Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Ninh Nịnh không phải như thế!
Ninh Nịnh sẽ không dám phản kháng mình!
Nó không phải Ninh Nịnh!
"Cô từng nghe nói trùng sinh chưa?"
Hoa Vụ cười tủm tỉm ngồi vào bên cạnh cô ta.
"......"
Tuy rằng Tô Tử không thích đọc tiểu thuyết, nhưng loại từ nóng như này cô ta vẫn biết.
"Tôi, là người trùng sinh." Một tay Hoa Vụ ấn lên trước ngực, "Đặt ở trong tiểu thuyết, người như tôi chính là nhân vật chính, là người có hào quang của nhân vật chính, cô thật sự muốn đối đầu với tôi à?"
"......"
Có phải nó điên rồi không?
Nhưng Tô Tử lại tiệt không một chút nghi ngờ, liệu có chuyện trùng sinh này thật không?
Dù sao thì trước đó cô ta đã từng nghi ngờ cô bị thứ gì đó bám vào người......
Tô Tử đang đấu tranh tâm lý trong lòng, đã cảm thấy chắc Ninh Nịnh điên rồi, lại cảm thấy cô nói trùng sinh cũng hơi hợp lý.
Không thì sao có thể giải thích chuyện tính cách của cô đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, trở nên biến thái đáng sợ như thế chứ.
Tô Tử đấu tranh trong lòng xong, cô ta đột nhiên bật ra một câu: "Thế cô nói xem dãy số trúng thưởng xổ số tiếp theo là gì."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ cạn lời: "Trước khi trùng sinh tôi cũng đâu có mua vé số, sao tôi biết được chứ?"
"Thế sao tôi lại phải tin tưởng cô."
"Cô có tin hay không cũng chẳng quan trọng." Hoa Vụ cười thành tiếng, "Tôi chỉ cho cô một lý do mà thôi."
"Mày chơi tao!!" Suýt nữa Tô Tử đã lật khay đồ ăn trước mặt lên.
Hoa Vụ duỗi tay đè khay đồ ăn lại, "Đừng có lãng phí thức ăn."
"......"
Bây giờ còn quản lãng phí cái gì nữa!
"Ăn nhanh đi, đừng để đói lả ra đấy." Hoa Vụ đẩy khay đồ ăn về phía cô ta, trong giọng nói đầy vẻ quan tâm.
Nhưng mà Tô Tử nhìn vào mắt của cô chỉ cảm thấy dựng tóc gáy.
Cô ta nhớ tới ngày hôm qua, cô cũng dùng ánh mắt như thế, ấn cô ta vào phòng vệ sinh......
Tô Tử hé môi nặn ra hai chữ: "Ảnh......"
"Yên tâm, tôi sẽ không cho người khác thưởng thức, chỉ cần cô chớ có chọc tôi không vui."
Tô Tử sắp điên luôn rồi, "Sao mày lại phải đối xử với tao như thế."
"......"
Bởi vì lúc trước mày đối với nguyên chủ như thế nha.
Ở trong cốt truyện Lê Ân Ninh bị người ta xuyên tới, sau khi nguyên chủ bị người ta từ hôn thì nhà họ Tô muốn cho gả cô ấy cho một người khác.
Đương nhiên nguyên chủ không muốn.
Nhưng mà Tô Tử lại nghĩ ra chú ý xấu như thế, bắt nguyên chủ đi lấy chồng.
Hoa Vụ cười khanh khách nhìn cô ta, "Nhân quả báo ứng đấy."
"......"
Trước đó cô còn nói chúng ta không có thù hận sâu nặng gì đó!!
Dưới sự 'giám sát' của Hoa Vụ, Tô Tử chỉ có thể gỡ khẩu trang xuống.
Hoa Vụ thấy sườn mặt cô ta hơi sưng, còn có vết máu, khẽ nhướng mày, "Đánh nhau với đám chị em hả?"
Ngày hôm qua cô không hề ra tay với Tô Tử.
Khả năng duy nhất chính là đám chị em kia của cô ta.
Lúc ấy Tô Tử đang tức giận đấy, đám chị em kia còn đòi đi xem.
Vốn dĩ đám chị em kia cũng không phải thật sự muốn kết bạn với cô ta, ngày thường nâng niu cô ta là do nể mặt nhà họ Tô thì mới nhẫn nhịn.
Cho nên nói mấy câu không hợp, rất có khả năng sẽ trở mặt.
Tô Tử lại hung ác lườm cô một cái.
Nó còn dám nhắc nữa!!
"Bớt chơi với bạn không ra gì đi, nhìn rõ gương mặt thật của bọn họ cũng tốt."
"......"
Tô Tử muốn phản bác gì đó, nhưng cô vừa động khóe miệng thì lại đau, cơn đau nóng rát khiến cô ta ngậm miệng lại.
Tô Tử ăn hết sạch đồ ăn Lam Quan Nguyệt đưa tới.
"Ngoan."
Hoa Vụ thu dọn đồ rời đi.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa là tiệc sinh nhật bà Doãn, cô đi cùng tôi nhé."
"Sao tao phải......"
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Vụ, câu nói tiếp theo của Tô Tử bị nuốt vào, chỉ là không cam lòng siết chặt nắm tay.
"Ăn hết thật á?"
