Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.

====

"Không phải."

"Vậy đây là......"

Hoa Vụ nhìn ngỗng lớn bên chân vốn dĩ mua về làm đồ ăn cho Lăng Nha, nghiêm trang nói: "Thú cưng."

"......"

Ai rảnh đi nuôi con súc vật bình thường làm thú cưng?

Lâm Dữ Khâu không thể hiểu nổi mạch não của vị tiểu sư muội này.

"Đây là quà cưới thầy tặng cho sư huynh." Hoa Vụ lấy cái hộp viện trưởng chuẩn bị ra, sau đó lại lấy ra một cái khác, "Đây là của em."

Lâm Dữ Khâu: "Sư muội có lòng quá."

Lâm Dữ Khâu nhận hai cái hộp rồi Hoa Vụ đưa tới một căn phòng, bảo cô tạm thời nghỉ ngơi ở đó.

Lâm Dữ Khâu ở trong hiệp hội, cho nên khắp hiệp hội đều là không khi vui mừng, khắp nơi đều là chữ 'Hỉ'.

Hoa Vụ tới rất sớm, còn mười ngày nữa là tới hôn lễ.

Lâm Dữ Khâu cũng rất bận nhưng thi thoảng vẫn đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng, cũng coi như là hoàn thành trách nhiệm của chủ nhà.

"Hình như thành Vũ này sợ nhà họ Trang kia hơn?"

Người của nhà họ Trang lên phố thì người dân đều đi vòng qua.

Trái lại thì bọn họ không sợ người của Hiệp hội ma pháp lắm, thậm chí có người còn chào hỏi với Lâm Dữ Khâu.

Lâm Dữ Khâu thân là hội trưởng, cũng không kiêu ngạo, luôn nhã nhặn nói chuyện với những người khác, giúp bọn họ giải quyết một vài rắc rối.

"Mấy năm trước Hiệp hội mới tới thành Vũ, trước kia ở đây chịu sự chi phối của nhà họ Trang, cả tòa thành đều bị bọn họ khống chế."

Khi hiệp hội mới tới,nhà họ Trang cũng không để bọn họ vào mắt.

Mấy năm gần đây mới hình thành cục diện như vậy.

"Em còn nghĩ rằng ai cũng sẽ nể mặt hiệp hội cơ."

Lâm Dữ Khâu cười lắc đầu, "Nào có chuyện tốt như vậy."

Người ta chỉ cần không đối đầu trước mặt, mà chỉ ngấm ngầm ngáng chân thì có thể làm gì được họ chứ?

Trừ phía tổng hội không ai dám khiêu khích ra thì cuộc sống của phân hội cũng không tốt đẹp lắm.

Có điều lần này nhà họ Trang chịu thiệt, không biết có làm cái gì đằng sau Lâm Dữ Khâu không mà lại không tiếp tục tới gây rối.

Có điều Lăng Nha nói nhà họ Trang sẽ không bỏ qua cho cô, còn đang âm thầm tính kế dạy dỗ cô như thế nào cơ.

Lăng Nha kể nội dung 'âm thầm tính kế' của đại thiếu gia họ Trang nói với người ta cho Hoa Vụ nghe.

Không chỉ muốn hủy hoại sự trong sạch của cô, còn muốn cô sống không bằng chết.

Hoa Vụ ấn thần mộc, cười ấm áp, "Ngày đại hôn, đúng lúc thích hợp xung hỉ."

Lăng Nha hưng phấn: "Ta đi ăn bọn họ!"

Hoa Vụ túm hắn về: "Làm gì có việc của cậu."

Lăng Nha ngã vào lòng Hoa Vụ, mở to đôi mắt đen láy, phẫn nộ nói: "Ta giúp cô mà!!"

Hắn còn không cần thù lao!!

Hắn rất vui lòng hỗ trợ!!

Hoa Vụ tiếc nuối, công cụ tốt như vậy lại không thể dùng, giơ tay sờ mặt hắn, "Không cần, chút việc nhỏ này ta có thể tự giải quyết."

Lăng Nha nhíu mày lộ vẻ không vui.

Không phải không vui vì bị Hoa Vụ sờ, mà là Hoa Vụ không cho hắn động tay.

Dựa vào gì cô có thể động tay, còn mình lại không thể?

Sao cô tiêu chuẩn kép thế!!

Lăng Nha càng nghĩ càng giận, cắn một phát vào môi Hoa Vụ.

Hoa Vụ rũ mắt nhìn hắn, Lăng Nha nghĩ thầm nhìn cái gì mà nhìn, hắn ôm cô nhắm mắt lại, từ cắn biến thành hôn.

Lăng Nha đã nắm được kỹ thuật, hắn nhìn đáy mắt thiếu nữ dần dần tràn ngập vẻ mê ly thì tâm trạng rất tốt.

Trong truyện đều nói muốn một người nói gì nghe nấy với mình thì phải khiến cô ấy cam tâm tình nguyện yêu mình.

Đến khi cô yêu mình yêu đến chết đi sống lại, còn sợ cô không ước sao?

Đến lúc đó......

Hừ!

Lăng Nha là một Tà Thần, không có lễ nghĩa liêm sỉ gì, hắn cảm thấy phương pháp này hữu dụng thì sẽ nỗ lực thử.

Cốc cốc ——

"Sư muội."

Tiếng của Lâm Dữ Khâu vang lên ngoài cửa.

