Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Lăng Nha cũng kêu dừng lại, sau đó háo hức bay lên đằng trước, đảo mắt một cái đã biến mất giữa những tán lá tươi tốt.
Hoa Vụ không cản hắn, cô vừa tách những dây đang cố gắng chụm lại vừa đi về hướng mà Lăng Nha biến mất.
Bước qua những dây leo thô to nằm trên mặt đất, cô thấy Lăng Nha đang đánh nhau với một dây leo đỏ như máu.
Có điều......
Hơi giống hai đứa tay mơ đang mổ nhau.
Dây leo kia không làm gì được Lăng Nha, Lăng Nha không có thực thể, lần nào dây leo đánh tới thì cũng xuyên qua người và không thể tổn thương được hắn.
Mà Lăng Nha cũng không thể làm gì được dây leo.
Một nhúm sương đen và một cây dây leo cứ đuổi theo nhau, chợt nhìn qua thì trông rất hoành tráng, nhưng nhìn kỹ lại thì hoàn toàn là đánh nhau vô ích.
Hoa Vụ đứng ở bên cạnh nhìn một lát, thật sự là không nỡ nhìn thẳng.
Đại khái là Lăng Nha cũng phát hiện chỉ dựa vào bản thân mình thì không có cơm để ăn, thế là hắn lập tức từ bỏ dây leo rồi chạy về phía Hoa Vụ.
"Cô lên đi......"
Lăng Nha chui tọt vào trong người cô.
Dây leo cảm ứng được hắn và Hoa Vụ hòa cùng một thể nên đã tấn công về phía cô.
"......"
Ta #@*!......
Cái con chó này!
......
......
Bặc Tả vốn định tìm bản thể của dây leo nên ông đi thâm nhập tới nơi có nhiều nguyên tố ám nhất.
Dây leo vẫn luôn ngăn cản ông đi tới, chúng quấn chằng chịt lại gần như muốn giam ông ở bên trong.
Sau khi Bặc Tả phá thêm một quả cầu dây leo thì nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Nhưng vào lúc này ông lại phát hiện dây leo công kích ông ở tứ phía đột nhiên giảm mạnh đi.
Sao lại thế này?
Nếu những dây leo này biết được ý đồ của ông thì không thể nào để yên được. Trừ khi......
Có chuyện quan trọng hơn nữa, chúng không thể không từ bỏ bên này.
Bặc Tả đánh ra một chùm ánh sáng lục, chùm sáng bay trên không trung rồi từ từ chỉ về một hướng.
Ông lập tức đi về hướng đó.
Tuy rằng số dây leo tấn công ông đã giảm bớt, nhưng vẫn là có không ít dây ngăn cản ông. Đợi khi ông tới được nơi có nguyên tố ám nồng đậm nhất liền thấy có một giọng cười to, "Mi là một thứ vô dụng, đến bản thể còn chẳng có mà dám kêu gào với ta, ha ha ha hôm nay ta sẽ nuốt mi."
Đáp lại giọng cười kia chính là một tiếng sấm chớp kèm theo mưa bão.
Ánh sáng màu tím lộ vụt qua những khe hở dây leo.
Phép thuật hệ lôi?
Không......
Sao phép thuật khi nãy lại có gì đó không đúng?
Bặc Tả tăng tốc đi về hướng phát ra tiếng động, khi ông đi xuyên tới thì thấy được một bóng dáng quen thuộc.
"Tuyết Li?"
Bặc Tả theo bản năng gọi một tiếng.
Không phải em ấy đã rút lui cũng những người khác rồi sao?
Sao lại ở chỗ này!!
Bặc Tả chợt lạnh sống lưng, nếu viện trưởng mà biết em ấy tới nơi nguy hiểm như thế, không biết sẽ tức giận tới mức nào đâu!
Hoa Vụ bị dây leo đuổi theo đánh, hoàn toàn không có thời gian đáp lời Bặc Tả.
Cô nhảy liên tiếp qua những dây leo, lôi điện trong tay dệt thành một tấm lưới, ném thẳng về phía bọn chúng. Dây leo bị lưới điện bao trùm khô héo trong chớp mắt rồi rơi xuống mặt đất. Nhưng chúng nó lại nhanh chóng sinh trưởng những sợi dây leo khác, giương nanh múa vuốt tấn công về phía bóng dáng nhỏ xinh kia.
Tầm mắt Bặc Tả đảo qua bốn phía và nhanh chóng thấy được một thanh niên đứng ở nơi cao.
Thanh niên ngồi ở trên một nhánh dây leo, gương mặt trắng xanh gầy yếu được nổi bật hẳn lên, hệt như một con quỷ.
Trên gương mặt gã là nụ cười ghê rợn, hoàn toàn coi nhẹ sự xuất hiện của ông.
Thanh niên vung tay lên một cái, lập tức có càng nhiều dây leo hơn nữa đánh về phía Hoa Vụ.
Gã vui sướng cất lời: "Nếu ta là cô, hiện giờ sẽ không chống cự nữa, nếu vậy thì ta sẽ cho cô được chết nhanh gọn hơn."
Dây leo ào ào kéo tới bao phủ Hoa Vụ lại, chúng tạo ra một quả cầu bằng dây leo, dây leo bốn phía bao lấy quả cầu đó rồi kéo nó lên không trung.
Bặc Tả nghe thấy tiếng dây leo truyền tới từ xa: "Cuộc sống bắt nguồn từ đấu tranh."
"!!!"
