Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Giang Thượng Tình quay về học viện trước những học sinh khác.
Ả cũng khá may mắn, người lúc đó đưa ả rời đi thấy tình huống không đúng nên không dừng lại, trực tiếp chạy theo nhóm người đầu tiên ra khỏi thành.
Chỉ là nguyên tố ám đã tồn tại trong cơ thể ả quá lâu, mặc dù bị thanh trừ nhưng vẫn có một chút di chứng.
Giang Thượng Tình chỉ thấy bản thân xui xẻo, không nghi ngờ sự cố của ả có liên quan đến Hoa Vụ.
Không lẽ vì ả muốn con thú nhỏ kia?
Kiếp trước thú nhỏ là của con Tuyết Ly kia, vậy nên ả không xứng ư?
Giang Thượng Tình ngồi trên xe lăn bằng gỗ, đang tập làm quen với xe lăn, mặc dù chân của ả có thể đứng lên nhưng tạm thời vẫn phải dựa vào xe lăn.
Xe lăn cồng kềnh, sức của ả cũng không lớn, vậy nên luyện tập một lúc thì trên trán đã đổ mồ hôi.
Giang Thượng Tình dừng lại nghỉ ngơi, ả vẫn phải nghĩ cách làm cho Tuyết Ly hoàn toàn biết mất.
Ả có một dự cảm nếu cô không biết mất thì mình sẽ không được yên bình, càng đừng mong có thể sống tốt.
Kế hoạch ban đầu lúc ở ngoài của ả là dựa vào Bellamy có khúc mắt với Tuyết Ly, đã thương lượng xong mọi chuyện nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra việc đó......
......
......
Sau khi Hoa Vụ quay lại học viện, Bặc Tả thuật lại tình huống của cô cho viện trưởng, vậy nên mấy ngày liên tiếp Hoa Vụ đều bị gọi đến làm kiểm tra.
Viện trưởng sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gọi tất cả những người có thể gọi đến trong học viện thương lượng với nhau.
Hoa Vụ cảm giác mình như khỉ vậy.
Nhưng viện trưởng cũng có ý tốt, cô không tiện từ chối.
Lăng Nha nói bọn họ không phát hiện được nên Hoa Vụ cũng rất phối hợp, để bọn họ làm gì thì làm.
Sau khi trở về từ chỗ viện trưởng, Hoa Vụ cho ngỗng lớn ăn trước.
Ngỗng lớn được nuôi ở ao nước nhỏ trong sân, ngày đầu tiên đã muốn vượt ngục nhưng đá bị Du Khương bắt lại khi tới đó.
Vậy nên Hoa Vụ lật sách cả đêm bày trận ma pháp cho nó, để nó không chạy được.
Bây giờ ngày nào ngỗng lớn cũng ngồi xổm trong nước tự kỉ.
Hoa Vụ đặt chậu cạnh mép nước, "Mày không chết đói cũng đúng lúc lắm, có thể hầm luôn nồi canh."
Cái đầu đang chôn trong cánh của ngỗng lớn nâng lên, "Quác?"
Hoa Vụ ngồi xổm xuống, "Mày không phải ngỗng bình thường đúng không?"
Thỉnh thoảng con ngỗng này có thể nghe hiểu lời của người.
Hơn nữa còn có thể bay nhảy.
Không giống ngỗng bình thường.
Nhưng cô không phát hiện sức mạnh nguyên tố nào trên người nó, không biết là nó chỉ thông minh hơn mấy con ngỗng lớn khác hay là có kỳ ngộ gì.
Động vật bình thường nếu có cơ duyên nào đó thì cũng có khả năng trở thành ma thú.
Ngỗng lớn vẩy nước ở chân, đi loanh quanh bên cạnh.
Hoa Vụ không quan tâm nó nữa, thứ này tinh ranh lắm, chờ cô đi thì sẽ lập tức đến ăn.
Hoa Vụ trở về phòng đọc sách một lát trước, rồi luyện tập ma pháp một hồi, sau khi tiêu bớt sức mạnh nguyên tố trong người thì sắc trời đã không còn sớm.
Mấy ngày nay Hoa Vụ cũng lăn lộn không ít, cô rửa mặt vệ sinh đơn giản rồi nằm xuống ngủ.
Có thể vì hai ngày nay có nhiều nhân vật lớn xuất hiện nên Lăng Nha rất ít khi nhảy ra.
Hoa Vụ cảm thấy mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cô vừa nhắm mắt lại, chưa nhập mộng thì đã cảm thấy trên người hơi nặng.
"......"
Hoa Vụ mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt Lăng Nha, hắn gần như nằm trên người cô, chỉ thiếu chút nữa thì chóp mũi của hắn đã chạm chóp mũi cô.
Mặc dù cơ thể của hắn không nặng lắm, nhưng mà tư thế này đè lên người cô......
Hơi mất lịch sự rồi đấy!!
"Cậu làm gì đấy?"
"Cô thấy ta đẹp không?"
Lúc này Hoa Vụ mới phát hiện hôm nay Lăng Nha có kích cỡ bình thường, quần áo diễm lệ gần như bao phủ hết cả người cô.
Sợi tóc đen nhánh rủ xuống trước người mang theo hương thơm ngào ngạt.
Trong phòng chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, tia sáng mơ hồ nhưng Hoa Vụ có thể thấy rõ dáng vẻ của thiếu niên.
