Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

"Đang êm đẹp sao lại bị từ hôn?"

"Tôi thấy chắc là nó không kiềm chế được...... Trước đó Tử Tử còn nói là thấy nó lôi lôi kéo kéo với đàn ông khác ở bên ngoài."

"Nếu nó không làm cái gì, sao nhà họ Doãn lại từ hôn chứ?"

Giọng người đàn bà ầm ĩ sắc bén như con dao, cào vào da đầu người ta cực kỳ khó nghe.

Một người đàn ông lớn giọng quát một câu: "Bà đừng có nói bậy."

"Tôi nói bậy? Tử Tử còn chụp ảnh được rồi, còn bảo tôi nói bậy? Tự ông xem đi......"

"Được rồi, chờ nó tỉnh lại rồi nói tiếp, đi ra ngoài đi."

"Sao, còn sợ nó nghe thấy à? Nó dám làm, còn sợ chúng ta nói sao? Tự làm những việc này......"

Giọng nói càng ngày càng xa, tiếp theo là tiếng đóng cửa.

Lúc này Hoa Vụ mới mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt của cô là trần nhà trắng muốt, bên cạnh treo túi truyền nước, chỉ ngửi thấy được mùi nước sát trùng.

Đáng mừng là một căn phòng đơn.

Trông còn rất xa hoa.

Cô muốn chống người ngồi dậy, còn chưa kịp dùng sức thì cánh tay đã truyền tới cơn đau thấu tim.

Lúc này cô mới phát hiện cánh tay đang bị quấn băng gạc.

"......"

Đãi ngộ đặc quyền của nữ chính.jpg

......

......

Phó bản này là kể về câu chuyện tình yêu máu chó theo đuổi vợ chết đi sống lại.

Nữ chính tên là Ninh Nịnh, là cô nhi được nhận nuôi từ bé.

Nhưng không lâu sau thì bố mẹ nuôi của cô ấy qua đời, cô ấy được đưa đến nhà anh trai của mẹ nuôi, là Tô Nham.

Ninh Nịnh tự biết rằng mình sống nhờ trong nhà Tô Nham nên không dám yêu cầu cái gì, luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc.

Cô ấy cố gắng học hành, rảnh thì đi làm tích góp tiền, hy vọng có thể rời khỏi nhà họ Tô.

Nhưng mà cô ấy còn chưa tích đủ tiền thì nhà họ Tô đã sắp đặt cho cô ấy một mối hôn sự.

Bọn họ cũng không thèm quan tâm đến ý kiến của cô ấy, đợi đến khi cô ấy biết thì mọi chuyện đã quyết xong cả rồi.

Đối tượng đính hôn với cô ấy là nam chính.

Đương nhiên nam chính cũng đính hôn không vui vẻ, hơn nữa anh ta còn có người trong lòng rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã bảo Ninh Nịnh đừng mơ mộng những thứ không thuộc về cô ấy.

Ban đầu Ninh Nịnh cũng không quan tâm, chỉ là cô không thể chối bỏ sự do nhà họ Tô sắp xếp, bị bắt làm vợ chưa cưới của anh ta.

Hai người từ nhìn nhau không thuận mắt tới dần dà lại có chút tình cảm.

Nhưng chút tình cảm này chưa kịp mọc rễ nảy mầm thì người trong lòng nam chính đã xuất hiện, chính thức vén mở con đường hành hạ nhau.

Cốt truyện viết về công cuộc theo đuổi vợ chết đi sống lại, trên thực tế 90% đều là hành nữ chính, 5% hành nam chính, 5% cuối cùng là kết thúc ngọt ngào.

Cơ mà người trong lòng nam chính là Lê Ân Ninh đã bị người ta xuyên vào.

Vốn dĩ Lê Ân Ninh chỉ coi nam chính làm bàn đạp, tiếp cận anh ta là có ý đồ khác, kết cục sau này cực kỳ thê thảm.

Bây giờ bị người ta xuyên đến rồi thì sửa thái độ lúc trước, thật lòng đối đãi với nam chính.

Nam chính cũng nhanh chóng ầm ĩ với nữ chính, vì thế đã có cảnh từ hôn ngày hôm nay.

Nguyên nhân gây ra là do mấy ngày hôm trước nữ chính không khỏe, vốn định đi tìm nam chính, lại bất ngờ thấy nam chính ở bên Lê Ân Ninh.

Cô ấy vốn muốn rời đi, ai ngờ Lê Ân Ninh đợi nam chính đi khỏi xong thì lại tới tìm cô ấy.

Thái độ kiêu ngạo ra vẻ với cô ấy, nói cho dù cô ấy đính hôn với nam chính, nhưng người nam chính thích vẫn chỉ là ả, bảo cô ấy biết điều thì tự động từ hôn đi.

Lúc này nữ chính vẫn chưa thích nam chính nhiều lắm, nghe thấy lời này cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ nói với Lê Ân Ninh là cô ấy không thể quyết định được chuyện đó.

Điều nữ chính nói là thật.

Nhà họ Tô không buông lời, cô ấy giải trừ hôn ước kiểu gì chứ?

Nhưng câu này ở trong mắt Lê Ân Ninh thì là đang khiêu khích ả.

Lê Ân Ninh canh thời gian nam chính đi tới, diễn cốt truyện hiểu lầm kinh điển với nữ chính.

