Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Khi Tô Nham đi từ phòng bệnh ra mày vẫn nhíu chặt lại.

Doãn Bắc có người trong lòng rồi?

Sao chuyện này ông ta chưa từng nghe bao giờ thế?

Tô Nham xuống lầu, ngồi lên xe rồi mới mở điện thoại ra gọi tới một dãy số, bên đó vừa nhấc máy thì ông ta lập tức nói: "Đi tra xem có phải trước kia Doãn Bắc có người mình thích rồi hay không."

Phân phó xong chuyện này thì ông ta lái xe về nhà.

Lam Quan Nguyệt thấy ông ta về thì kéo áo choàng xuống, bày ra vẻ cô vợ nhà phú quý, "Nó nói thế nào? Có phải là nó đắc tội Doãn Bắc không?"

Tô Nham: "Nó nói Doãn Bắc đã có người trong lòng, từ hôn vì chuyện này."

"Người trong lòng?" Giọng Lam Quan Nguyệt chanh chua: "Sao có thể, trước giờ chưa từng nghe qua."

Vòng tin tức của bà ta rất nhanh nhạy, chưa từng nghe ai nói Doãn Bắc người trong lòng nào cả.

"Không phải nó nói điêu chứ?" Lam Quan Nguyệt theo bản năng cảm thấy là do con nhóc Ninh Nịnh đó nói dối, "Chắc chắn là nó đã làm chuyện gì đắc tội người ta."

"Tôi đã phái người đi điều tra rồi." Tô Nham nói: "Chắc là nhanh có tin tức thôi."

Nếu đúng như Ninh Nịnh nói thì khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên ở bên nhau, điều ra rất dễ dàng.

"Ông tin thật á hả?" Lam Quan Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Thật hay giả sẽ nhanh có kết luận thôi."

Lam Quan Nguyệt bĩu môi, sau đó nói: "Không được, tôi phải tìm người tới bệnh viện theo dõi con nhóc kia, miễn để nó lại làm chuyện gì xấu."

Tô Nham không quản Lam Quan Nguyệt, theo dõi chút cũng tốt.

Ông ta đứng dậy lên tầng, mới vừa đi lên đã thấy có người đứng trên đó.

Thanh niên mặc áo vest đi giày da, giống như một ngôi sao ngạo nghễ bước ra từ bữa tiệc.

Một tay anh đút trong túi quần, một tay khác đang cầm điện thoại.

Đối mặt với thanh niên này, không hiểu sao Tô Nham lại lùi bước ra sau rồi mới nói: "Sao con quay về rồi?"

"Con quay về còn phải xin bố à?" Thanh niên kéo khóe môi, cười nhạt nói: "Đây không phải nhà con à?"

Tuy rằng ngoài miệng thì gọi là 'bố', nhưng mà cái giọng điệu này không hề có một chút tôn kính nào.

Càng giống khiêu khích và mỉa mai hơn.

Nhưng mà Tô Nham lại chẳng hề tức giận, chỉ là hừ lạnh một tiếng, "Anh còn biết đây là nhà à, tôi tưởng anh quên mình họ gì luôn rồi."

Thanh niên không hề để ý, vẫn lướt điện thoại trong tay, "Còn không phải là bố dạy tốt sao."

"Mày......"

Tô Nham lườm thanh niên, ngực phập phồng rất lớn, lửa giận đọng lại nơi đáy mắt đang cháy hừng hực. Phảng phất như người đang đứng trước mặt ông ta không phải con trai mà là kẻ thù vậy.

Thanh niên nhấc chân đi qua người Tô Nham, giọng lạnh lùng của anh bay tới: "Mấy người tính toán rất hay, nhưng đừng thất bại."

"Tô Huyền!"

Tô Nham giận mắng một tiếng, quay đầu nhìn thanh niên.

Nhưng mà đối phương chẳng thèm chừa cho ông ta một ánh mắt, đảo mắt đã biến mất trên cầu thang.

"Coi chừng nó là được, nếu nó có cái gì khác lạ thì lập tức báo cho tôi......"

Tô Huyền đi xuống dưới tầng, Lam Quan Nguyệt vẫn đang gọi điện thoại, khi nhìn vào ánh mắt anh, gần như một thân khí chất bà chủ kia của Lam Quan Nguyệt cũng yếu đi vài phần, nhìn chằm chằm anh chẳng nói lời nào.

Tô Huyền không để ý tới Lam Quan Nguyệt, lập tức đi về phía cửa.

Lam Quan Nguyệt chờ anh đi xa, dường như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cái đứa con riêng này của bà ta......

Càng ngày càng đáng sợ.

......

......

Hai ngày đầu Hoa Vụ nằm ở bệnh viện, ngoài dì Tuệ tới đưa cơm cho cô thì không có ai tới nữa.

Ai ngờ hôm nay lại đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, người đó đang mỉm cười đứng ở đầu giường cô, nói là đến chăm sóc cô.

Đàn ông...... Tới chăm sóc cô?

Chăm sóc cái gì?

Có mà theo dõi cô ý!

Vì thế, cái người tuyên bố tới chăm sóc cô, có dáng vẻ như này:

Cô uống nước, anh ta nhìn cô.

