Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

"Cô hào hứng như vậy làm gì?"

Lăng Nha phát hiện từ sau khi cô nghe được tiếng kêu thảm của Giang Thượng Tình lúc sáng thì tâm trạng của cô tốt hẳn lên, ăn sáng xong thì càng tốt hơn.

"Cô ta chịu khổ thì cô vui đến thế à?" Cái đuôi của Lăng Nha kéo tóc cô, đầu bên kia đến trước mặt cô: "Chi bằng cho ta ăn cô ta luôn để cô càng vui hơn nữa nhé?"

"Người ngoài thành cũng nghe được âm mưu của mi rồi đó." Hoa Vụ hừ nhẹ một tiếng.

"......"

A a a a a!

Lăng Nha như bị điên bay loạn khiến cho đồ vật trong phòng loảng xoảng lốp bốp liên tiếp, ngỗng lớn bị hù dọa kêu 'quạc quạc' liên hồi.

Hoa Vụ: "......"

Ài.

Con trai điên rồi.

......

......

Bặc Tả đã kiểm tra xong cho mọi người, chuẩn bị đưa Giang Thượng Tình rời đi.

Nhưng đội ngũ còn chưa ra khỏi cửa thì bên ngoài đã ồn ào cả , đám người hoang mang náo loạn chạy qua cổng như thể phía sau có thứ kinh khủng gì đang đuổi theo bọn họ.

"Xảy ra chuyện gì......"

"Bọn họ chạy cái gì thế?"

"Đi ra xem một chút đi."

"Trời...... Ở trên trời là gì thế!!"

Học sinh đi đến cổng biến sắc trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa, khuôn mặt hiện lên vài phần ngạc nhiên và kinh sợ.

Bóng tối che khuất bầu trời đang dần lan tới từ phía cổng thành.

Có thứ gì đó phá đất trồi lên, sinh trưởng nhanh chóng, kiến trúc trong thành trước mặt chúng nó chỉ như trang giấy, dễ dàng bị xoắn nát.

"Là dây leo......"

Bọn chúng đang dần lớn lên, quấn trọn cả tòa thành.

Ở dưới là người dân đang hoảng sợ chạy trốn.

Nhưng đám dây leo này có ở khắp nơi, chúng mọc ra từ lòng đất, có cái trực tiếp xuyên qua cơ thể người, kéo lên không trung, máu tươi lập tức bị dây leo hút cạn, biến thành một cái xác khô.

Có cái thì vươn xúc tu quấn lấy đám người chạy trốn.

Hoa Vụ thấy có không ít thầy ma pháp chạy về phía dây leo, màu sắc áo choàng ma thuật của bọn họ không giống nhau, nhưng kiểu dáng không khác là bao, sau khi tụ lại một chỗ dường như cũng có một ít cảm giác lớn mạnh.

Những thầy ma pháp này là thành viên của hiệp hội ma pháp, hoặc là những thầy ma pháp sinh sống ở thành trì này, hoặc là thầy ma pháp đi ngang qua.

Bặc Tả cũng nhanh chóng phản ứng lại, để các đạo sư hộ tống học sinh rút lui trước, tất cả những người còn lại chạy đến vị trí dây leo.

Đương nhiên Hoa Vụ cũng là một trong những người được đưa đi.

Cô cũng không có chủ nghĩa anh hùng đơn độc, vậy nên rất nghe lời rút lui, thuận tiện mang theo ngỗng lớn.

Nếu trên đường đói bụng thì vẫn có thể ăn một bữa mà.

Có thể ngỗng lớn đã phát hiện nguy hiểm, chạy còn nhanh hơn Hoa Vụ, nếu không có dây thừng giữ lại thì chắc nó đã bay lên rồi.

Thi thoảng Hoa Vụ sẽ quay đầu nhìn lại, sau khi những thầy ma pháp kia đến thì tốc độ lan tràn của nó chậm hơn không ít, nhưng vẫn tiếp tục lan ra ở rìa khe nứt.

Hoa Vụ cảm giác được một loại hơi thở kì lạ từ đám dây leo kia.

Giống......

Hơi thở trên người Lăng Nha, nhưng lại không giống.

Sự tà ác trên người Lăng Nha là thuần túy, giống như đứa trẻ vừa ra đời đã cầm một vũ khí nguy hiểm muốn làm chuyện xấu.

Nhưng đám dây leo kia thì khác, nó phát ra ác ý lạnh lẽo, ẩn chứ vô vàn oán niệm.

Nhìn một chút thì sẽ cảm thấy sởn cả tóc gáy.

"Đói quá......" Lăng Nha quấn trên cổ tay cô, lắc tay áo của cô, thèm nhỏ dãi nhìn dây leo che khuất bầu trời, "Chúng ta đi ăn nó đi."

"Đồ không rõ nguồn gốc mi cũng dám ăn à." Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp!

"Trên người nó ngập tràn hương vị mà ta thích, vì sao không dám ăn?" Lăng Nha hầm hừ gào lên: "Cô không cho ta ăn người đã đành, ngay cả cái cây cũng không được ăn à?"

"Mi xem người bên kia đi, mi đi ăn kiểu nào?"

"..."

Lăng Nha yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên tức giận mắng một tiếng đồ vô dụng.

"Mắng ai đấy?"

"Mắng chó!"

