Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Phân hội thành Vũ của hiệp hội ma pháp.
"Hội trưởng, hội trưởng, không ổn rồi."
"Chuyện gì mà gấp gáp thế?" Lâm Dữ Khâu nhìn học trò đang hoảng loạn tiến vào, trên gương mặt dịu dàng tuấn tú lộ ra vẻ không vui.
Học trò kia thở hồng hộc, chỉ ra bên ngoài: "Cửa thành...... Đại thiếu gia nhà họ Trang đánh nhau với người khác rồi."
Lâm Dữ Khâu còn tưởng là chuyện gì lớn, không nghĩ tới lại là chuyện kiểu này, nói không chút để ý: "Chuyện này thì lạ cái gì."
Nó không đánh nhau với người ta mới không ổn.
Nhắc tới vị cái vị thiếu gia này, đáy mắt Lâm Dữ Khâu lập tức hiện lên sự chán ghét.
Nhưng ai bảo người ta có nhà họ Trang chống lưng, chỉ cần không gây ra mạng người thì ai làm gì được nó chứ.
Học trò thở đều đều, nói tiếp: "Người đánh nhau với cậu thiếu gia nhà họ Trang là tiểu sư muội của ngài."
"Cái gì?"
......
......
Lúc Lâm Dữ Khâu đuổi tới cửa thành đã có không ít người vây quanh.
Y liếc mắt một cái đã thấy cô gái đứng ở giữa đám người, mái tóc cô ấy là màu xanh lam chuyển dần sang tím rất sặc sỡ.
Tay trái một con ngỗng trắng, tay phải một cây gậy gỗ......
Quả thật rất xinh đẹp, nhưng mà hình tượng này có phải có hơi kỳ rồi không?
"Hội trưởng Lâm tới."
"Người của Hiệp hội ma pháp tới, mau tránh ra."
Lâm Dữ Khâu dẫn theo người tiến vào giữa đám đông.
Lúc này thiếu gia của nhà họ Trang đang nằm trên mặt đất kêu rên, tóc và mặt cháy đen cả một mảnh, quần áo cũng bị đốt cháy rách rưới tung toé.
Những người còn lại thì càng không cần phải nói.
Người nhà họ Trang nghe tin chạy tới giờ cũng đã đến nơi, đuổi quần chúng vây quanh đi, hùng hổ bước tới.
Thấy thiếu gia nhà họ Trang đang nằm trên mặt đất kêu rên thì lập tức nổ tung.
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
"Nhanh lên, đan dược!"
Nhóm người này ba chân bốn cẳng nâng thiếu gia nhà mình dậy.
Có người không cẩn thận đụng phải tóc của cậu ta, mái tóc cháy đen nháy mắt hóa thành đống tro, chỉ để lại một cái đầu trọc xám đen.
"......"
Yên lặng ——
Người chạm rớt mái tóc của đại thiếu gia nhà họ Trang bắt đầu run rẩy.
Việc này không liên quan gì tới hắn mà......
"Là ai? Là ai làm."
Hoa Vụ đứng cách đó không xa, cô và quần chúng vây xem khác có đường ranh giới rõ ràng.
Nông dân tự nhiên đặt ánh mắt lên người cô.
"Là cô à? Là cô khiến thiếu gia nhà của chúng tôi bị thương thành cái dạng này?"
Hoa Vụ vác đũa phép, giọng điệu vô tội: "Thiếu gia nhà mấy người cứ khăng khăng muốn giao lưu võ thuật với tôi, một cô gái yếu đuối như tôi không từ chối được."
Người nhà họ Trang: "???"
Thiếu gia nhà họ thành cái dạng này rồi, đây mà gọi là giao lưu?
Người nhà họ Trang dùng một loại ánh mắt 'cô toi rồi' nhìn cô, "Cô dám khiến thiếu gia nhà chúng tôi bị thương......"
"Ơ kìa, ông chú này nói vậy thì lại không đúng rồi, giao lưu võ thuật đương nhiên sẽ có rủi ro, hiện giờ cậu ta chỉ là đang gánh vác cái rủi ro này."
"Cô đừng có ở đó nói bậy, cô khiến thiếu gia nhà chúng tôi bị thương, việc này chắc chắn không thể để yên!" Người nhà họ Trang lại không nghe mấy lời này đó.
Nói rồi người nhà họ lập tức định bắt cô lại.
"Các anh đừng như vậy, tôi cũng có người chống lưng......"
"Đừng tới đây."
Người nhà đó đã xúm tới, Hoa Vụ đành phải gân cổ lên hét: "Sư huynh, cứu mạng!!"
Lúc này Lâm Dữ Khâu mới tiến lên, "Quản sự Trang, dừng tay."
Lâm Dữ Khâu mang theo người của Hiệp hội ma pháp đi về bên này, y chỉ dẫn theo bốn người, rõ ràng là hơi quá so với cả dàn người mênh mông của nhà họ Trang.
Lông mày quản sự Trang nhăn lại: "Hội trưởng Lâm, Hiệp hội ma pháp của các anh muốn xen vào việc người khác sao?"
Giọng điệu của quản sự Trang lại không có bao nhiêu vẻ tôn trọng.
Hoa Vụ nhướng mày, địa vị của Hiệp hội ma pháp đặc biệt, không đến mức người người đều kính nể, nhưng cũng không đến nỗi có người dám đi lên khiêu khích người của hiệp hội chứ?
Nhà họ Trang này có thứ gì trên người rồi!
"Chưa nói tới xen vào việc người khác." Lâm Dữ Khâu cười ôn hòa, "Chỉ là cô ấy là tiểu sư muội của tôi."
