Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Khi Hoa Vụ đang dưỡng bệnh thì chưa từng gặp thấy nam chính, có điều cô nhận được tin nhắn của nam chính.
Lời ít ý nhiều, bảo cô chủ động từ hôn.
Hoa Vụ cảm thấy cứ từ hôn như vậy thì quá hời cho nam chính và Lê Ân Ninh.
Người yêu chân chính cần phải trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở mới có thể ở bên nhau, nếu Lê Ân Ninh chưa trải qua trắc trở thì sao biết quý trọng được chứ?
Cho nên Hoa Vụ quyết định làm người tốt.
Góp một viên gạch cho tình yêu của bọn họ, để bọn họ có được hồi ức tốt đẹp.
Đây chính là ý thức trách nhiệm bẩn sinh của nữ chính mà.
Ngoài tin nhắn của nam chính, còn có một người tên là Tống Thiên Duệ đã gửi cho cô không ít tin nhắn, còn gọi vô số cuộc.
Tống Thiên Duệ này chính người mà Lam Quan Nguyệt nói lôi lôi kéo kéo với nguyên chủ lúc đầu ý.
Ở trong cốt truyện, đại khái thì Tống Thiên Duệ chính là...... Nam phụ nặng tình với nữ chính.
Lúc đầu Hoa Vụ không muốn quan tâm tới anh ta.
Đây là hoa đào của nguyên chủ, liên quan gì tới cô.
Nhưng mà cô không đáp lại, Tống Thiên Duệ liền càng hăng say, sau đó gần như tất cả các cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của cô đều là anh ta gọi.
Cuối cùng Hoa Vụ chỉ có thể đáp lại anh ta vài câu rồi tạm thời phong ấn anh ta lại, trả sự thanh tịnh cho chiếc điện thoại.
Hoa Vụ ở bệnh viện mười ngày thì mới đồng ý xuất viện về nhà.
"Cô Nịnh, cô không vui à?" Dì Tuệ vừa tới cửa đã thấy Hoa Vụ chán nản ngồi ở mép giường, cả người lộ vẻ uể oải.
Hoa Vụ thở dài: "Chiến trường của tôi mở ra rồi."
"Gì cơ?"
Dì Tuệ không hiểu lời này của Hoa Vụ, chiến trường gì?
"Tôi đang nói trò chơi." Hoa Vụ thuận miệng giải thích.
"À à." Dì Tuệ không hiểu trò chơi của người trẻ tuổi lắm, cũng không hỏi nhiều, "Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, đợi dì dọn dẹp một chút là chúng ta có thể xuất viện."
"Được."
Dì Tuệ nhanh chóng thu dọn xong rồi xách đồ xuống tầng với Hoa Vụ.
Thận Ngũ lái xe đã chờ ở bên ngoài, thấy Hoa Vụ đi ra, anh ta lập tức tới mở cửa xe.
Trên đường về Hoa Vụ không nói gì, khi sắp đến nhà họ Tô, cô đột nhiên mở miệng hỏi Thận Ngũ.
"Tí về rồi thì anh có đi theo tôi nữa không?" Hoa Vụ không nỡ bỏ trợ lý miễn phí tốt như thế.
"......" Đương nhiên là không!
Thận Ngũ không dám nói ra.
Trong mắt Hoa Vụ toàn là vẻ không nỡ bỏ: "Tôi không nỡ xa anh."
"......" Tôi cảm ơn cô ạ!
Thận Ngũ đưa Hoa Vụ tới cửa biệt thự nhà họ Tô, còn chưa đợi Hoa Vụ đi vào thì anh ta đã giẫm chân ga chạy thẳng.
Hoa Vụ: "......"
......
......
Biệt thự nhà họ Tô.
Tô Tử ngồi trên sô pha kéo cánh tay Lam Quan Nguyệt, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần bất mãn, "Mẹ à, hôm nay con có hẹn với bạn rồi, sao mẹ cứ bắt con phải chờ nó thế!! Mặt mũi nó lớn chừng nào chứ!"
"Đây là bố con dặn dò, con bất mãn thì nói với ông ấy đi." Tuy rằng Lam Quan Nguyệt yêu thương con gái, nhưng lúc này cũng không dung túng con.
Nhắc tới Tô Nham, có vẻ Tô Tử cũng không dám oán giận nhiều.
Nhưng vào lúc này, Tô Nham cũng vừa hay đi xuống.
"Con bé sắp về rồi." Tô Nham nói: "Chút nữa hai mẹ con đừng nói chuyện kích thích nó."
Tô Tử bĩu môi.
"Đặc biệt là con." Tô Nham chỉ vào Tô Tử.
Tô Tử dẩu miệng không nói chuyện, Lam Quan Nguyệt nhẹ nhàng vỗ tay cô ta, lúc này Tô Tử mới mở miệng: "Con biết rồi ạ."
Ngoài cửa lớn, Hoa Vụ và dì Tuệ một trước một sau vào cửa.
Dì Tuệ biết nhìn mà nói: "Tôi cầm đồ của cô Nịnh về phòng trước ạ." Sau đó vội vàng lên tầng, để phòng khách lại cho cả gia đình này.
Hoa Vụ quét mắt nhìn người trong phòng khách, cũng biết lễ phép chào hỏi: "Chú dì ạ."
