Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ đi về trước, đám chị em của Tô Tử thò cổ nhìn mãi vẫn không thấy Tô Tử đâu.

Một đứa chị em trong đám đó nổi giận ngay, chất vấn Hoa Vụ: "Tử Tử đâu? Cô làm Tử Tử rồi? Sao cậu ấy còn chưa quay về?"

Thận Ngũ cũng thấy lạ nhìn về phía cô.

Ánh mắt còn cố ý dừng ở trên mặt cô, lấy tính tình của Tô Tử, tát cô hai cũng là bình thường.

Nhưng mà khuôn mặt thiếu nữ nõn, không có bất kỳ dấu vết từng bị đánh nào.

Hoa Vụ lễ phép nói: "Cô ta muốn tỉnh táo lại chút, bảo mấy cô về trước đi."

"......"

Đám chị em không tin.

"Có phải cô làm gì Tử Tử rồi không?"

Hoa Vụ buông tay: "Trước công chúng, tôi có thể làm gì cô ta?"

Đám chị em nhìn còn có vẻ rất quan tâm Tô Tử, "Thế cậu ấy ở đâu?"

"Bây giờ cô ta không muốn gặp mấy cô." Hoa Vụ thành khẩn khuyên: "Các cô cứ đi về trước đi."

Sao mà đám chị em chịu nghe Hoa Vụ khuyên chứ, không hỏi được kết quả trong miệng Hoa Vụ thì lập tức đi tới hướng mà Hoa Vụ vừa quay về.

Hoa Vụ ở phía sau lớn tiếng nhắc nhở: "Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy cô, cẩn thận ăn mắng nha......"

Thận Ngũ: "......"

Thận Ngũ dịch ra sau Hoa Vụ: "Cô Nịnh, cô làm gì với cô hai à?"

Hoa Vụ chắp tay sau lưng, đi về phía trước như ông cụ non, chậm rãi bắn ra một câu: "Giữ gìn chính nghĩa là phẩm chất tốt đẹp mà trời xanh giao cho công dân."

"???"

Lời này có ý gì?

Rốt cuộc cô ấy đã làm gì Tô Tử vậy?

Thận Ngũ nhìn về phía sau một cái, lại nhìn Hoa Vụ sắp đi đến chỗ thang máy, anh ta chỉ có thể đi theo Hoa Vụ trước.

......

......

Hoa Vụ mua đồ xong thì quay về, không ra khỏi cửa nữa.

Mà đến chạng vạng Thận Ngũ mới thấy Tô Tử, cô ta trùm một cái khăn trùm đầu đắt giá quay về, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Cả người nhìn có hơi u ám.

Lúc ấy Hoa Vụ đang ăn cơm ở nhà ăn, Tô Tử nhìn thấy mà lại chẳng nói cái gì, còn không màng Lam Quan Nguyệt hỏi han, cất bước chạy lên tầng.

Lam Quan Nguyệt: "???"

Có lẽ là Lam Quan Nguyệt cảm thấy con gái mình hơi lạ, cũng ăn không ngon nữa, rời khỏi nhà ăn đi xem Tô Tử.

Nhà ăn liền chỉ còn lại một mình Hoa Vụ.

Thận Ngũ ở bên ngoài nhìn vào nhà ăn, thiếu nữ ôm bát sứ trắng húp canh, hình như tâm trạng rất tốt.

Cô ấy sẽ không đánh Tô Tử chứ?

Không thì cái kiểu che che vừa nãy của Tô Tử là có ý gì?

Nhưng cũng không thể......

Nếu như Tô Tử bị cô ấy đánh, lúc đó lại không quậy loạn lên chắc?

Chắc chắn Lam Quan Nguyệt và Tô Nham sẽ giúp Tô Tử mà.

Đợi Hoa Vụ ăn cơm xong đi ra, Thận Ngũ lập tức bước tới, lại tiếp tục hỏi nghi vấn của mình:

"Cô Nịnh, cô thật sự không làm gì cô hai sao?"

"Anh muốn tôi làm gì cô ta à?" Hoa Vụ cười như không cười nhìn anh ta, "Anh hỏi tôi vài lần rồi, nếu anh nghĩ như thế, tôi cũng có thể suy xét lại. Có điều, xảy ra chuyện thì tôi sẽ nói là anh sai tôi làm."

"!!!" Thận Ngũ nói chặn lại: "Tôi nào dám sai cô chứ, cô coi như vừa rồi tôi chưa làm cái gì đi."

Hoa Vụ đi lên tầng, "Anh biết người như thế nào mới có thể sống thọ không?"

"Thường xuyên tập thể dục?"

"Bớt lo chuyện người khác."

"......"

Hoa Vụ lên đến tầng hai thì nghe thấy tiếng Lam Quan Nguyệt liên tục gõ cửa phòng Tô Tử, nhưng mà Tô Tử không nói lời nào cũng chẳng mở cửa ra khiến Lam Quan Nguyệt sốt sắng mãi không thôi.

Thận Ngũ nhìn Hoa Vụ đã lên tầng 3, trong lòng chợt lại rét run.

Anh ta không đi lên theo, mà đi xuống tầng gửi tin nhắn cho Tô Huyền.

[Sếp ơi, hình như Ninh Nịnh làm gì Tô Tử, bây giờ Tô Tử nhốt bản thân trong phòng không chịu ra ngoài.]

