Tác giả: Mặc Linh
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Hôm sau.
Khi Hoa Vụ thức dậy, Lăng Nha đang dựa vào cô cảm nhận được cô di chuyển, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại cúi đầu ngủ tiếp.
Hoa Vụ khó hiểu, sao Tà Thần cũng cần đi ngủ.
Không phải hắn nên hoạt động 24/24 sao?
Lẽ nào là quá vô dụng?
Rất có thể......
Hoa Vụ chậc chậc hai tiếng, kéo chăn qua đắp kín cho hắn, đứng dậy sửa soạn rồi ra ngoài.
Hoa Vụ vừa ra khỏi cửa thì Lăng Nha ngồi dậy, trừng mắt nhìn cửa phòng, có phẫn nộ, cũng có không cam lòng.
Không phải nói nhân loại đều không chịu được dụ dỗ hay sao?
Lòng của cô cứng đến thế à?
Hay do hắn biểu hiện không tốt?
Lăng Nha quyết định học tập thêm một chút.
Thế là sau đó Hoa Vụ phát hiện Lăng Nha càng ngày càng to gan, thủ đoạn dụ dỗ cô phải miêu tả bằng cụm 'tầng tầng lớp lớp'.
...... Mặc dù trong mắt Hoa Vụ thấy vừa vụng về vừa nực cười.
Ngày nào Hoa Vụ cũng coi đó như chuyện giải trí sau phút giây cực khổ, không ngăn cản hắn làm trò.
Lại thất bại thêm một lần nữa, Lăng Nha tức giận đến mức không giữ được hình người, trực tiếp biến thành đám sương đen lơ lửng trước mặt Hoa Vụ gào thét: "Có phải cô không có trái tim không hả!!"
Cô không có chút dục vọng nào à?
Vì sao hắn dùng cách nào dụ dỗ cô, cô vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo!
Người khác có thể cắn nuốt người triệu hồi một cách đơn giản, sao tới lượt hắn lại khó thế chứ.
"Cậu học những thứ lung tung này ở đâu thế?" Hoa Vụ vẫn không dao động.
"......" Lung tung? Những gì hắn khổ cực học sao lại là thứ lung tung!!
Lăng Nha nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây không phải những thứ nhân loại các cô thích à?"
Hoa Vụ dựa vào cửa sổ, lười nhác nhìn hắn, "Ngay cả hôn mi cũng học không xong thì đừng phí sức làm mấy chuyện khác nữa."
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ không ngại nữa đâu.
"Cô nói bậy! Rõ ràng cô rất thích!!"
"Thích và kĩ thuật tốt là hai chuyện khác nhau."
"......"
Lăng Nha tức đến mức phồng to lên, chắc là đang mắng người.
......
......
Giang Thượng Tình bận bịu khôi phục đôi chân, Hoa Vụ bận bịu góp một viên gạch cho con đường vương giả của mình.
Lúc không có chuyện gì làm cô sẽ đến lén giúp Giang Thượng Tình trị liệu, để cô ta khỏi phải khổ sở đi bộ.
Lăng Nha thì ngày nào cũng học cách dụ dỗ cô ước.
Sau này Hoa Vụ mới biết được những cách vụng về kia của hắn học từ đâu.
Từ đó về sau Hoa Vụ không cho phép hắn đến những nơi hoan ái mua vui nữa.
Đại khái Lăng Nha cũng cảm thấy thứ học được không có ích, Hoa Vụ không cho hắn đi thì hắn cũng không đi.
Sau này rốt cuộc cũng bình thường hơn nhiều.
Đầu mùa đông, khi Hoa Vụ vừa tập luyện phép thuật quay về đã bị viện trưởng xuất quỷ nhập thần gọi lại.
"Học trò ngoan."
"Thầy ạ."
Viện trưởng vuốt râu, "Có phải gần đây con tu luyện quá vất vả rồi không?"
Có một học trò biết tiến lên là tốt.
Nhưng mà viện trưởng cũng không phải người cổ hủ, ông cảm thấy tuổi của cô nên phải ra ngoài giao lưu nhiều một chút, làm quen thêm nhiều bạn mới.
Nếu bây giờ không kết bạn thì có lẽ sau này sẽ chẳng có được mấy người bạn thật lòng.
"Vẫn tốt ạ."
"Cả tháng nay con không ra ngoài, tốt cái gì mà tốt?" Viện trưởng dựng râu trừng mắt, "Với sao con không điêu khắc câu đũa phép kia chút nào thế?"
"Để nguyên tốt mà ạ."
"......"
Tốt cái gì mà tốt!!
Cả ngày thấy cô vung cây thần mộc trụi lủi kia, người không biết còn tưởng ông bạc đãi cô đó!
Viện trưởng lấy một tấm thiệp mời và một cái hộp trong tay áo ra, "Tháng sau nhị sư huynh con kết hôn, con tới một chuyến đi."
Hoa Vụ: "......"