Cô ăn đồ ăn, anh ta nhìn cô.

Cô lướt điện thoại, anh ta nhìn cô.

Ngay cả cô đi vệ sinh, anh ta cũng phải đi theo tới cửa.

Một tay Hoa Vụ đỡ cửa, ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nở một nụ cười lịch sự, cô nói: "Anh muốn đi vệ sinh thay tôi à?"

Người đàn ông khom lưng đưa tay ra mời, cực kỳ lịch sự.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ cũng không vội đi vệ sinh, "Tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"

Người này rõ ràng là Tô Nham hoặc là Lam Quan Nguyệt tìm để trông cô, chỉ là cái kiểu nhìn chằm chằm người ta thế này có phải hơi quá đáng rồi không?

Cô bất ngờ nhả ra một câu như thế, người đàn ông ngơ ngác rồi nhanh chóng nói: "Tiền lương là bí mật."

"...... Anh có bạn gái chưa?"

Người đàn ông không biết Hoa Vụ hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn trả lời: "Chưa."

Hoa Vụ gật đầu, lại hỏi: "Thế anh có muốn ăn máng khác không?"

Người đàn ông mỉm cười đáp: "Công việc hiện tại của tôi rất tốt."

"Trông con gái đi vệ sinh à?"

"......" Nụ cười trên mặt người đàn ông không duy trì được nữa.

Hoa Vụ chậc một tiếng, "Anh là biến thái hả?"

"......"

Hoa Vụ nhìn kỹ anh ta từ trên xuống dưới, nói bóng gió: "Hay là anh có đam mê gì đặc biệt chăng?"

"......"

Người đàn ông hơi lùi ra sau vài bước.

Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng, vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.

Thận Ngũ thở ra một hơi, cái cô Nịnh này, còn kiêu căng lắm chứ...... Không phải nói cô ta dịu dàng nghe lời ư?

Hoa Vụ đợi ở trong nhà vệ sinh một lát rồi mới ra, cô mở cửa, mời Thận Ngũ: "Tôi không xả nước được, anh vào xả giúp tôi đi."

"???"

Ủa gì vậy, cô là một cô gái, loại lời không biết xấu hổ này cũng nói ra được à?

Hoa Vụ không chỉ không biết xấu hổ, cô còn thấy rất hợp lý, nghênh ngang quay lại giường bệnh.

Đây là cuộc sống của kẻ có tiền!

Thận Ngũ đắn đo một lát rồi vẫn đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà bên trong sạch sẽ, cũng không có hình ảnh gì đáng sợ.

Anh ta nghe thấy tiếng cười của cô gái ở phòng bên ngoài, lập tức hiểu được mình đang bị cô xỏ.

Thận Ngũ ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn về phía trên cô gái trẻ trên giường bệnh, mỉm cười nói: "Cô vui là được."

"Tôi đói bụng, anh đi mua chút cháo cho tôi đi." Hoa Vụ thuận miệng đặt yêu cầu.

"Cô Nịnh à, tôi......"

"Chẳng phải anh tới chăm sóc tôi à? Mua bát cháo cho tôi cũng không chịu hả?" Hoa Vụ trợn to hai mắt, "Tiền lương của anh cầm dễ thế ư?"

"......" Thận Ngũ hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười: "Tôi đi ngay đây, cô chờ một lát."

Hoa Vụ đuổi được Thận Ngũ rồi, cuối cùng có thể nghĩ xem nên nằm như thế nào.

Làm gì à?

Cô làm gì được chứ, giờ ngoài nghỉ ngơi ra thì cô cũng chẳng làm được gì.

Dù sao nhân vật khác cũng chưa lên sân khấu, cô cũng không thể diễn một mình được chứ?

Thận Ngũ phải chạy đi xa mua cháo cho Hoa Vụ.

Anh ta không biết rằng đây chỉ là bắt đầu, sau đó Hoa Vụ bắt đầu sai khiến anh ta như trợ lý của mình.

Chỉ thiếu nước ăn cơm cũng bắt đút thôi.

Thận Ngũ hơi hối hận vì đã nhận việc này.

Hoa Vụ sai khiến không có chút gánh nặng tâm lý nào, dù gì cũng có người trả lương, cô trắng ra được một trợ lý, có gì không tốt chứ?

Đây không phải là đãi ngộ của nữ chính sao?

"Cô Nịnh, có phải cô nên xuất viện rồi không?"

"Tôi còn chưa khỏe đâu." Hoa Vụ rúc trên giường xem tuồng, "Bị thương tới xương cốt phải nghỉ một trăm ngày."

"Bác sĩ nói cô có thể về nhà dưỡng bệnh."

"Bệnh viện khá tốt." Mắt Hoa Vụ cũng chưa xê dịch tẹo nào, hoàn toàn không có hứng thú với xuất viện, "Có ăn có uống, ở cũng không tệ, dưỡng thương ở nơi này tốt hơn. Tôi là vì sức khỏe của bản thân mình."

"......"

____

—— Ngắm hoa trong sương——

Các cưng à, ném vé tháng nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play