm ổn khi mặc vest, nhiều thêm vài phần sức sống rực rỡ, giống như những học sinh đang phí hoài tuổi xuân của mình.
"Em nói báo thù, chính là đưa người ta đến bệnh viện à?"
"Vậy chẳng lẽ em còn đâm cô ta được chắc?" Hoa Vụ cởi áo khoác nhỏ trên người xuống, ném lên trên sô pha bên cạnh, "Anh, đây là xã hội dưới sự cai trị của pháp luật, em là một công dân tuân thủ luật pháp."
Ánh mắt Tô Huyền chuyển từ áo khoác nhỏ trắng tuyết lên trên người cô.
Lễ phục này rất tôn da, dường như cả người cô cũng trắng hơn bình thường hai tông.
Vải mềm mỏng phác họa ra vòng eo của cô, đôi chân thon dài trắng trẻo dưới làn váy, cô đá rơi giày cao gót, đi chân trần dẫm lên thảm.
Tô Huyền dời tầm mắt đi, sau đó liền thấy vé xem ca nhạc bị cô ném ở trên bàn.
"Tôi thấy em cũng không tuân thủ luật pháp lắm."
Hoa Vụ cười giả dối, nói: "Anh còn có việc gì à?"
Tô Huyền: "......"
Hoa Vụ đã kéo quai váy xuống, "Nếu anh không còn chuyện gì, thì em muốn thay quần áo tắm rửa. Hay là anh muốn ở lại nhìn?"
Tô Huyền: "......"
Tô Huyền thấy cô thật sự định cởi ra, đen mặt đứng dậy rời đi.
Hoa Vụ cười nhạo một tiếng, cởi quần áo ra đi vào phòng tắm.
Hôm nay bôn ba bên ngoài cả ngày, Hoa Vụ rất muốn tắm rửa cho đã, sau khi ra ngoài, cô lôi bản kế hoạch ra, mục đầu tiên ở trong đó viết một câu 'gia tăng tình cảm mẹ chồng nàng dâu'.
Nghĩ đến chuyện đêm nay Doãn Bắc và Lê Ân Ninh đều ngủ không được ngon, là cô lại có thể yên ổn đi ngủ.
......
......
Bệnh viện.
Lê Ân Ninh ngồi ở trên giường bệnh, trên cánh tay bó thạch cao, trên mặt cũng dán băng gạc, lúc này nhìn yếu đuối nhu nhược, khóc không thành tiếng.
Khi ấy ở trong căn phòng đó, thật ra ả và Doãn Bắc đang cãi cọ.
Doãn Bắc cảm thấy là ả cố ý tới tiệc sinh nhật.
Ả vốn chẳng muốn đi, nhưng mà cùng ngày bữa tiệc đó ả đã nhận được một tấm thiệp, đồng thời còn có một bộ váy được đưa tới.
Ả tưởng là Doãn Bắc phái người đưa đến, muốn ngả bài với người nhà, thế nên ả mới tới.
Đương nhiên, ả cũng có lòng riêng, ả muốn cho Ninh Nịnh hiểu, người trong lòng Doãn Bắc là ai.
Còn bà Doãn......
Bà ta vốn dĩ cũng không ưa ả, cho nên Lê Ân Ninh cũng không định lấy lòng bà ta.
Hai mắt Lê Ân Ninh đẫm lệ nhìn Doãn Bắc ngồi ở bên cạnh.
Lại cảm thấy lần này mình bị thương khá tốt, không thì chắc bọn họ sẽ còn xích mích vì chuyện ả đến tiệc sinh nhật hôm nay.
Doãn Bắc giơ tay lau nước mắt trên mặt Lê Ân Ninh.
"Đừng khóc."
"Liệu mặt em có để lại sẹo không?" Lê Ân Ninh nghẹn ngào hỏi.
"Sẽ không."
Dưới sự an ủi của Doãn Bắc, cuối cùng Lê Ân Ninh cũng yên tâm, Doãn Bắc đút ả ăn chút đồ ăn, đợi cho cảm xúc ả bình phục xuống thì mới hỏi: "Rốt cuộc lúc ấy làm gì mà lại thế này?"
"Không...... Không có gì." Lê Ân Ninh không muốn nói lắm, "Doãn Bắc, em mệt rồi."
Lê Ân Ninh trốn tránh như vậy, trái lại khiến Doãn Bắc không tin, "Em nói thật với anh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để em chịu ấm ức đâu. "
"Không có gì, thật sự không có gì mà." Lê Ân Ninh yếu ớt mỉm cười, "Anh về đi, không thì bác gái sẽ càng tức giận đó, mấy ngày này anh cũng đừng tới, đừng có chọc bác gái tức giận."
Lê Ân Ninh càng không muốn nói, Doãn Bắc lại càng cảm thấy bên trong có chuyện.
Đương nhiên anh ta sẽ không chịu bỏ qua như thế, bắt Lê Ân Ninh nói.
Cuối cùng Lê Ân Ninh làm vẻ không tình nguyện, nhưng lại bị ép nói, "Là...... Là Ninh Nịnh đẩy em, chắc là lần trước......"
Vẻ mặt Doãn Bắc lạnh lùng hẳn đi, "Lại là cô ta."
Lê Ân Ninh thấp giọng nói: "Lần trước cô ấy cũng bị thương, chắc là trong lòng trách em. Thật ra em không sao, chỉ là vết thương nhỏ, hay là cứ......"
Doãn Bắc ngắt lời Lê Ân Ninh: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi công bằng cho em."
"Không cần......"
"Anh sẽ không để em chịu ấm ức đâu."
"Em đâu chịu ấm ức......"
"Được rồi, em dưỡng thương cho tốt đi, chuyện khác em không cần phải xen vào, có anh đây mà."
Lê Ân Ninh muốn nói lại thôi, cuối cùng như kiểu không thuyết phục được Doãn Bắc nên không nói gì nữa.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vé tháng nha ~~