Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Tô Tử hung ác lườm cô một cái.

Doãn Bắc tốt, nhưng cô ta không thích Doãn Bắc, hơn nữa bà Doãn...... Cũng là một người kỳ quái, cô ta mới không thèm gả tới đâu.

Lam Quan Nguyệt nhíu đôi mày liễu, giọng chanh chua hẳn lên: "Lời này của mày là đang trách bọn tao à?"

"Không dám." Giọng Hoa Vụ nhẹ nhàng từ tốn, cười rất lễ phép: "Con chỉ thấy lạ, sao chuyện tốt như thế lại đến lượt con được chứ."

Lam Quan Nguyệt: "......"

Lúc đầu bọn họ cũng định để Tô Tử liên hôn.

Nhưng Tô Tử nằng nặc không chịu, Lam Quan Nguyệt và Tô Nham yêu thương cô con gái này, tất nhiên cũng thôi.

Cũng may nhà bọn họ còn có một đứa con gái nữa.

Bọn họ cảm thấy nuôi Ninh Nịnh nhiều năm như thế, cũng đến lúc cô ấy báo đáp bọn họ rồi.

Cho nên chuyện này mới rơi xuống trên đầu nguyên chủ.

Hoa Vụ thấy bọn họ đều không nói lời nào, đứng dậy lên tầng và nói: "Thế con đi lên trước đây, dù sao thì con còn phải nghĩ cách khiến Doãn Bắc yêu con nữa."

Tô Tử: "......"

Luôn cảm thấy lời này của nó đầy vẻ châm chọc.

Lam Quan Nguyệt lôi kéo Tô Tử, không cho cô ta mở miệng vào lúc này, ba người nhìn theo Hoa Vụ lên tầng.

"Nhà của ba người cũng náo nhiệt đấy chứ."

Cả người Tô Tử run lên, gượng gạo nhìn về phía cửa.

Sao anh ta lại về rồi!

"Sao mày lại về rồi?" Mặt Tô Nham cũng nặng nề hơn, cực kỳ không thích đứa con trai về rồi này.

Hôm nay Tô Huyền ăn mặc khá giản dị, tay xách theo túi máy tính, giống như sinh viên trẻ trung năng động.

"Sao bố không muốn thấy con ạ?"

"......"

Tao có muốn thấy mày không, trong lòng mày không rõ sao?

Tô Nham như nén chịu thứ gì đó, cuối cùng không vẫn nói tiếp.

Vừa rồi Tô Tử giương nanh múa vuốt ở trước mặt Hoa Vụ, lúc này cũng rụt vào bên cạnh Lam Quan Nguyệt, không rên một tiếng, giống chim sẻ nhỏ bị dọa sợ.

Ngay cả Lam Quan Nguyệt cũng mím chặt môi, mắt đẹp nhìn chằm chằm Tô Huyền, dường như đang lo lắng giây tiếp theo anh sẽ làm hành động gì đó đáng sợ.

Nhưng mà Tô Huyền không có quá nhiều hứng thú với bọn họ, đi thẳng lên tầng.

"Lão Tô......" Lam Quan Nguyệt gọi Tô Nham một tiếng, "Nó về làm cái gì?"

Ngày thường đứa con riêng này cả một tháng cũng không thấy về một lần.

Tháng này đã về hai lần......

Tô Nham là người tỉnh táo nhất, "Mặc kệ nó đi."

"Con...... Con đi tìm bạn con đây." Tô Tử không muốn đợi ở trong nhà nữa, "Hai ngày này con không về đâu ạ."

Tô Tử nói xong cũng chẳng đợi bọn họ đáp lời đã lập tức xách theo túi chạy nhanh như chớp, tốc độ kia, phảng phất như đằng sau có cái gì đuổi theo cô ta vậy.

Lam Quan Nguyệt: "......"

Tô Tử có thể chạy, bà ta lại không thể.

Lam Quan Nguyệt hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, đi đến bên cạnh Tô Nham, hạ thấp giọng nói: "Không lẽ nó phát hiện cái gì rồi ư?"

"Không thể được."

"Thế sao nó trở về nhiều thế?" Lam Quan Nguyệt không yên tâm, "Hay là, ông tìm người theo dõi nó đi ạ?"

Tô Nham trầm tư một lát rồi nói: "Bà đừng quan tâm nhiều thế, tôi tự có chừng mực."

Lam Quan Nguyệt nghĩ thầm, đứa con này của ông, ngay cả ông cũng không làm gì được, ông có chừng mực gì chứ.

Có điều Tô Nham cũng là chủ nhà nên Lam Quan Nguyệt nuốt lời này vào trong lòng.

......

......

Hoa Vụ trở lại phòng không bao lâu thì nghe thấy tiếng người gõ cửa.

Cô còn tưởng rằng là Lam Quan Nguyệt hoặc Tô Tử, ai ngờ mở cửa lại thấy một người xa lạ...... Còn khá đẹp.

Hoa Vụ nhanh chóng nhớ ra người kia là ai.

Con trai của vợ trước Tô Nham, cũng chính là cậu cả nhà họ Tô.

Lúc trước khi nguyên chủ được nhà họ Tô nhận về, vị này vẫn còn ở nhà họ Tô, có điều anh ta đi sớm về khuya, rất ít khi chạm mặt.

Cho dù có chạm mặt, cậu chủ này cũng sẽ không cho cô ấy thêm một ánh mắt.