"Sư huynh!" Hoa Vụ lập tức kêu một tiếng, còn không quên cáo trạng: "Bọn họ muốn đánh em!"
Lâm Dữ Khâu: "......"
Quản sự Trang: "......"
Tầm mắt của quản sự Trang dao động qua lại: "Sao tôi lại không biết hội trưởng Lâm còn có một tiểu sư muội nhỉ?"
Thầy của hội trưởng Lâm có tổng cộng ba học trò, đều là nam.
Có học trò nữ từ lúc nào?
"Loại chuyện như này không cần báo cáo với quản sự Trang nhỉ?" Giọng điệu của hội trưởng Lâm vẫn ôn hoà như cũ.
"Đúng vậy." Hoa Vụ liên tục gật đầu.
"......" Có lẽ là quản sự Trang cảm thấy Hoa Vụ không xứng nói chuyện với anh ta, cũng không để ý tới cô, nở nụ cười công nghiệp với Lâm Dữ Khâu, nói: "Hội trưởng Lâm đừng hiểu lầm, tôi cũng chỉ là tò mò."
Bộ dáng của Lâm Dữ Khâu rất dễ nói chuyện: "Đã hiểu."
Quản sự Trang: "Cứ coi như cô ta là sư muội anh, việc hôm nay cũng phải có lời giải thích chứ, anh xem cô ta đánh đại thiếu gia nhà chúng ta thành cái bộ dạng gì gì rồi đây này?"
Lâm Dữ Khâu nhìn đại thiếu nhà họ Trang bất tỉnh nhân sự một cái, im lặng một hồi lâu rồi nói với vị tiểu sư muội kia của y: "Sư muội, chi bằng, nói xin lỗi đi nhé?"
"Xin lỗi nhiều!"
Quản sự Trang: "......"
Lâm Dữ Khâu: "......"
Một câu 'xin lỗi nhiều' này của Hoa Vụ vang lên hùng hồn, hoàn toàn không giống như là đang xin lỗi, càng như là đang nói 'ra đi mạnh khoẻ'.
Cho dù lời nói của cô có chứa ẩn ý gì, nhưng cô cũng nói rồi.
Quản sự Trang và Lâm Dữ Khâu cũng không ngờ Hoa Vụ sẽ dễ nói chuyện như vậy.
Bảo xin lỗi liền xin lỗi.
Ngược lại khiến bọn họ không theo kịp tiết tấu.
Hoa Vụ không sao cả, dù sao cũng đánh người xong rồi, nói mấy chữ mà thôi, chẳng lẽ cô sẽ thật sự cảm thấy có lỗi sao?
Không!
Cô chả thấy có lỗi tẹo nào.
"Một câu rất xin lỗi đã xong......"
Lâm Dữ Khâu mỉm cười nhìn anh ta, "Vậy quản sự Trang còn muốn như thế nào nữa? Là muốn đánh sư muội tôi một trận sao?"
Quản sự Trang nhìn vào mắt của Lâm Dữ Khâu, không lập tức lên tiếng.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng vị quản sự Trang kia mới hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta đi."
Người nhà họ Trang vừa đi thì đám người vây xem cũng dần dần vơi bớt.
"Chào sư huynh." Hoa Vụ ngoan ngoãn chào hỏi Lâm Dữ Khâu.
Lâm Dữ Khâu nhìn cô giả vờ mà không biết nói gì, "Sao em lại đối đầu với người nhà họ Trang?"
"Cậu ta cứ khăng khăng muốn giao lưu võ thuật với em."
Lâm Dữ Khâu nào có tin cái lý do này, "Nói tiếng người đi."
"Cậu ta cản em không cho em đi, còn muốn em vào nhà mình, mắc cười ghê, em có nhà có cửa, sao có thể đầu quân cho tên khác!"
Lâm Dữ Khâu nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của tiểu sư muội, đại khái cũng đoán được là nguyên nhân gì.
Trên gương mặt ôn hoà của Lâm Dữ Khâu lộ ra vẻ tàn nhẫn, y nói: "Đợi đến khi anh tìm được lý do sẽ dạy dỗ nó một chút."
Tuy rằng lúc trước đây chưa từng gặp vị này tiểu sư muội.
Nhưng nếu đã là học trò của thầy, thì người làm sư huynh như y sao có thể không che chở.
Hoa Vụ: "......"
Cô còn tưởng sư huynh hờ này là một cái bánh bao mềm ấy chứ.
Lâm Dữ Khâu đưa Hoa Vụ về nơi dừng chân của Hiệp hội ma pháp trước.
"Sao thầy lại để em tới đây một mình." Tiểu sư muội mới học thầy bao lâu chứ? Thế mà lại dám để em ấy tự mình tới thành Vũ.
Hoa Vụ cũng cảm thấy thái quá, nhưng ai biết người thầy hờ của cô nghĩ như thế nào?
Cảm thấy cô đã có thể một mình đối đầu trực diện với xã hội u tối chăng?
Hoa Vụ thở dài: "Có khi là không quý trọng cô học trò là em."
"......"
Lâm Dữ Khâu trò chuyện với cô vài câu, hai bên cũng coi như hiểu nhau.
"Con ngỗng này của em, là ma thú à?" Lúc nãy y đã muốn hỏi, con ngỗng này trông có vẻ chỉ là một con ngỗng to bình thường.
Nhưng tiểu sư muội rảnh rỗi dắt một con ngỗng to bình thường để làm gì?
Cho nên Lâm Dữ Khâu cảm thấy con ngỗng to này có khi cũng không bình thường.