Lần này Tô Huyền lại trả lời tin nhắn.

[Làm gì?]

[Em không nhìn thấy.]

[......]

Thận Ngũ nhìn sáu dấu chấm kia, cảm thấy chắc chắn sếp nhà mình đang mắng mình ăn hại.

Anh ta tiếp tục gõ chữ.

[Lúc Tô Tử quay về thì không khóc cũng chẳng gây sự, chỉ trùm cả người mình lại, em nghi là Ninh Nịnh đánh cô ta.]

[Nó bị đánh mà không mách à?]

[Đúng thế, lạ lắm ạ......]

Lần Tô Huyền không đáp lại nữa.

Thận Ngũ nhìn cái tin nhắn cuối cùng của mình, im lặng xoá đoạn hội thoại đi.

......

......

Tô Tử vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, Tô Nham đi về tới gõ cửa mà cũng không ra.

Gây rối cả đêm, ngày hôm sau Tô Tử vẫn chưa ra.

Lam Quan Nguyệt sốt sắng lắm rồi, bê đồ ăn đứng ở ngoài không ngừng gõ cửa.

"Dì ạ."

Lam Quan Nguyệt giật mình, quay đầu thì thấy Hoa Vụ đã đứng sau bà ta từ lúc nào không hay.

"Chuyện gì?" Bây giờ Lam Quan Nguyệt đang bực, ghét bỏ mở miệng.

"Để con thử xem ạ." Hoa Vụ chủ động nhận lấy khay trong tay Lam Quan Nguyệt.

Lam Quan Nguyệt không ngờ cô sẽ làm như vậy, đến khi Hoa Vụ lấy khay đi thì bà ta mới chợt phản ứng lại, "Cô thử cái gì? Đừng ở đây quấy rối, đi làm việc của cô đi."

Nói xong, Lam Quan Nguyệt lại muốn lấy khay về.

Nó cố ý tới quấy rối à?!

Hoa Vụ tránh khỏi tay Lam Quan Nguyệt, gõ cửa, "Chị Tô Tử, em đem cho chị chút đồ ăn, chị mở cửa đi."

Răng rắc ——

Câu nói kế tiếp của Lam Quan Nguyệt kẹt trong cổ họng, không thể tin nổi trợn tròn hai mắt.

Trước nay Tô Tử rất ghét nó, từ khi nào mà quan hệ chúng nó lại tốt như thế?

"Dì à, không sao đâu, để con vào xem."

Hoa Vụ đẩy cửa đi vào, Lam Quan Nguyệt muốn vào theo, kết quả, sau khi Hoa Vụ đi vào thì cửa 'rầm' mộ tiếng đóng lại.

Tô Tử đeo khẩu trang, đứng ở phía sau cửa u ám nhìn chằm chằm Hoa Vụ.

"Ở trong nhà thì cô mang khẩu trang làm gì?"

"Không phải chuyện của mày."

Hoa Vụ cẩn thận nhìn nhìn cô ta, "Mặt làm sao vậy?"

Thật ra cô chả động đến một sợi tóc của Tô Tử.

Tô Tử bị hỏi đến việc này, đáy mắt lại hiện vẻ tức giận, "Mắc mớ gì đến cô. Bây giờ cô còn muốn làm gì nữa?"

Hoa Vụ cũng không truy hỏi, "Quan tâm cô mà."

"Chồn đòi chúc tết gà."

"Cô là gà à?"

Sắc mặt Tô Tử biến đổi, con ngươi u ám hừng hực lửa giận, "Cô mắng ai đấy!!"

Hoa Vụ làm lơ ánh mắt hung ác của cô ta, đặt đồ ăn lên trên bàn, "Chẳng phải tự cô nói à? Tôi chỉ nói theo cô thôi nha."

Tô Tử: "......"

Hoa Vụ chỉ vào cái bàn: "Ăn đi, không thì tí nữa mẹ cô phải tìm người phá cửa để vào đấy."

Tô Tử: "......"

Tô Tử đứng không nhúc nhích.

Hoa Vụ mỉm cười: "Làm sao, còn muốn tôi đút nữa à?"

"......"

Sống lưng Tô Tử dâng lên một đợt khí lạnh, cô ta theo bản năng đi tới bên kia đi, đến khi phản ứng kịp thì lại tức giận.

Bây giờ cô ta đang ở trong nhà, còn sợ cô làm gì!!

Hoa Vụ đích thân kéo ghế dựa ra cho cô ta, ấn cô ta ngồi xuống, đứng sau chống lưng ghế, lấy một loại tư thế thân mật, cúi người xuống, "Chúng ta cũng không có thù hận sâu nặng gì, chuyện cô làm với tôi trước kia, tôi có thể bỏ qua hết, nhưng tiền đề là cô phải nghe lời, hiểu không?"

Sắc mặt Tô Tử tái nhợt.

Hoa Vụ nhét đôi đũa vào tay Tô Tử, "Ăn đi, đừng khiến mẹ cô lo lắng. Lớn chừng này rồi, phải trưởng thành đi, đừng khiến cho người lớn phải nhọc lòng vì cô, mệt chết thì làm sao bây giờ."

Giọng điệu kia như thật sự lo lắng vậy.

Tay cầm đũa của Tô Tử hơi run lên, "Cô...... Cô không phải Ninh Nịnh, rốt cuộc cô là ai? Ma ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play