Hai người đang ôm hôn trong phòng tách ra, lòng bàn tay Hoa Vụ cọ cọ đôi môi đỏ bừng của hắn, cười như không cười mở miệng: "Cậu đừng đánh chủ ý gì không đứng đắn, vô dụng thôi."

Lăng Nha: "???"

Hoa Vụ đẩy hắn ra, đứng dậy đi mở cửa.

Rầm ——

Cửa phòng vừa mở ra, thanh âm phía sau cũng đồng thời vang lên.

Lâm Dữ Khâu nhìn cái bàn trong phòng đột nhiên đổ xuống đất, lộ ra vẻ khó hiểu.

Tại sao cái bàn đột nhiên đổ xuống?

"Vừa rồi thử một phép." Hoa Vụ nhởn nhơ nói: "Sư huynh tìm em có việc gì không?"

"A...... Chẳng phải lúc trướcc thầy bảo là em muốn tham gia cuộc đấu của thầy ma pháp vào tháng sau sao, anh cầm giấy báo danh tới cho em."

"......"

Cô không có!

"Những cái khác đều điền xong rồi, em chỉ cần ký tên là được." Lâm Dữ Khâu còn rất tri kỷ nói.

"......"

......

......

Hoa Vụ bị bắt báo danh tham gia thi đấu, tâm trạng rất xấu, vì thế cô quyết định đi tìm niềm vui cho mình.

Cho nên hơn nửa đêm Hoa Vụ chuồn ra khỏi hiệp hội.

Người bên ngoài theo dõi cô lập tức báo cáo tin tức cô ra ngoài lên.

Thành Vũ không cấm đi lại ban đêm, cho nên buổi tối cũng có người đi bộ trên phố.

Hoa Vụ lang thang không mục đích một vòng, sau đó đến nơi vắng người.

"Tới chưa?" Hoa Vụ hỏi Lăng Nha đi theo bên cạnh cô.

"Tới rồi."

"Vậy là tốt rồi, cũng không thể để bọn họ đi lạc."

"......"

Hoa Vụ loanh quanh lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng quẹo vào ngõ nhỏ đen nhánh không một bóng người.

Hoa Vụ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, từ xa tới gần.

Phía trước ngõ nhỏ cũng có tiếng bước chân vang lên, cô bị chặn lại.

Trước sau đều là người, Hoa Vụ dừng ở trong ngõ nhỏ, còn cực kỳ phối hợp tỏ vẻ loạn: "Các người là ai!"

Đám người chặn đường cô tách ra, Trang đại thiếu đội mũ đi từ bên kia tới, mở miệng nói bóng nói gió: "Chúng ta lại gặp mặt rồi."

"Là mày à." Hoa Vụ nhìn chằm chằm mũ gã ta, "Tóc mày không mọc nữa à?"

"......"

Nhắc đến việc này khiến lửa giận của Trang đại thiếu bắt đầu chậm rãi bùng lên.

Sao nó còn không biết xấu hổ mà nhắc tới?

Theo lẽ thường mà nói, cho dù tóc bị phép thuật cắt đi thì cũng có thể dùng phép thuật khiến nó mọc ra một lần nữa.

Nhưng tóc của gã ta đã sử dụng hết mọi cách rồi mà vẫn không mọc lại.

Trang đại thiếu cắn răng, oán hận nói: "Mày còn dám nhắc lại!"

Hoa Vụ nhìn hai bên, "Bọn mày có ý gì đây? Báo thù cho tóc trên đầu mày à?"

Trang đại thiếu âm u cười rộ lên, "Hôm nay chính ngày chết của mày, mày cho rằng có Lâm Dữ Khâu chống lưng cho mày thì tao sẽ sợ mày ư?"

"Mày xuống tay với tao, không sợ sư huynh của tao tìm mày báo thù à?"

"Sao anh ta biết là tao làm chứ?" Trang đại thiếu gia càn rỡ nói: "Mày tự đi ra, tự mình biến mất, Lâm Dữ Khâu không có bằng chứng, có thể làm gì được tao chứ?"

Hôm nay Trang đại thiếu gia có chuẩn bị mà đến.

Những người đưa tới đều có thực lực không kém, còn có hai gã Ma Đạo Sư.

Lần trước ở cửa thành là sự cố do đã xem nhẹ thực lực của cô, nhưng hôm nay có hai Ma Đạo Sư, đội hình như vậy khiến Trang đại thiếu cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hôm nay chính là ngày chết của cô!!

Dám làm gã ta mất mặt ở trước nhiều người thế, còn dám cạo tóc gã...... Hôm nay cô không chỉ phải chết, gã còn muốn cô sống không bằng chết.

Hoa Vụ bừng tỉnh: "Cho nên không ai biết anh ra ngoài phải không? Vậy là tốt rồi, không thì thì rắc rối lắm."

Tự giác tặng quà như vậy rất ít thấy nha.

Cô không nhận cũng ngại.

Trang đại thiếu gia: "???"

Cô có ý gì?

Cô cười kỳ quái như vậy làm gì?

Trang đại thiếu gia không hiểu sao lại cảm giác được một luồng khí lạnh chảy trong ngõ nhỏ, khiến gã ta sinh ra chút cảm giác sợ hãi.

Nhưng gã vừa nhìn sang người bên cạnh thì cảm giác sợ này liền biến mất sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play