Con cũng không phải người chạy vặt!
Viện trưởng cũng mặc kệ Hoa Vụ có tiếp nhận hay không, nhét thẳng đồ vào tay cô, "Đến lúc đó còn có một cuộc thi do Hiệp hội ma pháp tổ chức, con cũng có thể tham gia, luyện tay một chút."
Hoa Vụ: "???"
Hoa Vụ cứ như thế bị viện trưởng đóng gói ném khỏi cửa, ngay cả ngỗng lớn cũng bị ném ra luôn.
"Quác?"
Hoa Vụ xách thần mộc và ngỗng lớn to béo hơn một vòng nhìn nhau.
Sư phụ thả rông cô như thế mà được à?
Cô là thiên phú cấp Thần đó!!
Bị người khác đào đi thì phải làm sao?!
Bên ngoài rất nguy hiểm!!
Hoa Vụ bất đắc dĩ mang bao quần áo nhỏ trên lưng, xách ngỗng lớn rời 'căn nhà' ấm áp thoải mái, bước đi trên con đường gió táp mưa sa chẳng thấy chốn về.
Người duy nhất vui vẻ chắc chỉ có Lăng Nha.
"Không chừng có thể gặp một tên Tà Thần thì sao?" Lăng Nha bắt đầu nằm mơ, "Vậy thì ta sẽ có thể giúp hắn!"
Hoa Vụ: "......"
......
......
Thành Vũ.
Hoa Vụ mất một chút thời gian mới đến được đây.
Đây là một tòa thành khổng lồ phồn hoa, cô còn chưa vào cửa thành đã gặp chút sự cố nhỏ.
Nguyên nhân là cô đang đi thì đụng phải một đám người nên đã náo loạn đôi chút.
Kết quả lúc ở cửa thành lại gặp nhau, dường như đối phương là nhà giàu trong thành, đánh tiếng cho người chặn cô lại không cho vào.
Nữ chính mà.
Liên tục gặp chút chuyện nhỏ là bình thường.
Đều là rèn giũa, rèn giũa, rèn giũa......
Hoa Vụ an ủi mình dưới đáy lòng.
"Ta đi ăn bọn họ." Lăng Nha kích động, ánh mắt u ám nhìn thanh niên vênh vang đắc ý đối diện.
"......"
Suýt nữa Hoa Vụ đã nói 'được'.
Cũng may kịp thời được chính nghĩa kéo lại, không thông đồng làm bậy với Lăng Nha.
"Lời hôm trước tôi nói vẫn tính, cô chịu đến nhà họ Trang tôi thì tôi đảm bảo sẽ không bạc đãi cô."
Ánh mắt thanh niên tùy ý quan sát Hoa Vụ, mang theo ý cười trong dự liệu.
Hoa Vụ nhàn nhã Lăng Nha vào tay áo, kéo khóe miệng: "Cậu mời người như vậy đúng là lịch sự thật."
Lần gặp trước đó thanh niên này đã tự tin mời cô một lần.
Nói muốn để cô gia nhập nhà của bọn họ, làm việc cho bọn họ.
Lúc ấy Hoa Vụ chỉ im lặng ngồi, không biểu hiện bản lĩnh, đương nhiên không thể nhìn được thực lực của cô.
Rõ ràng kẻ này tới vì dung mạo xinh đẹp của cô.
Lúc đó cô từ chối, mặc dù thanh niên hơi chán ghét nhưng cũng không làm gì, đi theo cô một đoạn đường.
Sau đó hình như có việc nên dẫn người đi mất.
Không ngờ tới bây giờ lại gặp nhau.
Thanh niên ra oai ngẩng đầu, khoe khoang gia thế của mình: "Mày có thể nghe ngóng xem, làm việc cho nhà họ Trang bọn tôi thì sẽ không bạc đãi cô."
"Tôi không thích làm việc cho chó."
"......" Vẻ mặt thanh niên nghệch ra, "Cô mắng ai đó? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Hoa Vụ mỉm cười: "Chỉ cần là rượu thì tôi thích hết."
Lần này thanh niên không giả vờ nữa, ỷ vào địa bàn của mình, trực tiếp ra lệnh cho người bên cạnh: "Bắt nó lại."
"Vâng."
Luôn có người thích tặng quà cho nữ chính.
Thầy bảo cô luyện tập xem trình độ đến đâu......
Lấy bọn họ khai đao cũng được!
Hoa Vụ kéo khóe môi lên, ánh mắt nhìn đối phương cũng trở nên hào hứng.
Thanh niên bị cô nhìn như thế không hiểu sao có hơi sợ, nhưng nghĩ đến thành Vũ là địa bàn của gã thì cũng không cố kị thế nữa.
"Thất thần làm gì? Bắt nó lại đi!!"
Nhận được mệnh lệnh của thanh niên, người phía sau nhanh chóng tiến đến.
Người xem xung quanh không dám xen vào việc của người khác, nhao nhao rời xa chiến trường này.