Hoa Vụ còn chưa lên tiếng, phía trước đột ngột có một cây dây leo mọc lên từ dưới đất, đám người lập tức sợ hãi kêu gào tản ra bốn phía chạy trốn.

Sau khi dây leo trồi lên lập tức phân đôi, xúc tu 'phập phập' liên tiếp xuyên quan đám người, khi nó hướng lên trên thì trên thân đã treo tận mười mấy người.

Đội ngũ học sinh cũng bị đám người và dây leo tách ra.

Hoa Vụ bị đẩy đến một chỗ ngoặt, khó khăn túm được một cái cây mới không bị đám người theo sau, tiếp tục đi về trước.

Chỉ là trong chốc lát bốn phía đã có thêm mười mấy cây dây leo, nó đan chéo giữa không trung, quấn quanh làm thành một hình mái vòm.

Mà mà pháp sư đều ở phía cửa thành, hoàn toàn không có thời gian quan tâm bên này.

Hoa Vụ ôm cây, tâm trạng phức tạp nhìn dây leo càng ngày càng nhiều trên đỉnh đầu, có lẽ đây là trắc trở mà nữ chính nhất định phải trải qua rồi.

Cuối cùng vẫn phải dựa vào mình cứu vớt thế giới!

......

......

Những thầy ma pháp đối đầu với dây leo nhanh chóng phát hiện đám dây leo đó vòng qua họ, công phá thành trì từ nơi khác.

Nhưng số người của bọn họ quá ít, tốc độ sinh trưởng của dây leo lại cực kì nhanh, bọn họ chỉ có thể trở mắt nhìn đám dây leo tạo thành một hình mái vòm bao bọc toàn bộ thành trì.

Lúc này những người dân bị dây leo bao phủ liền thảm rồi.

Vô số dây leo trồi lên mặt đất, bắt đầu thu hoạch bọn họ.

"Đại Ma Đạo Sư, tiếp tục như vậy sẽ không tốt lắm......"

Bặc Tả nhìn dây leo không ngừng mọc lên từ mặt đất, ông là thầy ma pháp hệ Mộc, gặp loại dây leo này vốn phải là chuyện tốt.

Nhưng những dây leo này tràn ngập nguyên tố ám, trái lại là thứ tương khắc với ông.

"Nhất định phải tìm được bản thể của nó, chặt đứt những dây leo này cũng vô dụng, bản thể không chết thì sẽ nhanh chóng mọc ra những dây leo mới."

"Nhưng mà bản thể của nó ở đâu?"

"Đám dây leo này giống nhau như đúc, có cả khắp thành trì, nếu tìm thì phải tìm đến khi nào chứ?"

Nếu có thầy ma pháp hệ ánh sáng ở đây thì có lẽ còn có thể liều mạng một lần.

Thầy ma pháp hệ ánh sáng cực kì nhạy cảm với nguyên tố ám.

Trước đó có nói nguyên tố ám không ổn định, có tính xâm lược, nhưng nó có thể lợi dụng tính dễ che giấu của nó, cảm ứng của thầy ma pháp khác với nó rất thấp, nếu chỉ có một chút nguyên tố ám thì gần như không thể phát hiện được.

Nguyên tố ám là nguyên tố cực kì giảo hoạt.

Bặc Tả nhìn xung quanh, thấy không ít thầy ma pháp đều đã sắp không chống đỡ được nữa, "Mọi người rút lui trước, tụ họp với những người của học viện."

"Vậy ngài thì sao?"

"Không cần để ý tôi." Bặc Tả nói.

Những đạo sư khác nhìn nhau, biết bọn họ ở lại cũng không thể giúp Bặc Tả, nhao nhao gật đầu.

Bọn họ nhân lúc Bặc Tả hấp dẫn sự chú ý của dây leo thì nhanh chóng rút lui.

Sau khi bọn họ rút lui không bao lâu, Hoa Vụ cũng mò đến gần đó.

Cô tránh những dây leo khác, trốn vào trong một căn phòng để quan sát tình hình bên ngoài, nói: "Mi chắc là ở gần đây hả?"

"Sao ta cảm ứng sai được." Lăng Nha ghé vào đỉnh đầu cô: "Ở ngay đằng trước."

"Xoẹt——" Một dây leo xông đến bên chân Hoa Vụ, rẽ giữa không trung thẳng tiến về phía ngực của Hoa Vụ.

Hoa Vụ đưa tay vung một tia sét ra, dây leo lập tức héo rũ.

Hiệu quả đối phó những thứ này của ma pháp hệ lôi không tệ, cô đi thẳng một đường cũng không gặp thứ gì nguy hiểm lắm.

Hoa Vụ xác định bên ngoài an toàn thì ra khỏi phòng, đi dựa theo con đường Lăng Nha chỉ.

Cô càng đi về phía trước thì ánh sáng càng yếu, con đường đi qua cũng chật hẹp dần, chi chít dây leo đan xen nhau, mỗi một cây đều to đến độ hai ba người mới ôm hết, như thể lạc vào trong rừng nguyên sinh.

Thỉnh thoảng có dây leo xông tới muốn xuyên qua cô, để cô làm bạn với những cái xác khô trên đỉnh đầu.

====

Sau câu hỏi ngốc nghếch hôm qua thì ngày mai sẽ có một câu hỏi mới (O.O)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play