Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Bặc Tả để chuyện rượu trong bình trà sang một bên rồi nói: "Thầy đến là có việc muốn hỏi em một chút."
Hoa Vụ ngồi thẳng lại, rất có dáng vẻ phối hợp, "Thầy hỏi đi ạ."
Bặc Tả uyển chuyển nói: "Vài ngày trước khi em đối phó với Tà Thần, thầy phát hiện trong ma pháp em sử dụng có nguyên tố ám."
Mấy ngày ngày ông vẫn đang bận việc dọn dẹp đống hỗn độn kia, không có thời gian đến hỏi cô.
Bây giờ xong rồi nên mới bớt chút thời gian đến tìm cô.
Hoa Vụ chớp chớp mắt, "Nguyên tố ám? Sao trong ma pháp của em lại có nguyên tố ám ạ?"
Bặc Tả: "......"
Đây đúng là vấn đề ông muốn hỏi.
"Đại Ma Đạo Sư, thầy đừng làm em sợ." Hoa Vụ lập tức căng thẳng nói: "Không phải em là ma pháp sư hệ Lôi sao? Sao lại có nguyên tố ám chứ?"
"Em đừng căng thẳng." Bặc Tả vội vàng an ủi cô: "Thầy cũng chỉ phát hiện có hơi kì lạ, tình huống cụ thể cần phải kiểm tra kĩ mới hiểu được."
"Kiểm tra như thế nào? Kiểm tra bây giờ ạ?" Hoa Vụ đứng dậy, "Đại Ma Đạo Sư, thầy xem giúp em với."
"......"
Bặc Tả nhìn dáng vẻ này của cô thì đoán chắc cô cũng không biết vì sao trong cơ thể mình có nguyên tố ám.
Bặc Tả làm kiểm tra đơn giản cho Hoa Vụ trước, nhưng cũng không phát hiện nguyên tố ám.
Ông cho Hoa Vụ sử dụng ma pháp lần nữa nhưng cũng không phát hiện nguyên tố ám.
Không lẽ ông nhìn nhầm?
Nhưng sao một Đại Ma Đạo Sư như ông có thể nhìn nhầm chứ?
Hơn nữa em ấy còn đối phó được cả Tà Thần thì có phải năng lực này quá vô lý rồi không?
Cho dù là thiên tài có thiên phú cấp Thần thì cũng không thể có sức mạnh mạnh mẽ đến thế trong thời gian ngắn vậy chứ?
Nhưng nghĩ kĩ một chút thì hình như cô cũng không sử dụng phép thuật đặc biệt hay lợi hại gì lắm, đa số là phép thuật cơ bản.
Sử dụng nhiều nhất là dùng đũa phép không tân trang kia đánh ra sét.
Người khác không biết vật liệu của cây đũa phép kia, nhưng ông biết.
Đó là thần mộc, một trăm năm mới ra một nhánh cây.
Mà dùng nhánh cây đó làm đũa phép có thể phát huy thiên phú lớn nhất của thầy ma pháp.
Viện trưởng tìm thần mộc cho cô thì có thể thấy được độ coi trọng cô của ông ấy.
Chỉ là...... Hình như cô không coi thần mộc ra gì, vẫn là trạng thái nguyên thủy, cũng điêu khắc lại.
Bặc Tả lại hỏi một chút chuyện liên quan đến việc cô đối phó Tà Thần.
Hoa Vụ chỉ nói mình dựa theo những gì viện trưởng dạy, lúc đó bị Tà Thần đuổi theo nên cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ dùng thần mộc đánh phép ra.
Mặc dù Bặc Tả cảm thấy khó tin nhưng Hoa Vụ không chịu nói thì ông cũng chịu.
......
......
Hoa Vụ tiễn Bặc Tả tràn đầy nghi hoặc ra khỏi cửa, trở lại bàn rót cho mình một chén rượu rồi nốc cạn.
Lăng Nha đột nhiên xuất hiện trong ngực cô...... Đúng, là trong ngực.
Hai tay thiếu niên ôm cổ Hoa Vụ, yên tâm thoải mái ngồi trên người cô, khuôn mặt đẹp đẽ chìm trong ánh trăng hoàn mỹ tựa tinh linh.
Quần áo trên người hắn vẫn diễm lệ như cũ, uốn lượn trên đất.
Dường như hắn phát hiện nếu thu nhỏ thì đu trên người cô hay cô ôm cũng rất thuận tiện, vậy nên khi hắn xuất hiện lần nào cũng trong trạng thái nhỏ nhắn.
Đương nhiên cũng không nhỏ lắm, xêm xêm với cơ thể Hoa Vụ, ngồi trong ngực cô cũng không quá kì lạ.
Ban đầu Hoa Vụ không quen Lăng Nha như thế này cho lắm, dù sao cũng là hình người.
Nhưng Lăng Nha không cảm thấy có vấn đề gì, hắn vẫn xem bản thân như sợi khói, muốn quấn thì quấn, muốn ôm thì ôm, hoàn toàn không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào.