Bặc Tả vừa định ra tay giúp cô thì chợt có ánh sáng màu tím hiện loáng thoáng trong khe hở dây leo.
Đùng đùng——
Quả cầu dây leo bị nổ tung, Hoa Vụ rơi từ bên trong ra, cô nắm lấy dây leo rồi thuận theo đó leo lên cao.
Cô chạy nhảy linh hoạt như một con khỉ, nhảy hai ba cái đã đưa mình tới cùng với độ cao của thanh niên kia, trong tay đã có thêm một cây...... Gậy gỗ?
Khi cô vung gậy gỗ lên thì có ánh sáng màu tím đánh về phía thanh niên kia.
Đồng tử Bặc Tả co rụt lại, đó là đũa phép ư?
Nhưng Bặc Tả nhanh chóng phát hiện có điều không đúng lắm.
Hình như phép thuật cô đánh ra có trộn lẫn cả nguyên tố ám ......
Cả người Bặc Tả đều bất ổn, sao phép thuật em ấy phóng ra lại có nguyên tố ám chứ!!
Bị thương chăng?
Bị thương thì nguyên tố ám cũng không xuất ra theo phép thuật mà, nó sẽ chỉ khiến thân thể thầy ma pháp suy yếu, không thể sử dụng phép thuật được thôi.
Hơn nữa có vẻ những nguyên tố ám đó đang giúp đỡ em ấy đối phó dây leo......
"Làm rùa rụt cổ trốn ở trong thân thể của nhân loại, chậc chậc chậc......"
Giọng nói mỉa mai của thanh niên vọng từ trên cao xuống.
Giây tiếp theo Bặc Tả liền nghe thấy một tiếng nói xa lạ: "Đợi ta ăn mi thì sẽ có thân thể he."
Giọng nói này nghe như là của một thiếu niên, mang theo vẻ kiêu ngạo và tự tin, phảng phất như không hề đặt thanh niên kia vào mắt.
Giọng nói đó......
Là truyền tới từ thân thể của Hoa Vụ.
Suýt thì Bặc Tả không đứng vững được nữa, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
Xong rồi!!
Giúp đỡ học trò của viện trưởng thế nào mà giúp đỡ ra vấn đề rồi!!
"Chỉ bằng mi ư?" Thanh niên cười nhạt một tiếng, mỗi một bước đi của gã đều có dây leo làm nhịp cầu bên dưới.
Hoa Vụ nhìn đến nỗi hâm mộ, cô cất lời: "Mi cho ta một cái kỹ năng như này được không, nhìn oai quá đi."
Lăng Nha tức giận nói: "Gã đang muốn đánh tới đây đó!!"
Nhân viên bị nhắc tới chuyện tăng ca lập tức ỉu xìu xuống, "Đây là cuộc chiến của mi, sao lại cuốn ta vào chứ!"
"Chẳng phải vừa rồi cô còn nói cuộc sống bắt nguồn từ đấu tranh à? Đấu tranh đi ô!"
Đấu tranh cái rắm! Hoa Vụ chậc một tiếng, "Gọi khẩu hiệu bừa mà mi còn tin à."
Sao lừa những chuyện khác thì hắn không tin mà lừa cái này thì tin nhanh thế không biết!
"......"
Hoa Vụ vừa cãi với Lăng Nha vừa chỉ huy gỗ thần ứng phó với thanh niên.
......
......
Bặc Tả đứng ở phía dưới muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng mà hình như ông không giúp được cái gì cả.
Hoa Vụ thành thạo ứng phó được những dây leo đó, vốn không cần ông trợ giúp.
Vì thế Bặc Tả đứng ở phía dưới quan sát Hoa Vụ, cũng tự hỏi lúc về nên ăn nói với viện trưởng như nào đây.
Đoàn đoàng ——
Dây leo dưới chân thanh niên khô héo, một chân gã dẫm hụt rồi rơi tọt xuống dưới.
Những dây leo trên mặt đất muốn đón lấy gã nhưng lại chạm phải những tia chớp màu tím trước.
Giữa những tia chớp màu tím đó còn loáng thoáng một chút màu sắc khác.
Không những đám dây leo đó khô héo nhanh hơn gấp đôi lúc trước mà còn lan hẳn ra ngoài, khiến chúng héo úa một khoảng rất lớn.
Thanh niên không được dây leo đỡ lấy đã ngã lên mặt đất, ngẩng đầu liền thấy dây leo của mình đã héo úa một khoảng lớn.
Gã hơi bàng hoàng, sao lại thế này?
Bởi vì phép thuật hệ lôi có tác dụng khắc chế nguyên tố ám nên cực kỳ có hiệu quả với chuyện đối phó dây leo. Nhưng cùng lắm cũng chỉ là phép thuật sơ cấp, hắn hút máu thêm vài người là có thể bù lại được chút tổn thương này và nhanh chóng sinh sôi lại.
Sao có thể héo úa một khoảng lớn thế chứ......
Lại còn không thể tiếp tục sinh trưởng nữa!
Thanh niên đang có ý muốn thúc giục dây leo tiếp tục sinh trưởng, nhưng mà những dây leo đó đã chết hẳn, không thể mọc ra tiếp.
Đáng giận......
Nhân loại triệu hồi tên ăn hại này có địa vị như nào thế!
====
Hỏi xíu là ở đây còn có ai theo chân team tui từ năm ngoái tới giờ hay là có ai đọc bộ này của team tui từ những chương đầu tiên hongggg??