Tô Tử mới vừa đồng ý với Tô Nham, ai ngờ tới khi nhìn thấy người lại không nhịn được mà mở miệng: "Cô cũng biết hưởng thụ ghê, bảo cô về nhà cũng không chịu, nằng nặc đòi ở bệnh viện nghỉ, tiền này không phải cô bỏ nên cũng chẳng biết xót ha."
Hoa Vụ liếc cô ta một cái: "Lúc cô đi dạo phố mua đồ hiệu cũng có thấy xót đâu nhỉ."
Tô Tử ngơ ngác, đại khái là không ngờ được Hoa Vụ sẽ phản kích.
Trước kia cô chỉ biết gục đầu xuống, vốn chẳng hề phản bác.
Tô Tử ngơ người xong, lập tức nói: "Đây là tiền của nhà tao, tao muốn tiêu thì tiêu, mày còn dám so với tao hả?"
Nó là một đứa mồ côi chẳng ai thèm, không thân không thích gì với nhà họ Tô.
Nhà họ nuôi nó đã là ban ân lớn lắm rồi.
Bây giờ còn muốn so với mình!!
Đúng là buồn cười!!
Hoa Vụ dời tầm mắt khỏi người Tô Tử, nhìn về phía Tô Nham: "Mấy người muốn dùng tôi liên hôn đổi lấy ích lợi, tôi ở viện thôi cũng không được ư?"
So với lợi ích bọn họ lấy được thì đồ nhà họ tiêu lên người nguyên chủ còn chẳng đáng nhắc tới.
Hơn nữa bố mẹ nuôi của nguyên chủ, chính là em gái và em rể của Tô Nham, cũng có một phần di sản xa xỉ.
Nhưng trước nay nguyên chủ chưa từng thấy được mấy thứ này.
Cô ấy là đứa con duy nhất của bố mẹ nuôi, tuy rằng là nhận nuôi, nhưng bọn họ coi nguyên chủ như con ruột, cho nên chỗ di sản kia vốn nên do nguyên chủ kế thừa.
Nhưng mà lúc ấy nhà họ Tô nói có thể nuôi cô ấy thay bố mẹ nuôi, vậy nên chỗ di sản kia cũng để bọn họ quản lý.
Mà nguyên chủ biết mình là con nuôi nên cũng không có dị nghị gì.
"Tô Tử, câm miệng!" Tô Nham lập tức quát lớn một tiếng.
"Bố, nó......"
"Được rồi!"
Tô Tử vẫn sợ Tô Nham, ngậm miệng lại dưới ánh mắt lạnh lùng của ông ta.
Tô Nham quát Tô Tử xong thì bày ra dáng vẻ uy nghiêm, nói với Hoa Vụ: "Ở bệnh viện thêm vài ngày cũng được, đỡ để lại di chứng nào đó. Bây giờ về rồi là tốt, vào đây ngồi đi."
Chút tiền nằm viện ấy Tô Nham còn chưa đặt vào trong mắt.
Hoa Vụ đoán hôm nay bọn họ đông đủ như thế, chắc là có chuyện muốn nói.
Hoa Vụ ở bệnh viện nhàm chán suốt mười ngày, rất phối hợp diễn với bọn họ, ngồi lên ghế sô pha đơn.
"Chuyện lần trước con nói, chú đã cho người điều tra rồi." Tô Nham cũng không có ý hàn huyên, nói thẳng: "Đúng là Doãn Bắc đã có người trong lòng."
Hoa Vụ gật đầu: "Cho nên chuyện từ hôn này không liên quan đến con, mọi người không thể trách con."
Tô Nham: "......"
Ông ta thấy lạ, đưa mắt quan sát Hoa Vụ.
Ninh Nịnh này......
Tô Nham im lặng vài giây, tiếp lời cô: "Ừ, việc này không thể trách con. Nhưng mà chắc chắn hôn ước này không thể giải trừ."
Hoa Vụ không nói, chờ Tô Nham nói câu tiếp theo.
Mà Tô Nham cũng thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, "Con cần phải nghĩ cách khiến Doãn Bắc yêu con."
"Anh ta có người mình yêu rồi, còn yêu con kiểu gì chứ?"
Tô Nham: "Cái này con phải tự nghĩ cách, đương nhiên chú cũng sẽ giúp con. Ninh Nịnh, tuy rằng con được gửi nuôi ở nhà chúng ta, nhưng nhiều năm như thế, nhà họ Tô cũng không bạc đãi con, cho nên, bây giờ là lúc con báo đáp chúng ta."
Hoa Vụ: "......"
Mưu kế này, ở tận Thái Bình Dương cũng nghe được.
Tô Nham nói một đống lời, cuối cùng chỉ có một ý.
Không thể giải trừ hôn ước, còn cần phải khiến Doãn Bắc yêu cô, bỏ ý định giải trừ hôn ước đi.
"Ninh Nịnh, con nói xem?"
Con ngươi Hoa Vụ đảo một vòng, nặn ra một nụ cười: "Con cố gắng ạ?"
Lam Quan Nguyệt: "Doãn Bắc là thanh niên xuất chúng có tiếng, con gả tới đó cũng không thiệt, chú dì cũng coi như là tìm cho con một mối hôn sự tốt, có thể ăn nói với bố mẹ nuôi của con, hiện giờ có thể nắm được hay không, chỉ xem chính con thôi."
Suýt nữa thì Hoa Vụ không nhịn được mà vỗ tay, "Tốt như vậy, sao Tô Tử không đi ạ?"
Tô Tử: "......"