Thế thì thôi đi, nhưng có vài đêm hắn cũng lại chen vào nằm với cô.
Hoa Vụ đã từng nói vài lần, sau khi Lăng Nha kiên trì làm theo ý mình không để ý đến cảnh cáo của cô thì cô từ bỏ luôn.
Dù sao người thiệt thòi cũng không phải cô.
Ánh mắt Hoa Vụ rơi vào trên mặt hắn, sau đó dời đi rồi rót cho mình một chén rượu.
Lăng Nha thấy cô uống với vẻ rất thoả mãn, cũng thấy thèm mắt nên hỏi: "Cô uống gì vậy?"
"Thuốc độc."
Lăng Nha không tin, "Cho ta uống một ngụm."
Hoa Vụ đưa chén đến, Lăng Nha uống một ngụm trên tay cô, "Không có vị gì cả."
Hoa Vụ sửng sốt, "Cậu không nếm được vị à."
"Chắc là vậy." Lăng Nha thân mật sát vào cô, nhưng giọng nói lại mang theo chút âm trầm: "Ta thích mùi máu tươi...... Khi nào chúng ta có thể ăn một bữa tối phong phú nữa?"
Hoa Vụ gãi gãi đầu hắn, "Cậu tưởng Tà Thần là cải trắng trên đường chắc, ở đâu cũng gặp được à?"
"Không phải còn nhiều kẻ xấu như vậy à, ta thích mùi vị của bọn họ......"
Lăng Nha không kén ăn, nhưng Hoa Vụ thì có: "Cậu không chê đám này xui xẻo à."
Lăng Nha: "Ta không chê mà."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ như bố già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xách Lăng Nha ra khỏi người, "Lúc nãy cậu cũng nghe Bặc Tả nói rồi đấy, suýt thì bị phát hiện rồi, sau này an phận một chút cho tôi."
"Bây giờ ta không giống trước." Lăng Nha đắc ý nói: "Bọn họ sẽ không phát hiện đâu."
Trước đó là do sức mạnh của hắn quá yếu.
Nhưng giờ không giống vậy......
Chỉ cần cô chịu để hắn cắn nuốt một chút sức mạnh thì hắn sẽ có thể trở nên mạnh hơn.
Hai chân Lăng Nha vừa chạm đất liền biến thành sợi khói, sau đó bay vào ngực Hoa Vụ, biến thành người lần nữa.
"Sao cô cứ đẩy ta vậy!" Lăng Nha rất bất mãn, "Trước kia cô không như thế mà!!"
"......"
Đệt!
Câu này sao giống như cô từng làm chuyện gì vậy.
"Cậu có biết nhân loại phải như thế nào mới có thể thân mật như vậy không?"
"Như thế nào?"
Không biết Lăng Nha thật sự không hiểu hay giả vờ nhưng Hoa Vụ không nói nữa, cô cũng không xách Lăng Nha xuống nữa.
Hoa Vụ không nói chuyện, Lăng Nha dựa vào cô đợi một hồi rồi không nhịn được lên tiếng: "Cô ngồi ở đây làm gì?"
"Ngắm trăng."
Lăng Nha nhìn mặt trăng bị mây đen che khuất một nửa trên đỉnh đầu, xùy một tiếng: "Có gì đáng xem."
"Vì cậu không phải người nên không thưởng thức được cảnh đẹp như thế."
Lăng Nha suy nghĩ giọng điệu của Hoa Vụ, nói chắc nịch: "Ta cảm thấy cô đang mắng ta."
Hoa Vụ nhàn nhã rót rượu, "Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi."
Lăng Nha bắt đầu nhe răng, "Ta muốn giết cô."
"Ồ." Hoa Vụ khinh thường.
"Cô chờ đó cho ta......" Một ngày nào đó hắn sẽ có thể dẫm cái người triệu hồi hắn này xuống chân!!
"Chờ thì chờ, ta sợ cậu chắc."
"Cô chờ đó!"
......
......
Sau hôm đó Bặc Tả lại đến vài lần, muốn kiểm tra rốt cuộc thân thể Hoa Vụ có vấn đề chỗ nào.
Nhưng cho dù ông dùng cách nào thì cũng không phát hiện sự tồn tại ủa nguyên tố ám nữa.
Bặc Tả không thể không nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay không, dù sao lúc đó nguyên tố ám ở mọi nơi, có thể là cô kéo theo nguyên tố ám ở bên ngoài......
Nhưng lại có một giọng nói nói cho ông biết, Đại Ma Đạo Sư như ông sẽ không nhìn nhầm.
Vì không tra được nguyên nhân gì nên Bặc Tả chỉ có thể tạm thời bỏ chuyện này xuống, chuẩn bị về học viện thương nghị với viện trưởng.
Xảy ra chuyện lớn như thế, việc du học bị ép phải bỏ dở.
Chờ đến khi bên này xong xuôi thì tất cả mọi người lên đường về học viện.
Chỉ là lần này thu hoạch của mọi người cũng không nhỏ, không tính uổng công.
Thu hoạch duy nhất của Hoa Vụ lần này là —— Một con ngỗng lớn.