Hắn xinh đẹp, mỹ lệ.
Như tinh linh giữa đêm trăng.
Lăng Nha cười rộ lên, chóp mũi chống vào chóp mũi cô, giọng nói trong trẻo bên tai dường như có ý tứ mê hoặc: "Cô thích ta không?"
"Không."
"......"
Lăng Nha bị nghẹn.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sĩ khí, "Cô nói láo, cô thích ta......"
Giây tiếp theo có thứ mềm mại đáp lên môi Hoa Vụ, mùi thơm ngào ngạt xâm nhập tới bao phủ cô vào bên trong. Đầu óc choáng váng trong nháy mắt, cả người như rơi vào biển hoa.
Nụ hôn của thiếu niên không lưu loát, thấp thoáng như giấc mơ không thể bắt lấy.
Hoa Vụ bình tĩnh nhìn hắn, mặc hắn thăm dò.
Lăng Nha tách ra, môi vẫn nở nụ cười, hai đầu lông mày nhiễm thêm mấy phần mê hoặc, "Đẹp không?"
Không biết Hoa Vụ đang nghĩ gì, cô không trả lời, cũng không có động tác gì.
Ngay lúc Lăng Nha đang nghi hoặc thì Hoa Vụ đột nhiên đặt tay lên eo hắn, đôi mắt Lăng Nha sáng lên, lại cúi đầu xuống hôn cô.
"Cô có muốn có được ta hay không?"
Hoa Vụ cười một tiếng.
Lăng Nha lập tức dừng lại, nhíu mày nhìn cô, nói: "Cười cái gì?"
"Cách này vô dụng thôi, tôi sẽ không bị cậu mê hoặc." Hoa Vụ đẩy hắn ra, "Đừng phí sức nữa."
Biểu cảm trên mặt Lăng Nha thu lại, lộ ra sự hung ác, hắn cắn vào môi Hoa Vụ.
"Xịt......"
Hoa Vụ bị cắn một chút, đau đến mức hít hà.
Lăng Nha hung dữ lườm cô, như thợ săn bắt được con mồi, không chịu nhả ra.
Hoa Vụ nhịn một chút, thấy hắn không buông ra, dứt khoát xoa mặt hắn, đổi bị động thành chủ động.
Lăng Nha không ngờ Hoa Vụ có thể như thế, con ngươi rụt lại, nhưng sức cắn cô cũng không giảm.
Lăng Nha kịp phản ứng muốn tránh ra lại bị Hoa Vụ đè lên.
"Lúc nãy chính cậu chủ động."
"......"
Cơ thể Lăng Nha đột nhiên xoay chuyển, hai tay bị Hoa Vụ giữ lấy, hắn nhìn chằm chằm người cúi xuống, không hiểu sao cảm thấy hơi hoảng.
"Sao cô có thể vấy bẩn Tà Thần!!" Lăng Nha hô to.
"Vấy bẩn cậu thì sao?" Hoa Vụ cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ngã về.
Nữ chính ta đây còn chưa thèm chê cậu đâu!!
Cô lại dễ bị ăn hiếp thế à?!
......
......
Đêm tối thanh vắng.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt lên nền đất, trải đầy sương bạc.
Lúc này Lăng Nha yên tĩnh dựa vào ngực Hoa Vụ, chống đầu vào cổ cô, dáng vẻ ỉu xìu.
Quần áo của hai người vẫn nguyên vẹn, cũng chẳng mập mờ bao nhiêu.
Từ đầu đến cuối Lăng Nha vẫn không tan thành sương mù biến mất nên Hoa Vụ biết hắn cũng không phải thật sự không bằng lòng.
Vậy nên Hoa Vụ muốn lấy chút hời cho mình.
Lăng Nha trầm giọng hỏi: "Không phải nhân loại các cô đều thích đồ đẹp à? Dung mạo của ta không đẹp ư?"
Lời nói lúc trước của Hoa Vụ đã nhắc nhở Lăng Nha.
Hắn bỏ ra chút thời gian học tập, cộng với sức mạnh của bản thân hắn thì mê hoặc một người là dư sức.
Sao bây giờ lại không có hiệu quả gì?
Có phải đầu óc cô ta không bình thường không!!
Đáng lẽ cô phải bị mình mê hoặc, đáp ứng tất cả yêu cầu của mình, dâng mọi thứ lên cho mình!!
"Việc này không liên quan đến chuyện cậu có thể mê hoặc ta hay không."
"Sao lại không liên quan? Chẳng phải trên mấy quyển sổ kia đều viết nhân loại có thể làm mọi việc vì thứ thần bí hại nước hại dân hay sao."
Trong lúc nhất thời Hoa Vụ cũng không biết vị trí Lăng Nha xác định cho cô là chính xác hay không.
"Cái cậu nói chỉ là trong truyện thôi."
"......"
Hoa Vụ nói với hắn mấy câu vô vị: "Cậu có xuống hay không?"
"Không." Lăng Nha nhíu mày, cực kì bất mãn, "Ta cũng không nặng, cô vừa làm bẩn ta xong đã muốn quỵt nợ rồi à? Nếu là trong truyện thì cô phải cưới ta!"
"???"
Hắn toàn xem cái gì gì thế!!
====
Cưới nhao đi cho em được giải thoát với ạ (TT)