Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Thận Ngũ lái xe ở phía trước, thỉnh thoảng anh ta nhìn hai người ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Sao cậu cả lại ngồi cùng một chiếc xe với cô ấy chứ?

Bọn họ còn giống như đang thương lượng chuyện gì không thể tiết lộ!!

Đây là xã hội pháp trị, Hoa Vụ cũng không thể trực tiếp kéo Lê Ân Ninh đi xử lý, cho nên chỉ có thể đi đường vòng cứu quốc.

Mà cô là một đứa con gái nuôi được gửi nhờ nhà người khác, tài nguyên vận dụng được có hạn.

Nhưng đúng lúc này nhân vật phản diện lại chủ động tìm tới cửa, đây còn chẳng phải là giả thiết bước ra cửa là nhặt trang bị của nữ chính ư?

Cô không cần thì quá có lỗi với người ta chủ động dâng tới cửa.

Tô Huyền in lặng một lúc, hỏi cô: "Em và cậu ta có thù gì?"

"Người dám từ hôn em còn chưa sinh ra đâu!" Hoa Vụ hừ lạnh một tiếng, nói ra một câu cực kỳ giống nhân vật phản diện thần kinh trong phim truyền hình: "Chỉ có em mới được từ hôn, làm gì đến lượt người khác từ hôn em chứ!"

Tô Huyền: "......"

Anh liếc mắt nhìn Hoa Vụ với một suy nghĩ mới.

Hai người tán gẫu xong thì Hoa Vụ bảo Thận Ngũ dừng xe ở ven đường, sau đó —— sau đó đuổi Tô Huyền xuống xe.

Thận Ngũ cũng thảng thốt.

"Cô Nịnh, như này không hay lắm nhỉ?" Thận Ngũ nhìn bóng người càng ngày càng xa trong kính chiếu hậu, tim cũng sắp ngừng đập.

"Cái gì không hay?"

"Cô lại ném cậu chủ ở ven đường......"

"Anh ý không biết đi bằng chân à?" Hoa Vụ không cảm thấy sai chỗ nào, "Không phải anh là tài xế của tôi à? Chẳng lẽ anh còn muốn làm tài xế cho anh ý...... À, bảo sao lúc trước anh lại liếc mắt của anh ấy, có phải anh muốn đi ăn máng khác không!"

Thận Ngũ ngậm miệng lại.

Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng.

Cô cũng không để ý Thận Ngũ là người của ai, chỉ cần có thể sai khiến là được.

Đi về phía trước một đoạn, Thận Ngũ lại nén oán niệm dưới đáy lòng, lễ phép hỏi: "Cô Nịnh, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi mua đồ."

Nửa giờ sau, Thận Ngũ nhìn cửa hàng trước mặt với tâm trạng phức tạp.

"Cô Nịnh, tôi mạo muội hỏi một câu...... Cô có tiền ư?" Thận Ngũ cảm thấy chắc hẳn trên người cô không có tiền mua những hàng hiệu này.

Hoa Vụ cũng rất thẳng thắn thành khẩn, "Không có nhen."

"Thế cô......" Không có mà cô còn dám tới, cô định bảo tôi trả tiền hả?

Hoa Vụ vỗ nhẹ xuống tay, "Chúng ta có thể mời cứu binh bên ngoài!"

Hoa Vụ làm trò bảo Thận Ngũ lôi điện thoại ra gọi cho Tô Nham.

"Chú ạ, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của bác Doãn rồi, con muốn mua cho bác ấy một món quà để bác ấy vui, nếu bác ý thích con, vậy sẽ thành công một nửa...... Nhưng mà con không có tiền ạ."

Thận Ngũ: "???"

"Chẳng phải có rồi à." Hoa Vụ cho Thận Ngũ xem khoản tiền nóng hổi vừa tới, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Thật ra mẹ Doãn Bắc khó tính có tiếng trong giới rồi.

Nhà họ Doãn lập nghiệp từ ông của Doãn Bắc, khi bà Doãn lấy bố của Doãn Bắc thì nhà họ Doãn chỉ có thể tính là có chút tài sản.

Đương nhiên xuất thân của bà Doãn cũng không cao, nếu không phải bố Doãn Bắc chung thuỷ với bà ấy thì chắc bây giờ bà chủ của nhà họ Doãn cũng không phải bà.

Nhưng nhà họ Doãn sau mười mấy năm ngắn ngủi, càng làm càng lớn.

Lúc trước bà Doãn ở trong giới cũng bị không ít người xem thường, chắc là bóng ma tâm lý do bị xem nhẹ hồi trước, khiến khi phát đạt bà ấy thích nhất là mua đồ hiệu trang trí cho mình.

Hoa Vụ tiêu tiền của Tô Nham mua một bộ châu báu, chuẩn bị đến khi ấy sẽ tặng cho bà Doãn.

Hoa Vụ mua đủ xong thì để Thận Ngũ xách túi đi theo sau cô.

Hai người còn chưa tới quầy tính tiền đã đụng phải Tô Tử và đám chị em của cô ta.

Tô Tử được người ta vây quanh, cô ta giống như một cô công chúa nhỏ, kiêu kỳ như một con khổng tước con.

Khi chạm mặt Hoa Vụ ở cửa, Tô Tử lập tức cảm thấy đen đủi.