Lam Quan Nguyệt xác nhận lại với Hoa Vụ.
Đúng là ăn hết thật, Lam Quan Nguyệt lại truy hỏi: "Thế Tử Tử có nói với cô là sao nó lại như thế không? Là ai bắt nạt nó à?"
Hoa Vụ: "Chị bảo là cãi nhau với bạn."
"......"
Lam Quan Nguyệt nhớ mình có số của mấy đứa thường chơi với Tô Tử thì gọi tới, không phải không nhận, nhưng mà nổi giận đùng đùng nói không biết.
Có điều biết chỉ là cãi nhau thôi thì Lam Quan Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà chẳng từng cãi nhau với người khác chứ.
......
......
Tô Tử tự nhốt mình ở trong phòng vài ngày, có điều sau khi Hoa Vụ đi vào thì cô ta đã cho phép người khác đưa đồ ăn vào phòng.
Đại khái là cô ta sợ Hoa Vụ lại đích thân tới quan tâm.
"Cô Nịnh, đây là thiệp mời nhà họ Doãn đưa tới."
Thận Ngũ giao thiệp vàng cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ mở ra nhìn rồi tiện tay ném ở trên bàn.
Giây tiếp theo, cô lại cầm lên rồi mở ra, hỏi Thận Ngũ: "Cái thứ này làm giả dễ không?"
Thận Ngũ: "???"
Chẳng phải cô có thiệp mời à, sao phải làm giả chứ?
"Chắc là anh có đường làm đúng chứ?" Hoa Vụ nhìn anh ta không chớp mắt: "Nghĩ cách làm giả một tấm cho tôi, đương nhiên anh kiếm một tấm thật cũng được, tôi không kén chọn."
"......"
Đây là vấn đề cô kén chọn hay không à?
Thận Ngũ cố giữ nụ cười, hỏi: "Cô Nịnh, sao thế nhỉ? Cô đã có một tấm rồi mà."
Cũng đâu phải không có thiệp mời, sao còn phải tốn sức kiếm một tấm nữa chứ?
"Tục ngữ nói chuyện tốt thành đôi mà."
"??"
Thận Ngũ không phải hiểu nổi, "Cô muốn nhiều......"
Hoa Vụ buông thiệp mời trong tay xuống, "Anh gọi tôi là gì?"
"...... Cô Nịnh ạ?"
"Chuyện cô chủ mình thì đừng hỏi."
"......"
"???"
......
......
Tuy rằng Thận Ngũ không biết Hoa Vụ đòi làm gì, nhưng anh ta vẫn giúp Hoa Vụ làm, nhìn qua thì giống hệt nhau, không biết là Thận Ngũ tìm người chế theo, hay là có con đường khác.
Hoa Vụ rất vừa lòng với khả năng làm việc của Thận Ngũ, đơn phương hứa hẹn tăng lương cho anh ta.
Thận Ngũ: "......"
Ha ha.
Từ đầu chí cuối Thận Ngũ vẫn không biết Hoa đòi tấm thiệp kia để làm gì, cũng không thấy cô làm chuyện gì đặc biệt.
Thời gian thoáng cái đã đến sinh nhật của bà Doãn.
Từ sáng sớm Hoa Vụ đã nhận được lễ phục Lam Quan Nguyệt đưa tới, vì khiến Doãn Bắc thích cô, Lam Quan Nguyệt cũng phải bỏ vốn gốc.
Tô Tử biết việc này thì bất bình trong lòng, có thể là thói quen ngày thường, nói thẳng sự bất mãn của mình ra.
Đúng lúc Lam Quan Nguyệt phải nhận điện thoại, không đáp lời nữa.
Hoa Vụ chờ Lam Quan Nguyệt đi xa, lúc này mới cười nói: "Nếu cô cưới Doãn Bắc, cho cô mặc cũng đúng nha."
"......"
Tô Tử lập tức ngậm miệng.
"Giúp tôi mặc quần áo đi."
"Tôi cũng không phải người hầu của cô!" Tô Tử xù lông.
Hoa Vụ nghĩ, cực kỳ lễ phép bổ sung một câu: "Phiền cô rồi."
"......"
A a a a a!!
Tô Tử tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Trên đường tới nhà họ Doãn, Hoa Vụ bảo Tô Tử ngồi cùng một xe với mình, Lam Quan Nguyệt chỉ nhíu mày, nhưng mà Tô Nham đang giục rồi, bà ta thấy Tô Tử không nói gì thì cũng không bảo gì nữa.
Ở trong nhận thức của Lam Quan Nguyệt, chuyện này không có hại cho con gái nhà mình.
Thận Ngũ lái xe, thỉnh thoảng anh ta lại quan sát hai vị ở phía sau.
Anh ta có một loại cảm giác Ninh Nịnh cô chiêu chính thức, mà Tô Tử thì giống như hàng giả.
Cho dù là khí chất hay là dáng vẻ của hai người......
Mấu chốt là biểu hiện của Tô Tử thật sự rất lạ.
Vết thương trên mặt đã gần khỏi hẳn, kem che khuyết điểm có thể che hết dấu vết.
Có điều Thận Ngũ đã từng thấy Tô Tử trước khi trang điểm, thật sự trên mặt có một chút dấu vết.
Quả nhiên là Ninh Nịnh đánh cô ta!!