Nữ chính bị nam chính đẩy ngã, kết quả lại khiến tay bị gãy rồi ngất đi.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì nữ chính không biết.

Xem ra bây giờ là nam chính đề nghị giải trừ hôn ước với nhà họ Tô.

【Một, giải quyết người xuyên tới là Lê Ân Ninh】

【Hai, hoàn thành chấp niệm được tự do của nữ chính.】

Hoa Vụ: "......"

Tuy rằng nữ chính chỉ có một tâm nguyện, nhưng cái tâm nguyện này rất mơ hồ, có ma mới biết cô ấy muốn cái dạng tự do nào.

Hoa Vụ dùng cái tay không bị thương đỡ trán, lòng tràn đầy u sầu.

Hiện giờ nam chính đã buông lời giải trừ hôn ước với nhà họ Tô, đương nhiên nhà họ Tô không muốn, cuối cùng mời nhà họ Doãn ra mặt, chuyện này đã bị áp xuống.

Vậy cô ấy chặn đường Lê Ân Ninh, đương nhiên sẽ bị nhằm vào.

Nam chính cũng sẽ không đứng về phía cô ấy, có thể biết được thời gian đó cô ấy đã khổ sở biết chừng nào.

Dưới sự khuyến khích của Lê Ân Ninh, nam chính thân là tổng giám đốc bá đạo hóa thành đứa chỉ biết đến yêu đương, vì khiến nhà họ Tô từ bỏ mối hôn sự này mà nam chính bắt đầu bày trò xuống tay với nhà họ Tô.

Cuối cùng ép nhà họ Tô không thể không bỏ.

Nhưng mà nhà họ Tô cũng không buông tha nữ chính, vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô ấy, bắt cô ấy lấy một người đàn ông trung niên.

Đương nhiên kết cục của nữ chính không tốt lắm.

......

......

Hoa Vụ nằm ở trên giường, chết lặng nhìn trần nhà, hận công ty đưa cô tới chậm.

Nếu là trước khi cô bị thương, thế thì chưa biết người nằm ở chỗ này là ai đâu.

Đáng giận!

"Cô Nịnh, cô tỉnh rồi ạ."

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, người phụ nữ với vẻ mặt hiền lành tiến lên, quan tâm hỏi:

"Cô cảm thấy như thế nào? Cánh tay còn đau không?"

Đây là người hầu dì Tuệ của nhà họ Tô, có lẽ là ngày thường thấy nguyên chủ sống nhờ ở nhà họ Tô đáng thương, cũng giúp đỡ cô ấy đôi chút.

"Dì Tuệ, không đau ạ."

"Nếu đau thì cô nói nhé, ở đây là bệnh viện." Dì Tuệ vẫn lo lắng, "Dì Tuệ gọi bác sĩ cho cô."

"Không đau ạ."

"Không đau thì tốt, dì nấu cho cô canh ngao hầm xương, cô dậy uống chút đi." Dì Tuệ mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, múc canh ngao hầm xương trắng như tuyết cho cô.

Hoa Vụ cũng không ngại, cô thật sự cảm thấy hơi đói.

Dì Tuệ ngồi ở một bên, nhịn không được an ủi cô: "Cô đừng có nghĩ nhiều như thế nữa, dưỡng thương cho tốt, đừng để lại di chứng."

Hiển nhiên dì ấy cũng đã nghe nói chuyện nhà họ Doãn từ hôn.

Hoa Vụ chuyên tâm ăn canh, ợm ừ vài câu.

Dì Tuệ còn tưởng là cô buồn, cũng không dám nói thêm cái gì nữa.

Dì Tuệ chờ cô uống hết canh, ngồi một lát rồi rời đi.

Sau đó cũng không có ai tới, mãi đến buổi tối thì dì Tuệ lại tới đưa cơm.

"Ông chủ và bà chủ có chút việc, nên chắc không tới được......" Dì Tuệ còn cố ý giải thích một câu.

Hoa Vụ chẳng hề hấn gì.

Có khi là nguyên chủ cũng chẳng chờ mong được bao nhiêu.

Tô Nham và vợ ông ta không bạc đãi cô ấy về mặt vật chất, nhưng những cái khác thì không được tốt với cô ấy lắm, rất giống nuôi một con chó con mèo.

Cô ấy cũng không phải con ruột của nhà họ Tô.

Cho nên từ trước giờ nguyên chủ đều không có hy vọng gì xa vời, cô ấy hiểu rất rõ thân phận của mình.

......

......

Ngày hôm sau Tô Nham tới đây một chuyến, thấy tinh thần cô khá tốt thì cũng không khách sáo mà tiến thẳng vào vấn đề chính.

"Sao con và Doãn Bắc lại như thế? Sao đột nhiên cậu ta lại muốn từ hôn?" Tô Nham sầm mặt nhìn cô: "Không phải ta đã nói với con, phải chung đụng với cậu ta cho tốt à?"

Vì chuyện này mà cả đêm hôm qua ông ta không ngủ được.

"Anh ta có người mình thích rồi ạ." Hoa Vụ cũng không phải là nữ chính, cảm thấy Tô Nham không phải bố của mình, cái gì cũng không dám nói. Cô chỉ thẳng vào cánh tay rồi cáo trạng: "Anh ta vì người trong lòng mà biến con thành cái dạng này đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play