Cô ta nhìn cửa hàng đằng sau một cái, nói khó nghe: "Ninh Nịnh, mày còn có tiền dạo nơi này hả?"

"Không có tiền nha." Hoa Vụ thẳng thắn nói.

"À." Đây là câu trả lời mà Tô Tử đoán được, cô ta vừa định nói chuyện lại thoáng thấy Thận Ngũ.

Đương nhiên Tô Tử biết anh ta, anh ta từng xuất hiện bên cạnh Lam Quan Nguyệt rất nhiều lần.

Lúc này Thận Ngũ đi theo sau Hoa Vụ, còn xách cả túi, logo trên túi giống hệt với cửa hàng ở đằng sau.

Biểu cảm của Tô Tử lập tức thay đổi, "Thận Ngũ, sao anh lại đi theo nó?"

Thận Ngũ: "......"

Cô cho rằng tôi muốn ư?

Thận Ngũ thành thật trả lời: "Là bà chủ bảo tôi đi theo cô Nịnh."

Mẹ mình?

Sao mẹ lại để cho Thận Ngũ đi theo nó?

Chuyện bệnh viện Tô Tử không biết, cô ta cũng chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì.

Nhưng cô ta nghĩ đến mẹ để người bên cạnh mình cho Hoa Vụ dùng thì lại khó chịu trong lòng.

"Những thứ này......" Tô Tử chỉ vào túi trong tay anh ta, lại hung hăng lườm Hoa Vụ một cái rồi mới hỏi: "Cũng không thể là nó mua chứ?"

Thận Ngũ cảm thấy lúc này mình nên giữ im lặng.

Lúc này Hoa Vụ nói tiếp, "Thế cũng không thể là tao cướp chứ?"

"Sao mày có tiền......"

"Tao không có tiền, nhưng mà chú có tiền nha." Hoa Vụ nói xong còn cười nhẹ.

Quan hệ của Tô Tử và nguyên chủ không tốt, đại khái là cảm thấy cô ấy được gửi nuôi ở trong nhà, thân phận không ngang hàng với bọn họ, nếu mà cô ta bị chọc giận chỗ nào mà không tìm được người phát tiết thì sẽ đi tìm nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng không dám phản kháng, lần nào bị khinh bỉ cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Mày nói...... Tiền này là bố tao cho mày á?" Tô Tử nghe được trọng điểm, "Sao bố tao lại cho mày tiền?"

"Mày hỏi chú đi ơ." Hoa Vụ chuẩn bị chạy lấy người.

"Tao cho mày đi rồi à?" Tô Tử duỗi tay cản cô, nhóm tuỳ tùng đằng sau cô ta cũng rất có mắt nhìn, lập tức vây quanh cô, chống lưng cho Tô Tử.

Tô Tử hất cằm, "Hôm nay mày không nói rõ ràng thì đừng hòng đi! Sao bố tao lại cho mày tiền?"

Hoa Vụ lời nói thấm thía: "Chuyện của người lớn, mày vẫn đừng hỏi đến thì tốt hơn."

"Mày to gan hơn rồi phải không!!" Tô Tử chợt nhận ra hôm nay Ninh Nịnh hơi lạ, tức giận mắng: "Bây giờ mày còn dám tranh luận với tao rồi?"

Hoa Vụ cũng không giận, ngược lại cười tủm tỉm nhìn cô ta: "Mày thật sự muốn biết?"

"Vô nghĩa!"

Sao bố lại vô duyên vô cớ cho nó tiền chứ!!

Cho nó bát cơm đã tốt lắm rồi, bây giờ còn tiêu tiền nhà mình, nó dựa vào cái gì chứ!

"Được." Hoa Vụ chỉ sang bên cạnh: "Chúng ta qua bên kia nói."

"Vì......"

"Tao đi đây."

"......"

Bình thường Tô Tử đã bắt nạt Ninh Nịnh thành quen, tuy rằng cảm thấy hôm nay cô hơi lạ, nhưng cũng cảm thấy Hoa Vụ sẽ không dám làm gì mình, cô nói đi thì đi luôn, "Đi thì đi."

"Anh ở chỗ này chờ tôi." Hoa Vụ dặn dò Thận Ngũ một câu, đi sang bên cạnh với Tô Tử.

Tô Tử cũng bảo nhóm chị em chờ tại chỗ.

Thận Ngũ và nhóm chị em mắt to trợn mắt nhỏ, cuối cùng là Thận Ngũ nhẹ mỉm cười, đi sang bên cạnh.

Thận Ngũ nhân cơ hội quan tâm cấp trên thật sự của mình, cũng báo cáo lại thao tác vừa rồi của Hoa Vụ.

Tô Huyền không đáp lại.

Thận Ngũ lo lắng sếp mình tức giận sẽ ném mình đi, vội vàng gửi một đoạn dài tới giải thích.

Bây giờ anh ta là trợ lý của Ninh Nịnh, tất nhiên là phải nghe cô.

Nhưng mà mấy tin nhắn Thận Ngũ gửi đi đều như đá chìm xuống biển.

Xong rồi.

Chắc chắn là sếp tức giận rồi!

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Cuối tháng nha, mấy cục cưng ném vé tháng đi ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play