Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tô Tử ngồi ở bên cạnh Hoa Vụ như kiểu dưới mông có cái gì đó cắn cô ta, cả người đều bất ổn.
Hoa Vụ bị tiếng sột soạt của cô ta làm phiền, "Người có rận hả?"
"Cô mới......"
Tô Tử lườm cô một cái, câu nói kế tiếp chưa nói ra thì đã quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.
Thận Ngũ: "!!!"
Sức uy hiếp này!!
Chắc chắn là đã đánh cô ta!!
Đương nhiên Thận Ngũ sẽ không đồng tình với Tô Tử, cái cô hai này rất đáng ghét.
Cho nên Thận Ngũ hoàn toàn là tư thế vui vẻ xem kịch, cũng định chút nữa sẽ chia sẻ...... Báo cáo lại cho sếp của anh ta.
......
......
Lần nào sinh nhật của bà Doãn cũng đều rất xa hoa thô tục, lần này cũng không ngoại lệ, chỗ nào cũng lộ ra hai chữ 'có tiền'.
Bà Doãn trang điểm cứ như một cây tiền di động, vàng chói mắt người nhìn.
Hoa Vụ vừa xuống xe một cái là Tô Tử lập tức muốn chạy.
Hoa Vụ túm chặt cô ta lại, "Đi đâu đấy?"
"......"
Tô Tử giãy giụa một chút, không tránh được.
Lam Quan Nguyệt cũng tới đây, thấy hai bọn cô cầm tay nhau, vẻ mặt quái đản chớp chớp mắt.
Đây là......
"Bà Tô đấy à." Bà Doãn đã thấy mấy người, cười ha hả chào hỏi.
Lam Quan Nguyệt thu tầm mắt lại, vội vàng bảo bọn cô đi theo kịp, cũng tươi cười nói: "Bà Doãn à, mấy ngày không gặp rồi, sao trông bà lại trẻ hơn thế."
"Ha ha ha thật không?"
"Lại chẳng thế, bà làm gì mà được thế vậy, ngày khác cũng giới thiệu cho tôi đi, đừng có hưởng thụ một mình chứ."
"Chắc chắn rồi......"
Chả có một người phụ nữ nào không thích được người ta khen trẻ tuổi xinh đẹp cả, hiển nhiên Lam Quan Nguyệt rất am hiểu việc này.
Đợi bà ta dỗ bà Doãn vui vẻ xong, dường như bấy giờ mới nhớ tới, "Xem tôi đấy, chỉ mải nói chuyện với bà. Tô Tử, Ninh Nịnh, sao còn chưa chào bác thế? Chẳng có chút phép tắc nào cả."
Hoa Vụ chào hỏi theo lời Lam Quan Nguyệt: "Con chào bác ạ."
Tô Tử không vui, nhưng ngại nhiều người như thế, cũng chỉ có thể chào theo: "Con chào bác ạ."
Bà Doãn cười tủm tỉm nhìn cô và Tô Tử, "Được rồi...... Quan hệ của hai chị em tốt quá."
Bà Doãn chủ động kéo Hoa Vụ nói chuyện: "Sao gần đây không thấy Doãn Bắc dẫn con tới nhà thế? Giận dỗi với thằng nhãi kia đúng không? Con yên tâm, hai bác đã dạy bảo nó rồi."
Bà Doãn cũng khá vừa lòng với cô con dâu tương lai 'Ninh Nịnh' này nên tạm thời vẫn chưa diễn vai mẹ chồng ác độc.
Đại khái là cảm thấy kiểu con gái có tính cách như nguyên chủ dễ nắm bắt, đến khi gả vào thì cũng sẽ không trở mặt.
Cho nên lời trong miệng bà ấy chỉ để nghe thôi.
Con trai bảo bối nhà người ta, làm sao nỡ nói nặng được chứ.
Mà xem xem cô nằm viện lâu như thế cũng chưa từng tới thăm cô, cho nên ý à, những người này chỉ tốt ở ngoài mặt thôi.
Gặp dịp mà diễn thì không làm khó được Hoa Vụ, cô thong dong tiếp lời bà Doãn nói.
"Ài, cậu chủ đâu rồi?" Bà Doãn quay đầu hỏi người bên cạnh: "Sao còn chưa thấy đâu? Mau gọi nó ra đi."
Bà Doãn sai người đi gọi Doãn Bắc tới đây.
Bà Doãn đẩy thẳng Hoa Vụ cho Doãn Bắc, "Cái thằng này, vợ sắp cưới của mình mà không ra tiếp đãi đi, kỳ cục."
Doãn Bắc: "......"
Doãn Bắc mặc vest màu xám bạc, dưới con mắt của Hoa Vụ thì lộ ra vẻ khó ở, mặt mày lạnh lùng.
Không thể không nói, Doãn Bắc cũng rất đẹp trai.
Không bôi nhọ danh hiệu nam chính này.
Có điều trước đó từng ở chung với nguyên chủ rồi, dù sao cũng đã có một chút 'tình cảm', kết quả bây giờ ở bên Lê Ân Ninh một thời gian xong thì người ta lại chẳng còn kiên nhẫn nữa.
Diễn cũng không muốn diễn chút nào.