Nhưng nguyên chủ biết, quan hệ của anh ta và nhà họ Tô không được tốt lắm.

Bởi vì Tô Huyền thường xuyên cãi nhau với Tô Nham, còn là cái loại cãi rất to......

Dưới con mắt của nguyên chủ, Tô Huyền là một quả bom không hẹn giờ, cô ấy hơi sợ vị này, tất nhiên lần nào cũng sẽ chủ động tránh anh ta đi.

Đến khi nguyên chủ lên cấp ba thì vị này đã dọn đi.

Anh ta cũng không phải đi luôn, lâu lâu lại về.

Hai năm đầu, khi vị này về thì nhà họ Tô đều loạn cào cào cả lên.

Về sau mới dần không còn tình huống như vậy nữa, nhưng quan hệ của Tô Nham và Tô Huyền vẫn không tốt.

Chỉ là chuyển từ cãi nhau bên ngoài thành ngấm ngầm tranh đấu.

Nhà họ Tô vẫn đang dần tụt đốc, cho đến mấy năm trước gần như là không gắng gượng được nữa, là cậu cả này tiếp nhận, khiến nhà họ Tô cải tử hoàn sinh.

Đến bây giờ nhà họ Tô ở trong tay anh còn huy hoàng hơn cả trước kia.

Cho nên Tô Nham hơi sợ đứa con trai này.

Quan trọng nhất chính là ——

Anh ta là nhân vật phản diện lớn nhất nha!

Hoa Vụ không hiểu sao vị phản diện này lại tìm cô, cô cảnh giác không mở hết cửa ra, chỉ lộ một ngửa người, "Anh ạ, anh có việc gì sao?"

Tô Huyền dựa vào cạnh cửa, ánh mắt bình tĩnh quan sát cô, cũng không biết đang nhìn cái gì, hình như muốn xác định cái gì đó ở trên người cô.

Hoa Vụ cũng không giận, tùy ý cho anh nhìn.

Qua mười giây mới Tô Huyền mở miệng: "Nghe nói Doãn Bắc muốn từ hôn?"

"......"

Người chẳng bao giờ quan tâm sống chết của bạn, đột nhiên quan tâm bạn hủy hôn hay không, có mờ ám!

"Vâng."

"Nếu tôi là em, sẽ thuận tiện hủy hôn."

"......"

Tô Huyền và nguyên chủ chưa từng có giao thiệp gì, bây giờ anh ta nói lời này, chắc chắn không phải vì quan tâm cô.

Mà là lợi ích.

Lợi ích của Tô Nham và Tô Huyền khác nhau, Tô Nham nhất định phải để nguyên chủ gả vào nhà họ nhà họ Doãn, chính là muốn dựa vào nhà họ Doãn, lấy lại quyền khống chế nhà họ Tô.

Nên chắc chắn Tô Huyền không muốn nhìn thấy cục diện như thế.

Trong lòng Hoa Vụ xoay một vòng lớn, "Anh cố ý tới nói chuyện này với em à?"

Tô Huyền hơi bất ngờ, anh không có nhiều ấn tượng lắm với cô con gái được gửi nuôi ở nhà mình này, cô cho anh cảm giác cô rất nhát gan.

Giọng điệu nói chuyên với mình lúc này......

"Tôi chỉ cho em một lời khuyên thôi, Tô Nham không tốt thế đâu, cẩn thẩn bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền."

"Chú ấy là bố anh, anh nói về chú như thế có phải phép không?"

Thanh niên đối diện cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không coi Tô Nham là bố kính yêu.

Mà hình như anh cũng không định nói gì với Hoa Vụ nữa, xoay người đi thẳng.

Hoa Vụ ló đầu ra, nhìn anh vào phòng đối diện.

Đây là tầng ba của biệt thự, ngày thường chỉ có nguyên chủ ở một mình một tầng, một nhà ba người Tô Nham ở tầng hai.

Có điều phòng của Tô Huyền đúng là ở tầng ba, chỉ là anh rất ít khi xuất hiện.

Có lẽ là Tô Huyền nhận thấy được tầm mắt của Hoa Vụ, trước khi đi vào thì xoay người nhìn cô một cái.

Hoa Vụ ngoan ngoãn mỉm cười.

Bắt quan hệ tốt với nhân vật phản diện!

Tô Huyền: "......"

Sao Ninh Nịnh lại trở nên lạ thế nhỉ?

Tô Huyền hoàn toàn không cảm giác được sự thân thiện Hoa Vụ, chỉ cảm thấy cô cười rất khó hiểu, cứ là lạ.

Tô Huyền vào phòng, đóng cửa rồi lấy điện thoại ra gọi tới một số.

"Điều tra Ninh Nịnh giúp tôi...... Đúng, người gửi nuôi ở nhà tôi."

Tô Huyền vừa tắm xong đi ra đã nhận được tài liệu.

Anh xem hết một lượt, theo trên đó viết thì nhân phẩm và học thức của Ninh Nịnh đều rất ưu tú, nhưng tính cách hướng nội và hơi nhát gan.

Những điều này giống trong ấn tượng của anh.

Tuy rằng khi nãy họ chỉ trò chuyện ngắn ngủi có hai phút, nhưng Tô Huyền cảm thấy Ninh Nịnh trên tư liệu và Ninh Nịnh anh nhìn thấy đêm nay rất khác nhau.

Một người đang yên lành, sao đột nhiên lại thay đổi chứ?

____

—— Ngắm hoa trong sương——

Ném vé tháng nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play