Không hổ là ngược văn!
"Con chăm sóc Nịnh Nịnh cho tốt đấy nhé." Bà Doãn dặn dò Doãn Bắc một câu, sau đó thì đuổi hai người đi.
Doãn Bắc hoàn toàn không có ý chăm sóc cô, đi nhanh về phía trước.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô đi giày cao gót, không tiện đuổi theo anh ta cho lắm, vậy nên Hoa Vụ không theo nữa, mà đi tới bàn bên cạnh cầm một ly rượu lên.
Cô còn chưa kịp uống một ngụm thì Doãn Bắc đã quay đầu đi về.
Anh ta nhìn cô, không rõ là có ý gì, "Cô làm gì đấy?"
"Uống chút nước." Hoa Vụ không muốn nhìn, thế nên làm lơ ánh mắt anh ta luôn.
"Đi theo tôi."
"Cuộc sống của tôi tự do." Hoa Vụ nhấp một ngụm rượu, "Anh bảo tôi đi theo anh thì tôi phải đi theo anh à?"
Nữ chính như tôi không cần mặt mũi chắc?
Nực cười!
Doãn Bắc ngỡ ngàng, ánh mắt anh ta lại thay đổi, đại khái là cảm thấy cô khác với trước kia.
Doãn Bắc nhanh chóng nói tiếp: "Tôi có lời muốn nói với cô, cô đi cùng tôi đi."
"Trước công chúng, cũng đâu có ai nghe lén, anh nói đi."
"......"
Nam chính như Doãn Bắc, hiển nhiên không ai được trái ý anh ta, cho nên anh ta duỗi tay muốn túm Hoa Vụ đi.
"Ài......" Hoa Vụ vẫn luôn đề phòng, nháy mắt khi anh ta nhấc tay thì lùi về sau, "Tuy rằng anh là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của tôi, nhưng vẫn mong anh tuân thủ truyền thống tốt đẹp, đừng có tùy tiện chạm vào tôi, dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa...... Nếu để cho người khác thấy, sinh ra hiểu lầm không cần thiết thì phiền lắm. Anh Doãn à, tôi muốn tốt cho anh thôi."
Nói xong lời cuối cùng, Hoa Vụ thành khẩn bày vẻ chỉ muốn tốt cho anh ta.
Doãn Bắc: "......"
Mặt Doãn Bắc tối lại.
Tay anh ta để trên không trông có vẻ khác lạ, đã có người nhìn về phía này rồi.
Doãn Bắc nén giận rụt tay về, không dẫn Hoa Vụ đi được, anh ta chỉ có thể mở miệng nói thẳng: "Rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng từ hôn chứ."
"Tôi đã nói rồi, chuyện này tôi không làm chủ được."
Doãn Bắc nhìn chằm chằm cô, nói với cái điệu cọc cằn: "Nhà họ Tô nói là cô không chịu từ hôn."
"......"
Tô Nham nói với người ta như thế à?
Bại hoại thanh danh của tôi rồi!!
Đáng giận!!
Hoa Vụ thở dài: "Thế bọn họ cũng chẳng thể nói là do bọn họ không muốn chứ? Chắc chắn chỉ có thể đây lên người tôi, chuyện từ hôn này anh tìm tôi cũng thế, trừ khi...... Anh có thể giết tôi."
Đồng tử Doãn Bắc hơi rụt lại, đại khái là bất ngờ khi cô nói ra câu này.
Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta lại cảm thấy là do cô không chịu từ hôn nên mới cố ý nói ra lời như thế.
"Cô không chiếm được gì ở trên người của tôi đâu."
"???"
Có phải anh ta không hiểu tiếng người không?
Ôi!
Chẳng lẽ hiểu lầm với nữ chính nảy sinh như thế à? Là do nam chính không hiểu tiếng người ư?
Ngoài cơ quan dùng được ra thì trên người anh còn cái gì có ích chứ?
Hoa Vụ hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh để không nói ra những lời không thân thiện, "Nhà họ Tô có thể nhận được lợi từ cuộc hôn nhân này, nên họ sẽ không quan tâm tôi muốn hay không."
Doãn Bắc: "Chỉ cần cô không muốn, bọn họ còn có thể ép cô chắc?"
Hoa Vụ cười thành tiếng, "Tôi chỉ là đứa con gái nuôi được gửi ở nhà bọn họ, tôi có quyền lên tiếng gì chứ? Bọn họ có thể tùy ý kiểm soát tự do, hôn nhân và cuộc đời của tôi, tôi không thay đổi được bất kỳ ai cả...... Anh Doãn à, tôi không giống anh."
Doãn Bắc ngỡ ngàng, nhìn thiếu nữ yếu đuối cúi đầu ở đối diện, đột nhiên lại cảm thấy hình như mình nói hơi quá đáng rồi.
Nhưng mà anh ta nghĩ đến một người khác, chút áy náy này lập tức tan thành mây khói.
"Nếu anh muốn giải trừ hôn ước như thế, thì anh cần phải tự cố gắng. Anh Doãn, đừng đặt hy vọng trên người một cô gái yếu đuối như tôi, như vậy là không có đạo đức."
"......"